3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị....làm sao vậy?" Thấy Chaeyoung vẫn luôn nắm chặt điện thoại đứng ở ngoài ban công, dáng vẻ gầy yếu lộ ra vài phần cô đơn, Irene nhịn không được bước tới hỏi nàng.

Chaeyoung nhanh chóng đem điện thoại nhét vào túi, hít sâu một hơi, đem chua xót trong lòng đè ép xuống.

Nàng không thể để lộ sự yếu ớt trước mặt ở Irene được.

Năm nay Irene chỉ mới sơ trung cao tam, bảo bảo lại còn nhỏ như vậy, nàng cần phải tìm cách chống đỡ.

Nhưng vừa tính đến lại khó chịu, nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt Irene.

"Không có gì, chị có chút mệt." Chaeyoung xoay người, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười, một bộ như không có việc gì.


Nhưng nàng lại không biết chính mình hiện tại cười có bao nhiêu miễn cưỡng, tựa như một con rối gỗ, khóe miệng tươi cười nhưng ánh mắt ảm đạm đã sớm bán đứng nàng.

Thấy Irene không nói gì chỉ yên lặng nhìn mình, Chaeyoung trong lòng thở dài một hơi nói: "Em ngày mai còn phải đi học, đi nghỉ ngơi sớm một chút."


Irene vẫn đứng im không nhúc nhích, đột nhiên hỏi: "Chị, vừa rồi ai gọi điện cho chị vậy? Có phải bọn cho vay nặng lãi không? Bọn chúng lại lấy em cùng bảo bảo ra uy hiếp chị?"


"Không phải, chỉ là một người quen mà thôi."

Chaeyoung hàm hồ nói.

Irene lại không dễ lừa gạt như vậy, cố chấp hỏi: "Chúng ta còn thiếu bọn chúng bao nhiêu tiền?"


"Không nhiều lắm."


"Không nhiều lắm chính là bao nhiêu?"


"Em hỏi nhiều như vậy làm gì? Có phải em không tin chị đúng không?" Chaeyoung giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn Irene một cái, "Được rồi, nhanh về phòng đi ngủ, tiền nợ tự chị sẽ có biện pháp."


Irene rũ mắt đứng một bên, tay nắm chặt đến khớp xương đều trở nên trắng xanh.

Nàng chưa từng hận chính mình vô năng gầy yếu như lúc này, không thể giúp Chaeyoung chia sẻ một chút áp lực.

Nàng biết biện pháp trong miệng Chaeyoung là cái gì, đơn giản là đi cầu xin cái tên Jennie kia.

Nhưng nàng không thể hỏi, một khi hỏi ra, tương đương với việc hướng lồng ngực Chaeyoung đâm một dao.

Có đôi khi nàng thật hận chính mình không thể chết đi.

Đêm nay, hai chị em đều khó có thể đi vào giấc ngủ.

Chaeyoung nằm ở trên giường trằn trọc, trong đầu lộn xộn, nghĩ về ánh mắt chán ghét của Jennie, nghĩ về số tiền nợ bọn cho vay nặng lãi.

Mấy năm nay, nàng toàn dựa vào việc lấy lòng Jennie để kiếm thêm chút tiền trả nợ. Nhưng hiện tại người kia không cần nàng, nàng làm sao có thể trong vòng 3 ngày gom đủ 600 vạn.


Làm sao bây giờ?


Chẳng lẽ lại muốn đi tìm một kim chủ mới?


Nghĩ đến cái phương pháp này, Chaeyoung liền một trận ghê tởm, đột nhiên cảm thấy chính mình vừa dơ bẩn lại vừa tiện, khó trách lúc nàng nói thích Jennie lại bị cô chán ghét đến cực điểm.

Nếu không nàng đem thân phận của bảo bảo nói cho Jennie?


Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Chaeyoung liền không khỏi suy nghĩ trở lại 6 năm trước.

Khi đó nàng không cha không mẹ, cùng em gái là Irene sống nương tựa lẫn nhau.

Bệnh tim của Irene càng ngày càng nghiêm trọng, cần phải có một số tiền lớn để làm phẫu thuật.

Thân thích đều không muốn cho Chaeyoung vay tiền, ngược lại kêu nàng đi mượn của bọn cho vay nặng lãi.

Lúc ấy Chaeyoung mới 19 tuổi, nhưng cũng biết vay nặng lãi cùng hút máu không có gì khác biệt, mượn rồi sẽ không có khả năng trả, cho nên nàng liền bò lên giường của Jennie.

Đêm hôm đó, nàng run run rẩy rẩy mà nằm ở dưới thân cô.

Jennie tuổi trẻ lực tráng, tinh lực tràn đầy, eo lưng cường kiện hữu lực có thể làm đến dục tiên dục tử, Chaeyoung bị cô lăn lộn cả một đêm!



Một đêm giao dịch kết thúc, Jennie liền biến mất trong cuộc sống của Chaeyoung.


Ai ngờ vài tháng sau, Chaeyoung hoảng sợ phát hiện mình thế nhưng lại mang thai, quả thực tựa như quái vật bất nam bất nữ.


Nàng muốn tìm Jennie, nhưng nàng đối với người kia hoàn toàn không biết gì cả, không có bất kì phương thức liên hệ nào, thậm chí đối phương tên là gì cũng không biết.

Bởi vì tình trạng đặc thù, Chaeyoung phải sinh non, chỉ có thể lựa chọn sinh đứa nhỏ này ra.

Nhưng cố tình trong lúc nàng đang mang thai, Irene lại xuất hiện vấn đề nghiêm trọng sau khi phẫu thuật, lại lần nữa vào bệnh viện.

Lúc này Chaeyoung cũng không thể lại bán mình đòi tiền, nhưng nàng cũng không thể nhìn em gái của mình chết, đành phải cắn răng đi vay nặng lãi.

Phảng phất như vận mệnh đang đùa giỡn với nàng, lúc bảo bảo lên ba tuổi, Chaeyoung lại một lần nữa gặp Jennie.

Nàng bị bọn cho vay nặng lãi ép tới không thở nổi, đành phải một lần nữa bò lên giường của Jennie, trở thành tình nhân của cô, thẳng đến đêm nay bị Jennie ghét bỏ.

Suy nghĩ dần dần trở lại hiện thực, Chaeyoung liền đánh mất ý nghĩ đem thân thế bảo bảo nói cho Jennie biết.

Chính nàng bán mình là quá lắm rồi, như thế nào có thể lấy con gái đi đổi tiền.

Huống hồ Jennie đang theo đuổi người trong lòng, tuyệt đối không thể ở thời điểm này thừa nhận thân phận bảo bảo, nói không chừng cô còn chán ghét đứa con gái đột nhiên xuất hiện này.

Chaeyoung nghĩ tới nghĩ lui, quyết định ngày mai đi tìm Jennie nhận sai..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net