95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa là Kang trợ lý, phía sau Kang trợ lý còn có hai cấp dưới đi theo, trong tay hai người kia đều ôm một đống quà tặng tinh mỹ chất thành một chồng cao.

Kang trợ lý cười tủm tỉm nói với Chaeyoung: "Park tiểu thư, đây là Kim tổng đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật tặng cho cô bé."

Chaeyoung kinh ngạc hỏi: "Toàn bộ sao?"

Kang trợ lý cười nói: "Không chỉ có nhiêu đây, trong xe dưới lầu vẫn còn."

Chaeyoung ngại hai người cấp dưới kia phải chạy xuống lầu lấy quà, liền đi theo bọn họ đi xuống, Sana cũng muốn đi xem quà sinh nhật của mình.

Hai mẹ con chạy đến dưới lầu liền thấy, Jennie cư nhiên chuẩn bị cả một xe quà tặng!

Chaeyoung sợ ngây người, Sana cũng giật mình mở to cái miệng nhỏ.

Trong chốc lát, quà sinh nhật đều được sắp xếp ngọn ngàng vào trong phòng khách, giống như một ngọn núi nhỏ.

Yuna đi quanh chồng quà sinh nhật một vòng, không ngừng trầm trồ: "Jennie thực sự rất có tiền a!"

Sana thật cẩn thận sờ sờ chồng quà, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi Chaeyoung: "Mama, tất cả những món quà này đều là dì Kim tặng cho con sao?"

Từ lúc Jennie cứu Irene ra khỏi Son gia, Sana liền không kêu Jennie là dì xấu xa nữa.

Chaeyoung cười nói: "Đúng vậy, con thích chứ?"

Sana gật gật đầu, trong mắt sáng lấp lánh: "Dạ thích."

Chaeyoung cúi đầu cười nhìn bé: "Vậy con phải nhớ đến cảm ơn dì Kim nhé."

"Dạ." Sana ngoan ngoãn nói.

Chaeyoung đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Yuna cũng đi vào giúp đỡ, Irene ở phòng khách canh chừng hai đứa nhỏ.

Tzuyu nhìn chồng quà sinh nhật giống như một tòa núi nhỏ, bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Sana: "Chờ về sau mình kiếm được tiền, mình cũng sẽ tặng cho cậu một phòng đầy quà sinh nhật."

"Thật sao?" Sana mặt đầy chờ mong.

"Ừm!" Tzuyu trịnh trọng gật gật đầu, lại có điểm không cao hứng, "Chuyện mình đã đáp ứng cậu, có khi nào không làm được chưa?"

Sana nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói: "Không có."

Sau đó tiến tới ôm chặt Tzuyu, dùng sức hôn một cái lên mặt bé: "Tzuyu, cậu đúng là bạn tốt nhất nhất nhất của mình!"

Tzuyu nhắc nhở Sana: "Bạn tốt sẽ không hôn nhau."

Sana gật đầu: "Được, vậy về sau không hôn cậu nữa."

Tzuyu: "......"

Bé duỗi tay nắm nắm nhúm tóc đang vểnh lên ở trên đầu Sana, bất mãn nói: "Không phải cậu đã đáp ứng khi lớn lên sẽ cùng mình kết hôn sao? Mình tất nhiên sẽ không phải bạn tốt của cậu."

"A......" Sana cái hiểu cái không, khuôn mặt nhỏ lộ ra một tia mờ mịt, "Vậy cậu là gì của mình?"

"Người yêu." Tzuyu nhắc nhở nói.

Từ này là bé học được từ truyện tranh mà Yuna viết.

Sana tiếp tục gật đầu: "Mình nhớ rồi."

Tzuyu lúc này mới vừa lòng.

Trong phòng bếp, Yuna vừa rửa rau, vừa hỏi Chaeyoung: "Cậu và Jennie đang ở bên nhau?"

Chaeyoung không tính giấu cô, hơi hơi cong môi cười cười: "Ừm."

Yuna như suy tư gì nói: "Khó trách chị ta lại tặng Sana nhiều quà như vậy, lấy lòng Sana, tương đương lấy lòng cậu rồi."

"Mình biết." Chaeyoung là người đứng giữa, hơi nhíu mày nói, "Kỳ thật chị ấy không thích Sana, mình nhìn ra được."

Jennie từ trước đến nay không thích trẻ con, cảm thấy trẻ con rất phiền phức, hơn nữa cô cho rằng Sana là con của Chaeyoung và người đàn ông khác sinh ra, cho nên đối với Sana cũng không mấy ưa thích.

Cũng bởi vì rõ ràng điểm này, cho nên tối nay Jennie đột nhiên tặng quà cho Sana, Chaeyoung mới cảm thấy giật mình.

Đây là chuyện mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Tuy nói loại chuyện gián tiếp lấy lòng này có điểm đơn giản lại thô bạo, nhưng ít nhất chứng minh Jennie đã đem đoạn quan hệ giữa bọn họ đặt ở trong lòng.

Nghĩ đến bộ dáng mấy ngày nay của Jennie vừa bá đạo vừa dính người, giống như mấy đứa trẻ mới lớn tập tành yêu đương, Chaeyoung vô ý cong khóe môi lên.

"Oa, nhắc tới Jennie, cậu cười đến thật nhộn nhạo a." Yuna tiến đến trước mặt Chaeyoung, cười hì hì trêu ghẹo.

"Mình, mình chỉ vui vẻ thay Sana mà thôi." Chaeyoung giả vờ bận rộn, mở nồi canh ra, vơ lấy cái hũ muốn thêm muối vào nồi.

Yuna cuống lên hỏi: "Cậu lấy bột ớt làm gì? Cậu muốn làm canh gà nấu ớt hả?"

Chaeyoung cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trong tay nàng là hũ bột ớt đỏ lè, khác hoàn toàn với hũ muối.

Trong nháy mắt, hai bên tai nàng đã đỏ bừng.

Yuna không chút khách khí cười nhạo nói: "Phụ nữ nói chuyện yêu đương, ngay cả dầu muối dấm đường cũng đều không phân biệt rõ sao ha ha ha ha!"

Sắc đỏ đã bắt đầu tràn xuống cổ Chaeyoung.

Chaeyoung cùng Yuna làm một bàn đồ ăn, trong đó sườn dê nướng là tản ra hương vị thơm nồng nhất, làm cho hai đứa nhỏ nuốt nước miếng ừng ực, ngay cả Irene cũng liên tục dừng tầm mắt ở trên bàn đầy đồ ăn kia.

Bánh kem chocolate được đặt ở trước mặt Sana, Chaeyoung đem nến cắm lên trên bánh, đội cái nón sinh nhật hình tam giác đáng yêu lên đầu Sana.

Sau khi tắt đèn, trong phòng khách chỉ còn lại ánh sáng vàng nhạt xung quanh ngọn nến ấm áp, bọn họ vây quanh Sana hát bài chúc mừng sinh nhật.

"Bảo bối, con ước thầm ở trong lòng là được, đừng nói ra nhé." Chaeyoung ôn nhu xoa đầu bé.

"Dạ." Sana nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động, giống như một cây quạt nhỏ.

Bé ước thầm: Mình ước mama, dì nhỏ, mẹ nuôi và Tzuyu sẽ vĩnh viễn vui vẻ ở bên mình. Còn có, nếu năm sau ba có thể trở về ăn sinh nhật với mình thì thật tốt quá.

Sau khi ước nguyện xong, Sana phồng má, dùng sức thổi khí vào mấy ngọn nến: “Phù phù phù.”

“Sana sinh nhật vui vẻ!” Yuna vỗ tay nói.

Ánh đèn một lần nữa sáng lên, Chaeyoung nắm tay nhỏ của Sana, cùng bé cắt bánh kem, sau đó cắt bánh chia cho mọi người.

Bữa tiệc nhỏ này mọi người đều ăn rất vui vẻ, đặc biệt là Sana, đôi mắt đều cười tới híp lại, quay qua nhìn mama, lại nhìn những người khác, khuôn mặt nhỏ vì hưng phấn mà hồng hồng giống như quả táo đỏ.

Cơm tối qua đi, Tzuyu cùng Sana vào trong phòng mở quà, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng “Oa!” thật to.

Chaeyoung nhấp môi cười cười, về phòng gọi điện thoại cho Jennie.

Chỉ vang lên một tiếng, Jennie liền tiếp:  “Sao bây giờ em mới gọi điện thoại cho tôi? Đều đã 11 giờ rồi!”

Nghe được tiếng oán trách từ đầu dây bên kia, Chaeyoung lập tức giải thích: “Bởi vì trong nhà có khách, làm hơi nhiều đồ ăn một chút.”

Jennie càng thêm tức giận, cười lạnh nói: “Bác sĩ nói em phải tĩnh dưỡng ba tháng, xem ra em một câu cũng không nghe vào!”

“Tôi chỉ làm vài món thức ăn thôi mà……”

“Như vậy cũng không được! Tóm lại, ba tháng này em đừng làm việc, ngày mai tôi nói chú Eun an bài cho em hai người giúp việc…… Thôi, em vẫn là dọn qua bên kia đi.”

“Không phải, tôi……”

“Hay là tôi không ở nhà nên em thấy không quen? Vậy em đến bệnh viện bồi tôi đi.”

Chaeyoung thiếu chút nữa đã bị cô dẫn dắt lòng vòng, đau đầu nói: “Để tôi suy xét một chút.”

Jennie không vui nói: “Có phải em không muốn sống cùng tôi hay không? Trong lòng em có người khác?”

“Không có……”

“Em còn chưa nói tối nay ai đến nhà em ăn sinh nhật.” Jennie hùng hổ doạ người, tính chiếm hữu lại phát tác.

Chaeyoung vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đột nhiên có điểm hoài niệm thời điểm trước kia Jennie mặc kệ không quan tâm mình.

Chaeyoung kiên nhẫn nói: “Chỉ có Yuna cùng cháu gái của cô ấy mà thôi.”

Jennie lúc này mới không tiếp tục truy vấn.

Chaeyoung nói: “Đúng rồi, cảm ơn chị đã tặng nhiều quà sinh nhật như vậy cho Sana. Bé thật sự rất thích.”

Jennie cong cong khóe môi: “Cảm ơn qua loa như vậy rất không thú vị, em phải bày tỏ chút thành ý chứ. Hừm…… Hay em lấy thân báo đáp đi, cái này là có thành ý nhất.”

Là một người trưởng thành, Chaeyoung đương nhiên biết ý tứ của cô, mặt nóng lên, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Jennie không đoán được nàng sẽ đáp ứng, kích động đến thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống. Lúc này cô mới hối hận vì đã để kẻ điên kia chém quá nặng, bằng không bây giờ cô đều có thể xuất viện rồi.

Trước lúc cúp điện thoại, Jennie bỗng nhiên thấp giọng kêu một tiếng: “Chaeyoung.”

Chaeyoung: “Hửm?”

Jennie thấp giọng nói: “Hôm nay tôi suy nghĩ về em cả ngày.”

Trái tim Chaeyoung đột nhiên run lên, một loại cảm giác tê dại lan tràn ra toàn thân, tim đập “thình thịch” liên hoàn không thôi.

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, Jennie đã cúp điện thoại.

“A……” Chaeyoung bỏ điện thoại xuống, bụm mặt ngã vào trên giường, khóe môi không kiềm chế được mà cong lên.

Một lát sau, nàng cảm giác gương mặt vẫn cứ nóng bỏng không thôi, sợ cứ như vậy đi ra ngoài sẽ bị người khác nhìn ra manh mối, vì thế liền chạy nhanh vào phòng tắm.

Nàng dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt vài cái, hai má vẫn còn rất nóng, tấm kính phản chiếu ra khuôn mặt đẫm nước, mặt đỏ giống như say rượu, nước từng giọt chảy xuống, nhiễm thêm vài phần diễm sắc.

Giống như Yuna hình dung, quá nhộn nhạo!

Chaeyoung thầm mắng chính mình không có tiền đồ, chỉ nghe xong một câu mặt liền đỏ thành như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Jennie liền gọi điện thoại tới oán giận tối hôm qua ngủ không ngon.

Chaeyoung quan tâm hỏi: “Hai ngày trước không phải chị còn ngủ rất ngon sao?”

Jennie sâu kín nói: “Em không ở đây, tôi ngủ không được.”

Chaeyoung: “……”

Đây là lại bán thảm hả!?

Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ đến bệnh viện bồi chị. Bất quá chỉ có thể bồi một đêm, bằng không Sana sẽ không vui.”

Jennie âm thầm cắn răng, lại là vì đứa nhóc phiền phức kia!

Nếu có thể tiễn nó đi…… Jennie suy tính số phần trăm khả năng sẽ thành công, nghĩ tới nghĩ lui mới phát hiện tỉ lệ gần như bằng 0, trừ phi cô có thể mạnh mẽ đem Sana tiễn đi mà không bị Chaeyoung phát hiện.

Nhưng nếu như vậy, Chaeyoung chắc chắn sẽ thống khổ cả đời, Jennie không làm được.

Thôi, tạm thời nhẫn nhịn đứa nhóc kia một thời gian. Chờ nó lớn lên một chút, liền quăng nó vào ở trong ký túc xá của trường, một tháng trở về một lần là được.

Bữa sáng qua đi, chị Son cố ý gọi điện thoại thông báo cho Chaeyoung, nghiêm túc nói: “Đêm nay có một bữa tiệc, cô cần phải tham dự, đợi một chút tôi sẽ gửi thời gian địa điểm cho cô.”

Chaeyoung chần chờ: “Tiệc xã giao?”

“Không phải, là một người bạn muốn hợp tác với cô. Đúng rồi, quần áo tôi sẽ giúp cô chuẩn bị, cô không cần quá khẩn trương, cứ coi như cùng bạn bè ăn một bữa cơm đi.”

Chị Sơn chưa bao giờ cưỡng bách nghệ sĩ dưới trướng đi xã giao, nếu cô đã nói như vậy, Chaeyoung cũng không hoài nghi: “Được, tôi sẽ đi.”

Buổi chiều chạng vạng, trợ lý chị Son đưa cho nàng một bộ quần áo thoải mái nhẹ nhàng, cũng không phải đồ gì quá trang trọng, cái này làm cho Chaeyoung cảm thấy rất kỳ quái.

Nếu ấn theo lời chị Son nói, chỉ là cùng bạn bè ăn một bữa cơm, vậy tại sao lại cố ý chuẩn bị quần áo cho nàng, hơn nữa vẫn là một bộ quần áo phổ thông bình thường mà?

Chuyện này có gì đó không quá thích hợp……


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net