Chương 97: Xuân dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lạp công tử xin dừng bước."

Gót chân lúc lắc trên bậc gỗ, phân vân nhịp nhẹ cũng quyết định xuống xe quay đầu. Lệ Sa lòng dẫu nóng như lửa đốt, vẫn không quên giữ lễ cúi đầu trước vị Tống Trạch Thái úy, tự trách bản thân sao quá sơ suất, ít nhất một lời cảm tạ chân thành cũng chưa nói.

Vị Thái úy đại nhân này tướng hình vạm vỡ, nhân trung chi long khí độ bất phàm, trên mặt ông có vết sẹo to kéo từ ấn đường lệch dài gần hết nửa má, ông tuy râu ria xồm xoàm nhưng trông ông chẳng có chút nào đáng sợ, ngược lại phi thường đôn hậu. Đáy mắt ông long lanh phản chiếu, Lệ Sa không hiểu kia là tự nhiên hay dấu hiệu của lệ quang. Lưng hơi hạ thấp, chân thành hướng Tống Trạch: "Ơn này của đại nhân, tiểu nhân xin trọn đời khắc cốt ghi tâm."

Thừa lúc Lệ Sa cúi đầu, Tống Trạch trộm lau khô viền mắt. Ông hắng giọng lấy hơi, chất giọng ông đặc biệt trầm vang, không ngờ làm tiểu tử trước mặt giật mình. Ông hào sảng cười giòn, đỡ tay Lệ Sa: "Tiểu tử ngươi không cần đa lễ, ta cho phép ngươi gọi ta bằng Tống thúc thúc. Về sau nếu gặp khó khăn, đừng ngại tới tìm ta." Ông thoải mái vỗ vai Lệ Sa: "Hả?"

"Ai da... không công bằng a~ chẳng khác nào hắn ngang hàng với Dương nhi. Tống thúc thúc, Dương nhi không chịu đâu..." Cẩm Dương đằng xa đi tới, nàng khoanh tay đứng cạnh Tống Trạch, lời nói của nàng nghe không tốt, nhưng khẩu khí thì vô cùng thiện ý. Nàng chỉ vào cỗ xe ngựa, nhắc nhở: "Có người đang mòn mỏi đợi ngươi kìa."

Cẩm Dương hơi thất vọng, có vẻ không nghe ra thâm ý của nàng đã vội ly khai. Nàng và Tống Trạch dõi theo cỗ xe ngựa của Lệ Sa biến mất hoàn toàn mới thu về tầm mắt. Nàng nhỏ giọng hỏi: "Tống thúc thúc, người thấy có giống hay không?"  

Tống Trạch ảo não xoa thái dương, ông quẹt đi thứ lấp lánh dưới viền mắt đỏ hồng. Giọng cứng như bàn thạch, nhưng hơi cuối không giấu khỏi đượm buồn: "Y như đúc."

Lần đầu nhận thức khía cạnh yếu mềm này của Tống thúc thúc vĩ đại, Cẩm Dương tâm tính vốn sôi nổi năng động của nàng lặng đi rất nhiều. Dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào bắp tay lực lưỡng to bự: "Người cũng đừng quá thương tâm."

Trên trời không có lấy một ánh sao, gió lạnh quét mạnh kêu nghe rõ ràng âm thanh. Hân Nghiên khẽ rùng mình xoa nhẹ đôi vai, biểu cảm trông càng lúc càng khó coi, nén giọng kinh hô: "Hoắc tiểu thư đi đâu đây? Đây không phải xe ngựa của ngươi mà." Nàng ngóng mắt tìm kiếm, bỗng dưng toàn thân rung lắc, xe ngựa đang di chuyển? Nàng tinh thần tăng gấp đôi nóng nảy: "Tiểu Kỳ đâu?"

Cẩm Dương vô tư ngồi xuống, ngón tay xoay xoay vài vòng rồi gõ trên đầu mũi Hân Nghiên, tiện đà đẩy thân thể tựa sát mỹ nhân, nhưng tiểu mỹ nhân của nàng nào hiểu phong tình, năm lần bảy lượt chạy trốn khỏi nàng. Nàng mất hứng dậm chân: "Người Phác gia thật là biết điều, ta vất vả như vậy cầu Thái úy đại nhân điều động hẳn một đội thiết giáp binh. Chậc... vậy mà chưa thấy người ta đền đáp cái gì."

Sắc mặt Hân Nghiên chập chờn thay đổi, Cẩm Dương thầm hả hê đắc ý vì cuối cùng cũng nắm được nhược điểm của nàng. Không cho Hân Nghiên có thời gian suy tính, nàng phủi tay áo, lộ hết phật ý ra  ngoài: "Cẩm Dương ta, quá sai lầm khi giúp đỡ các ngươi!"

"Hoắc tiểu thư!" Hân Nghiên ý thức được nàng có hơi thái quá, tịnh tâm một hồi, dẹp bỏ ác cảm, nàng thành thật nói với Cẩm Dương: "Không biết Hoắc tiểu thư đây muốn ta đền đáp như thế nào?"

Nhìn người trong lòng một thân yểu điệu dịu dàng, Cẩm Dương ngay cả liêm sỉ cũng không màng tới, nàng uyển chuyển dịch thân thay đổi vị trí, gần gũi hơn với Hân Nghiên: "Ta muốn cùng Phác tiểu thư đây kết giao hảo bằng hữu."

Kết giao hảo bằng hữu? Hân Nghiên ban đầu còn tưởng Cẩm Dương sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng nào, hóa ra đơn giản như vậy, gì cũng được miễn không quái đản. Nàng rụt người tạo ra một khoảng trống, gượng cười đồng ý.

Cẩm Dương được nước lấn lướt, nàng thở dài mệt nhọc, gục đầu vào bờ vai Hân Nghiên: "Ta cảm thấy rất mệt, không biết có thể tựa vào Phác tiểu thư một lát có được không?"

Tựa cũng đã tựa rồi, còn bày đặc giả mù sa mưa. Hân Nghiên ôm một bụng khinh thường, nhưng không tỏ ý cự tuyệt, nói cho cùng thành công tìm được tỷ tỷ của nàng đều nhờ vào một tay Cẩm Dương tương trợ.

-"Tỷ tỷ của nàng bây giờ thì tốt rồi."

Hân Nghiên nheo mắt, mờ mịt ngó xuống Cẩm Dương: "Tỷ tỷ của ta làm sao?"

Cẩm Dương tay quen, định sờ mó da thịt mỹ nhân một chút, bất quá vừa ngừng kịp lúc. Nàng đen tối nhếch môi: "Thái Anh từ lâu đã trúng xuân dược, tên họ Lạp kia thật là tốt số."

"Xuân dược?" Hân Nghiên cả kinh trợn mắt, hấp tấp chạy ra bên ngoài, nhưng Cẩm Dương từ phía sau cương quyết cầm chân nàng ở lại, chẳng mấy chốc đã bị Cẩm Dương quăng trở lại vào góc.
Cẩm Dương lo lắng chỉ tay ra bên ngoài: "Trời đang mưa lớn, ngươi định đi đâu?"

Hân Nghiên giận dữ đẩy Cẩm Dương đi nơi khác: "Tỷ tỷ của ta là quan trọng nhất!"

"Ai mới là người quan trọng nhất? Tỷ tỷ của ngươi hay tên họ Lạp kia?!" Cẩm Dương chỉ hỏi nàng một câu, thần sắc nàng trở lạnh, thơ thẩn ngẩn ngơ. Cẩm Dương vì vậy tâm can vô cùng khó chịu, từ khi bắt gặp ánh mắt trong veo lén lút ngắm nhìn Lệ Sa, thì nàng đã nhận ra Hân Nghiên đang che giấu tư tình. Nay thì tốt rồi, phán đoán của nàng không sai vào đâu được. Đáng ghét!

------------------------------------

"Hắc xì" Lệ Sa xoa xoa đầu mũi, đấp thêm áo choàng lên người Thái Anh, nhưng Thái Anh từ nãy giờ nếu không nháo thì cũng là tự cởi bỏ y phục.

Nàng cứ nườm nượp đổ mồ hôi, trong khi khí trời đương rất lạnh. Ngọc Hoa nói loại xuân dược này không quá nguy hiểm, trong thời gian nhất định nếu không được thỏa mãn, khổ chủ phải chịu đựng đủ loại đau đớn, sống không bằng chết, chịu khó đợi dược tính tan dần sẽ qua khỏi.
"Lệ Sa... ta khó chịu quá..." Thái Anh thở gấp, nàng ghì bàn tay Lệ Sa trong lòng ngực, van Lệ Sa giúp nàng. Nàng thu người hưởng trọn cái ôm của Lệ Sa, nàng thấy được Lệ Sa đang khóc, nước mắt Lệ Sa lăn  trên sườn mặt nàng... ấm quá. Cơn ngứa ngáy trong nàng giảm đi một ít, tai nàng giảm bớt lùng bùng, nàng nghe thấy giọng nói ôn nhu lặp đi lặp lại bên tai "Không sao cả, có ta ở đây, Thái Anh của chúng ta sẽ không phải sợ, không phải sợ."

Thái Anh mãn nguyện mỉm cười, nắm chặt hơn góc áo Lệ Sa, hít sâu hơi ấm, nàng thần trí lu mờ, thiếp đi mất.

Người trong lòng bỗng dưng không còn náo loạn, nàng buông tay đánh mất tri giác, lịm dần lịm dần.

Lệ Sa sốc đến mức không thể nào hô hấp, cứ như pho thạch tượng cứng đơ chết lặng, duy nhất nước mắt nối đuôi lăn dài là sống động. Trầm mặc gọi tên Ngọc Hoa.
Ngọc Hoa hiểu ý, giúp Lệ Sa sửa sang y phục trên người Thái Anh. Nàng đáp: "Ổn cả rồi, dược tính đã tan gần hết." Ngọc Hoa ngầm thở dài đưa mắt sang Lệ Sa: "Lạp cô nương, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi."

Lệ Sa chuyên tâm chấm khô mồ hôi trên trán Thái Anh, nhưng không vì thế mà lơ là với Ngọc Hoa: "Mời nói."

"Ngươi là thật lòng thật dạ, toàn tâm toàn ý yêu thương tiểu thư?" Ngọc Hoa chẳng e ngại điều chi, cũng không vòng co cong vẹo: "Miệng lưỡi thế nhân vô cùng cay độc."

"Ta không quan tâm dăm ba cái thế nhân độc đoán." Lệ Sa hòa dịu trong đáy mắt, vén sợi tóc ướt trên hoa dung ửng đỏ. Nghiêm túc ngước nhìn Ngọc Hoa: "Ta cái gì cũng không quan tâm, chỉ quan tâm hạnh phúc của nàng. Ta không sợ thế nhân phỉ báng, chỉ sợ nhìn nàng rơi lệ. Ngọc Hoa, ta không thể mất nàng."
Ngọc Hoa bị nói đến lung lay, cố cứu vớt chút đạo lí ít ỏi: "Thứ tình cảm trái ngang này là không thể."

-"Ai nói đây là thứ tình cảm trái ngang?"

Ngọc Hoa đương cứng họng, không tìm ra được đáp án.

-"Nam hay nữ nếu không tồn tại linh hồn chung quy chỉ là một cái xác rỗng, mà linh hồn nào có phân biệt cao sang, thấp hèn, nữ giới hay nam giới đâu? Vậy thì hai linh hồn cùng đồng điệu, có gì sai? Vì sao không công bằng với chính mình mà phải thuận theo trình tự làm hài lòng kẻ khác?"

"Ta..." Ngọc Hoa bối rối đảo liên tròng mắt, cớ gì đại não của nàng mãi cứ nghĩ về người đó? Quy tắc của nàng... nàng điên mất!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net