Chương 99: Tâm tư bé nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Xuân quán.

Những nơi Lệ Sa thường xuyên lui tới nàng đều đã ghé qua, tại sao thủy chung không tìm thấy? Có phải giống như lời Trân Ni nói, nàng trong mắt Lệ Sa từ lâu đã thành nhàm chán? Ba vòng, Thái Anh nàng tận ba vòng lùng sục khắp cái Du Xuân quán, vẫn không bắt được Lệ Sa... đừng bảo Lệ Sa cố ý trốn nàng đi?

"...Mẫu thân." Tiêu tiêu trước mặt Thái Anh quơ bàn tay qua lại. Thái Anh rất lâu rồi chưa đến đây thăm nàng, hôm nay vừa gặp được Lệ Sa, vừa gặp được Thái Anh, nàng vui lắm! Có điều Thái Anh sau khi đi khắp mấy tầng lầu cũng ngồi im một chỗ thất thần, nửa canh giờ trôi qua rồi a~... người không thấy mệt sao?

Thái Anh lách người né bàn tay dính đầy kẹo đường của Tiêu Tiêu. Nàng chống cằm hạ mắt, không còn chút sinh khí: "Ai là mẫu thân của ngươi chứ?"

Tiêu Tiêu thầm bĩu môi, nàng lầm bầm: "Mẫu thân cùng phụ thân cũng thực lạ, cứ tưởng đích thân tới đây là để thăm người ta. Kết cuộc người thì gấp gáp bỏ đi, còn người thì ngồi ở đây thẫn thờ thơ thẫn hà..." Tiêu Tiêu nàng còn chưa kịp buồn, đã bị Thái Anh ngược đãi đến hoa cả mắt.

Thái Anh vỗ vỗ hai má Tiêu Tiêu, muốn nàng thật tỉnh táo: "Ngươi nói Lệ Sa từng đến đây, vậy nàng đã đi đâu?"

"Ngô~" Tiêu Tiêu đen mặt lắc đầu, nàng hỏi ngược: "Lệ Sa là ai? Tiêu Tiêu không biết."

Thái Anh nóng lòng tặc lưỡi, nàng dùng lực véo đôi má Tiêu Tiêu: "Ta hỏi Nặc Ba, phụ thân của ngươi a~"

Tiêu Tiêu ôm má mếu khóc, lòng giận Thái Anh nhưng miệng vẫn răm rắp hồi đáp: "Phụ thân nói sẽ đi may y phục mới."

Thái Anh nhận được đáp án cũng vội vàng rời đi. Tiêu Tiêu uất ức ngóng theo hướng của Thái Anh, nàng tay xoa hai má, mắng thầm "Mẫu thân gì mà tàn ác quá trời!"

Tiêu Tiêu không ở đó tiếp tục mè nheo, nàng nhanh chân vọt về trước, đỡ lão bà đầu tóc bạc phơ đang lụm cụm đi tới chỗ nàng. Nàng nhỏ tiếng hô: "Tiêu Tiêu định một chút nữa sẽ tới chổ của người. Phụ thân nói Du Xuân quán quá ồn ào, sẽ khiến người đau đầu."

Vương bà bà vuốt đầu tiểu mỹ nhân trước mặt, bà lại chỉ về hướng Thái Anh đã đi ra: "Nữ tử kia là ai? Ta thấy nàng vừa nói chuyện với ngươi."

Tiêu Tiêu chu môi sờ hai bên má, nàng hớn hở sáng mắt, đã quên mất vài phút trước mình uất như nào: "Người là mẫu thân của Tiêu Tiêu." Nàng thích thú bóp vai Vương bà bà, kêu vang: "Bà bà, người là đệ nhất tài nữ, Đại tiểu thư thư của Phác gia Thái Anh. Tiêu Tiêu mỗi lần nói ra tên của mẫu thân, không ai là không tôn trọng... hihi."

"Ngô~ Phác gia?" Vương bà bà hết sức ngạc nhiên, ngầm khen ngợi đích tôn tuấn mỹ lại giỏi giang nhà bà, không ngờ còn được Phác Đại tiểu thư để mắt... chờ đã, những ngày tiểu tử hắn đón bà tới đây, rõ ràng hắn nói rằng chưa có thành gia kia mà? Ôi trí nhớ của một lão già như bà, Tiêu Tiêu đây tằng tôn, tức là nhi nữ của hắn. Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn ủy khuất nhi nữ nhà người ta, ăn cơm trước kẻng, mãi tới khi tằng tôn của bà khôn lớn như này, mà vẫn chưa chịu cho nhi nữ nhà người ta một cái danh phận?

Vương bà bà mặt mày nhăn nhó như đang ngồi trên đống than hồng. Bà tức giận đập đập thân gậy: "Mau, mau đưa ta đi tìm hắn."

_________________________

Hiệu trang sức nổi tiếng nhất nhì Diệp Quốc, Châu lão bản chưa từng thấy qua đơn hàng nào lạ mắt tới như vậy. Bà xem xét trên dưới cặp trang sức được vẽ ba chiều trên giấy, rồi lia mắt qua tuấn tú nam tử, bà cười cười: "Phác tiểu thư, không biết vị đây là..."

Hân Nghiên thùy mị mỉm môi, liếc sang Lệ Sa, tư tâm yên ắng một hồi. Nàng vui vẻ giới thiệu: "Vị này là bằng hữu của ta, Nặc Ba."

"A..haha" Châu lão bản mặt tươi như hoa, bà niềm nở: "Tuy chúng ta chưa từng nhận qua mẫu trang sức như này, nhưng ta lấy uy tín mấy mươi năm của mình để đảm bảo chất lượng nha."

Lệ Sa đặt lên bàn túi bạc to, tin tưởng gật đầu với Châu lão bản: "Ta cọc trước hai mươi lượng, khi nào hoàn thành phiền Châu lão bản cử người tới Phác phủ báo tin."

Châu lão bản cười hì hì, bà nhiệt tình tiễn hai vị khách quý: "Lạp công tử, Phác tiểu thư đi thong thả."

Trong lúc chờ mã phu cho xe tới nơi thì xuất hiện một nam tử cao gầy đi ra từ con hẻm gần đó. Hắn trao Lệ Sa năm sáu bao tải loại vừa, Lệ Sa ra đấu cho hắn khiên chúng gọn gàng cất vào hộc, xong xuôi nhận bạc rồi biến mất. Làm nghề thương buôn, Hân Nghiên còn lạ gì bọn thương nhân chốn chợ đen đó, thứ bọn chúng có, chẳng phải thứ tốt lành.

Lệ Sa nhận thấy Hân Nghiên là lạ, ngầm ngộ ra vấn đề, nhanh chóng mang nàng vào thùng xe, ngắn gọn giải thích: "Đừng nghĩ nhiều."

Rời thành, xe ngựa bon bon chạy dài qua đoạn đường vắng, địa phương này dân cư thưa thớt nhưng không vì thế mà mất đi an toàn, nơi đây vẫn còn nằm trong vùng an ninh, chỉ là địa phương phía Đông trái đường giao thương nên kém sầm uất hơn các địa phương khác thế thôi.
Mã phu cho dừng, đã đến nơi.

Hân Nghiên bước theo Lệ Sa đứng trước cánh cổng tre cao lớn những hai trượng hơn, tiếp nối là hàng rào bằng tre chồng chất vững chắc bao bọc mảnh đất gần hai mươi hecta. Cảnh quan bên trong còn khiến nàng bất ngờ gấp bội, con đường đá lát rộng thênh thang ở giữa, hai bên đường là thảm cỏ nhung xanh mướt, đi một đoạn còn có thể bắt gặp vài hàng cây ăn trái, không khí nơi này cũng quá là tốt đi.

"Chuyện này ta đi cùng Diệp Y cũng được, Nhị tiểu thư cần gì nằng nặc đòi theo cho mệt nhọc?"

"Ân?"Hân Nghiên hồi thần, quay sang Lệ Sa. Nàng cười nhạt: "Nơi này... tất cả là của ngươi?"

Thấy Lệ Sa gật đầu, Hân Nghiên trầm trồ xuýt xoa, nghe như khen ngợi xen lẫn mùi châm chọc: "Sau này Nhị tiểu thư ta phải gọi một tiếng Lạp đại gia nha. Ngươi coi, hạ nhân của Phác phủ cũng sắp theo ngươi phát tài tới nơi rồi."
Lệ Sa cười như không cười, đưa Hân Nghiên qua cây cầu đá, dưới kia là một hồ sen lớn, phía bên phải có đặt ngôi lương đình nằm giữa hồ sen.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết thiết kế quen thuộc này dựa trên sở thích của ai. Hân Nghiên ngước mặt quan sát rõ hơn căn nhà chính bằng gỗ, nằm ở mức trung bình không có gì đặc biệt, nhưng không thể gọi là quá tệ.

Lệ Sa đưa mắt nhìn theo Hân Nghiên, trong đầu cũng đang nảy sinh ý nghĩ tương tự nàng. Thầm che mặt xấu hổ: "Năm đó mua đất xong, cũng không đủ ngân lượng để xây nhà. Nơi này ta chỉ mới tu bổ tầm hai tháng đảo lại."

"Ngươi sau này rời Phác gia, sẽ sống ở nơi này?" Hân Nghiên đoan trang cười nói. Nàng đợi Lệ Sa ngồi, mới ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.

Lệ Sa tâm trạng vô cùng tốt  gật đầu thay cho câu trả lời. Vạch ra bản vẽ, hỏi ý kiến Hân Nghiên: "Nhị tiểu thư thấy nên đặt chúng ở đâu mới tốt?"
Hân Nghiên nghiêm túc dụng tâm suy xét, nàng ngắm nghía khoảng sân rộng trước mặt. Một lát sau nàng kêu: "Đưa ta tới hậu sảnh."

Mới chỉ lần đầu ghé qua, vậy mà Hân Nghiên phi thường hạp nhãn. Nàng thật tình muốn biết thêm về Lệ Sa, một nửa lại chẳng muốn để tâm, nàng cười lạnh, song, lắc đầu. Tập trung hơn vào những gì Lệ Sa đang nói.

Ba hiệp trà chóng qua, Hân Nghiên thở dài xoa trán, tự dưng trời đất đảo lộn, mất phương hướng đổ người, đầu gối nàng va đập vào nền gạch, đau vô cùng, nàng đau đến rơi lệ.

Lệ Sa ở đằng này tai nghe tiếng động lớn, vội vã tìm kiếm liền phát hiện Hân Nghiên đang ôm đầu gối khóc lóc ngon lành. Không hiểu nàng vì cái gì mà nổi giận với mình? Còn hung hăng đấm lồng ngực mình vô số cái, đau chết đi được.
"Ngươi tránh! Tại sao với ta ngươi lúc nào cũng chậm trễ? Tại sao? Tại sao?" Hân Nghiên miệng nói vậy, nhưng Lệ Sa lần thứ hai tiếp cận, nàng không nỡ khước từ. Lệ Sa hỏi nàng có đi được không, nàng lắc đầu, thế là Lệ Sa cúi người cõng nàng trên lưng. Sự thật chân của nàng không còn đau nữa, vẫn có thể đi đứng bình thường.

Bao lâu rồi Hân Nghiên nàng chưa được khóc một trận đã đời như vậy, tự nhủ hết hôm nay thôi... chỉ nốt hôm nay nữa thôi. Nàng vòng tay ôm cổ Lệ Sa, ngón tay khéo léo cảm thụ ít xúc giác nhỏ nhoi. Cuối cùng tựa cằm vào bờ vai ấm, chậm giương mắt ngắm nhìn nửa sườn mặt, sợi tóc non theo gió quét trên má nàng, các nàng chưa hề gần gũi nhau như thế... Lệ Sa thực xinh đẹp. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net