1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Luân Đôn ban đêm mờ mịt sương mù. Quán xá  đóng cửa chỉ có le lói ánh đèn đường không rọi qua được màn sương dày. Dáng người thon thả cao ráo đi trên vỉa hè, không quá gấp gáp, không quá từ tốn, đôi bốt cao gót đạp qua mấy vũng nước đọng, tiến về ngôi nhà cửa gỗ phía trước. Lớp găng tay gõ lên cửa thùm thùm, tiếng bước chân thanh thoắt đến mở cửa, ánh đèn vàng ấm áp trải lên gương mặt người bên ngoài cùng mùi thịt ba chỉ nướng xộc vào mũi. Người con gái trước mặt đánh giá một lượt rồi quay người vào nhà, để cửa mở.

"Nếu em cứ làm mất chìa khoá như này, chị nghĩ chúng ta chẳng cần khoá cửa làm chi nữa."

Hất ra cái mũ áo trùm đến nửa mặt, gương mặt trắng trẻo lộ ra, đôi môi hồng căng đầy đặn cùng đôi mắt tinh anh đảo quanh căn nhà, mớ tóc búi trên đầu bung xoã xuống mềm mại.

"Em không làm mất, nó chỉ lạc ở đâu đó."

"Lạc đâu đó ngoài kia, trên đoạn đường em đuổi theo tên tội phạm nào đó. Chắc là ở đồn cảnh sát hmm?" Jisoo gật gù mỉa mai, chị bỏ vào bếp kiểm tra miếng thịt áp chảo.

Nàng cởi cái áo khoác nặng trịch, treo lên móc, tiện tay chạm vào cái lỗ hổng bự bằng ngón út trên tường. Viên đạn 3li ghim sâu trong lớp tường gỗ minh chứng cho cuộc chạm trán gần đây của nàng và tên sát thủ khét tiếng.

"Dạo này bên sở cảnh sát không có vụ nào to hả chị?" Nàng bước vào bếp, hít lấy mùi bơ thơm lừng, soạn ra hai cái đĩa, chuyền cho người chị.

"Không có. Bọn chị đang điều tra vụ trộm nhà băng. Mấy tên tên vụng về để vân tay ở khắp mọi nơi, cũng sắp bị bắt rồi."

"Umm.." nàng ậm ừ, nhận lấy hai đĩa thịt ba chỉ thơm nức mũi đặt lên bàn. Hai người chậm rãi nhâm nhi.

Nàng là Roseanne Park Chaeyoung, thám tử tư, ngồi đối diện là Kim Jisoo, cảnh sát cấp cao của chính phủ, là bạn cùng nhà.

"Tiền bối!" Tiếng đập cửa ngắt đoạn hành động của nàng.

"Để chị mở." Jisoo nhanh chóng bước ra.

"Bá tước Johnathan bị giết." Một thân nhỏ nhắn xộc vào bếp. Nàng đập xuống bàn một bìa hồ sơ màu nâu vàng. "Dây cước siết cổ nguỵ trang việc dây thần kinh cổ đứt vì tác động ngoại lực. Hành động gọn gàng. Tôi nghĩ đây là điều cô đang tìm."

Chaeyoung tiếp tục bữa tối của mình. "Có manh mối gì khác?"

"Ông ta có buổi ra mắt đá quý trong hai ngày nữa. Giờ trở thành đám tang rồi." Cô gái ngồi bên cạnh Jisoo, chị đưa nàng một đĩa thịt khác.

"Dạo này có có nhiều vụ liên quan đến đá quý quá nhỉ?" Jisoo gãi gãi cằm. "Vụ trộm gần đây chị được báo cáo hình như cũng từ các cửa hàng thuộc về bá tước Jonathan luôn đó."

"Đúng rồi ạ. Đã có ba vụ xảy ra với các chi nhánh của ông ấy rải rác khắp các khu lân cận chỉ trong một tháng trở lại đây. Có vẻ ông ấy không được may mắn cho lắm." Nàng nhún vai.

Khi Chaeyoung dọn dẹp xong mớ chén đĩa, nàng ra phòng khách, nhìn qua khung cửa kính, Jisoo cùng cô gái kia e thẹn nói gì đó dưới ánh đèn đường nhàn nhạt.

"Sao? Bánh chocolate tình yêu ngon chứ?" Chaeyoung nhàn nhã hỏi khi Jisoo trở vào nhà, tay lật qua trang sách, nàng trông lọt thỏm giữa cái ghế đẩu cam đất to ụ nằm giữa nhà.

Jisoo thả một hơi thở dài. Chị thỉnh thoảng cảm thấy đánh mất một chút riêng tư bởi chẳng có gì giấu được một cái đầu nhạy bén cả.

"Chị rất cảm kích nếu em có thể giả mù vờ như không biết điều gì cả. Hoặc em có thể giữ trong lòng để chị có thể cảm thấy mình có chút không gian riêng."

"Em chỉ muốn chia vui cùng chị."

"Chị cảm ơn. Thật đó bé." Jisoo khinh khỉnh đáp, chị bỏ lên phòng để lại Chaeyoung bận nhoẻn miệng cười đắc ý.

Tiếng mấy đồng xu leng keng trong túi bên trái áo măng tô chưa kịp bỏ vào ví, có lẽ vừa mua hàng ở gần đây. Món hàng phồng lên bên túi phải, nhận hàng bằng tay thuận, cầm tiền thối bằng tay trái. Đế giày bám đất bùn và vài mảnh màu xanh, là đất đá ở công trường. Từ sở cảnh sát đến được đây không có chỗ nào đang sửa chữa gì cả. Chỉ có công trường ở đầu phố bên kia, nơi duy nhất mở muộn ngoài mấy quán bar và sử dụng xu lẻ thì chỉ có tiệm bánh Lấp Lánh với món bánh chocolate trứ danh. Loại bánh thơm béo vị bơ ca cao màu đen giống với vài mảnh vụn trên khoé môi Jisoo lúc chị bước vào nhà á.

Chaeyoung tủm tĩm tự hào. Chợt nhớ ra thứ Jennie mang đến, nàng rút ra mấy tờ giấy từ bìa hồ sơ nâu vàng.

Báo cáo khám nghiệm tử thi

Bá tước Johnathan De Mostle

Cơ thể bị ngâm trong nước khoảng 3 giờ trước khi được phát hiện. Thời điểm tử vong khoảng 6 giờ tối.

Xung quanh cổ có lằn độ rộng 1mm, có thể là dây cước.
Không tụ máu bầm. Nạn nhân bị siết cổ sau khi tử vong.

Tiến hành phẫu thuật
Xương đốt sống cổ gãy vụn. Nguyên nhân chính gây tử vong.

Ngón út bên trái bị chặt. Không có ở hiện trường.
....

Chaeyoung tay nâng tách cà phê nghi ngút, chậm rãi đọc từng trang một. Ánh đèn vàng phòng khách lay lắt rọi đến nửa đêm.

Sáng hôm nay Jisoo có việc gấp ở sở cảnh sát, chị quăng nàng lá thư từ hộp thư trước nhà rồi chạy bén đi mất. Chaeyoung chọn bừa một cái sơ mi trắng tay dài, phồng ở cổ tay, vest đen mặc ngoài, quần tây ôm chân cùng đôi bốt cao gót đen, khoác thêm lớp măng tô màu đen, nàng đội thêm một cái mũ cối đen. Với lấy cây dù cùng chìa khoá Jisoo treo trên móc áo, nàng vội vàng bước ra ngoài.

Bức thư niêm phong bằng ấn sáp hình vòng hoa nguyệt quế, gửi từ biệt phủ của bá tước Johnathan. Mất khoảng 30 phút xe ngựa để đến đó.

Đó là một dinh thự tráng lệ bao bọc bởi hàng thông cao chót vót. Chaeyoung liếc nhìn xung quanh thầm đánh giá ngoại cảnh trước khi gã giúp việc đưa nàng vào nhà.

Biệt phủ với tông màu đen chủ đạo trong không gian rộng mênh mông. Sàn nhà trải gạch men ca rô trắng đen với lớp tường là cửa kính làm sáng tràn ngập không không khí im ắng khô khan. Tiếng gót giày nàng gõ lên sàn đều đặn chắc chắn.

Gã người hầu dừng lại trước cánh cửa đen, gõ lên ba cái, hắn mở cửa, nhìn nàng rồi cúi người đưa tay ý chỉ mời vào trong.

Chaeyoung lách người bước vào. Căn phòng phủ một màu đen, có vẻ là phòng làm việc, hai kệ sách khổng lồ đặt hai bên tường. Ở giữa là bộ sofa da căng bóng, có vài người ngồi, vài người đứng. Trong số những ngừoi ngồi đó, Chaeyounh nhận ra Jisoo cũng đang hướng mắt nhìn nàng.

"Roseanne Park. Chúng tôi đang đợi cô." Một gã trai trẻ ăn mặc bảnh bao nhanh chóng đứng dậy, hướng tay về nàng. "Johnathan Junior De Mostle, con trai trưởng. Tôi muốn nhờ cô giúp đỡ."

Chaeyoung bắt tay đáp trả, nàng ngồi xuống chỗ trống cạnh Jisoo, giữ thái độ chuyên nghiệp. "Rất tiếc vì chuyện của bố anh."

"Chuyện của bố tôi có vẻ đã lan truyền đi xa quá. Nó gây xáo trộn một chút cho việc kinh doanh. Nhưng gia đình chúng tôi có thể giải quyết ổn. Cảm ơn cô."

Chaeyoung đảo mắt lần lượt những người trong căn phòng. Hầu hết là cảnh sát. Một cô gái ngồi bên cạnh Johnathan Nhỏ, gương mặt Châu Á nghiêm trang, đôi môi dày căng mọng đỏ rực, đôi mắt đen láy sâu thẳm cùng sống mũi cao ráo thẳng tắp. Chiếc đầm đen xoan tay dài che phủ cơ thể gầy tương phản với làn da trắng như gốm sứ. Tia nhìn sâu thẳm sắc lẹm bất chợt bắt lấy ánh mắt dò xét của Chaeyoung, nàng mỉm cười cụp mắt, một cô nương đanh đá.

"Gia đình chúng tôi nhận được một lá thư đe doạ một tháng trước. Chúng tôi đã xem đó là một trò đùa ác ý cho đến khi bố tôi gặp chuyện. Một phần là lỗi của tôi." Johnathan Nhỏ xúc động, anh lấy tay che đôi mắt nhoè nước, đôi vai nấc lên run rẩy. Cô gái Châu Á nhẹ nhàng xoa lưng anh vỗ về.

"Tôi xem lá thư đó có được không?" Chaeyoung hỏi và Jisoo đem tờ giấy gấp tư trong túi áo khoác mình ra.

Ruby rực rỡ trong thuỷ triều đỏ.
Sophie xanh không thắp sáng đủ hi vọng.
Ta sẽ đến lấy mạng vị vua của những viên đá. Mang rương châu báu để đựng xác hắn ta.
Kẻ nối ngôi sẽ bị phanh thây. Ngai vàng để trống trong vương quốc tự trị.

Chữ được cắt ra ghép lại từ những mảnh giấy báo. Không bút tích.

"Kẻ nối ngôi?" Nàng nhìn Jisoo dò xét.

"Anh ta." Chị gật đầu.

"Anh ấy có một ngừoi em trai. Chuyện kinh doanh sẽ do hai anh em đồng thừa hưởng. Nếu chuyện xảy ra với bố anh ấy là thật, chúng tôi lo sợ nó sẽ xảy ra một lần nữa." Cô gái Á giải thích. "Đó là lí do chúng tôi muốn nhờ cô Park ngăn chặn điều đó. Cô là ngừoi duy nhất chúng tôi trao tin tưởng."

Chaeyoung khịt mũi gật đầu. Có cái mùi gì đó nhỉ? Nàng kê tờ giấy gần mũi mình.

"Trước hết, bên cảnh sát sẽ lo việc an ninh cho mọi người. Chúng tôi sẽ bố trí người gác bên ngoài và mỗi 2 tiếng sẽ kiểm tra phòng các anh, được chứ?" Jisoo đề nghị, chị có lẽ sẽ bận bịu trong mấy ngày tới rồi.

"Tôi muốn xem hiện trường. Đã có ai dọn chưa?" Chaeyoung hỏi.

"Chúng tôi để lại mọi thứ và khoá lại. Nó quá ám ảnh. Rất cảm ơn cảnh sát, cô Ji, Roseanne." Johnathan Nhỏ sụt sùi, anh đứng dậy bắt tay Jisoo và Chaeyoung. "Tôi phải đến cửa hàng kiểm tra vài thứ cho lô hàng kế tiếp. Lisa thay tôi đưa mọi người lên đó."

"Được."

Anh ôm cô gái Châu Á, hôn lên má và bàn tay nàng. Jisoo khẽ hắng giọng, Chaeyoung mỉm cười không nói gì. Nàng thầm đánh giá một lần nữa hai người trước mặt.

"Cô là vợ anh ấy?" Chaeyoung hỏi khi cả ba bước trên cầu thang gỗ dái ngựa đắt đỏ. Tiếng gót giày gõ lên từng tiếng lộp cộp.

"Chưa cưới thì được gọi là bạn gái nhỉ." Cô gái đáp lại ngay lâp tức.

"Cô từ đâu đến?" Jisoo trợn mắt khi nàng hỏi bằng tiếng Hàn.

"Không phải chuyện của cô." Giờ thì cái trợn mắt dịch về hướng Lisa. Cô đáp bằng tiếng Thái.

"Chỉ tò mò đôi chút. Một quãng đường xa để đến đây, đúng không?" Chaeyoung mỉm cười, tiếng Thái cô biết chút chút.

Lisa ngừng bước, nhìn nàng hồi lâu, không che giấu khó chịu trong mắt. "Tò mò sẽ khiến cô gặp chuyện không hay đó."

"Chịu. Những điều thú vị thường nguy hiểm." Chaeyoung đáp lại từ tốn. Đôi mắt nâu trong veo nhìn vào đôi ngươi đen lay láy. Lisa quay đi, tiếp tục sải chân dài của cô.

Lisa giới thiệu sơ về phòng của bá tước, tay cô mở khoá cánh cửa gỗ phòng tắm.

"Mỗi tối ông ấy sẽ tắm trong 30 phút, ngâm mình trong bồn tắm, nghe nhạc thư giãn cùng nến thơm. Không ai được phép quấy rầy cả."

Jisoo và Chaeyoung nhìn quanh phòng nồng nặc mùi tanh, cả hai mang bao tay, bước vào thận trọng.

Dưới sàn vằn vện hỗn hợp máu và nước khô lại. Cái xác được đem ra và đặt ở đây, bỏ vào túi đựng xác.

Xung quanh sàn và tường sạch trơn. Jennie nói đúng. Ông ta bị giết bởi một kẻ lành nghề. Không giãy dụa. Một cú bẻ tay, cổ gãy ngay lập tức.

Mắt Chaeyoung chạm đến cửa sổ, nàng tiến về đó. Ánh sáng qua khung cửa sổ bừng cả căn phòng mờ mịt. Khung cửa to có chốt khoá trong. Vài vết bẩn trên khung kim loại màu trắng.

"Khi tắm ông ấy có mở cửa sổ không?"

"Trước và sau khi tắm người làm sẽ mở. Ông ấy sợ bị cảm lạnh, chẳng bao giờ mở ra cả." Lisa tựa người lên cửa trước phòng, lẳng lặng nhìn theo.

Chaeyoung vén rèm cửa, mở cửa sổ, chúi người ra nhìn vùng lân cận.

"Các phòng bên cạnh của ai thế?"

"Bên trái là phòng ngủ ông ấy. Bên phải là thư viện. Trên phòng của ông là phòng Johnathan Nhỏ, trái là phòng em trai, trên thư viện là phòng cho khách, bên dưới là phòng người làm. Vợ ông ấy mất sớm, thỉnh thoảng sẽ có vài ả lạ mặt đến."

"Ái chà!" Jisoo cảm thán.

Chaeyoung nhìn quanh lần nữa, xem xét một vài món trên kệ, nàng gật đầu bước ra ngoài, tựa vào bên còn lại của cánh cửa, chậm rãi ngắm gương mặt mê hồn đối diện mình.

"Cô không ở đây sao?"

"Tôi sống một mình. Mới đến đây vài lần." 

Chaeyoung để ý đến lỗ khoá cửa bên cạnh eo Lisa. Những vết xước còn mới.

"Cảm ơn đã dành thời gian cho chúng tôi, Lisa đúng không?"

Trên gương mặt Á Đông trắng trẻo, đôi môi đầy đặn hơi nhoẻn lên.

"Lalisa Manoban."

Chaeyoung vô thức mỉm cười theo.

"Roseanne Park Chaeyoung là tên đầy đủ của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net