Chương 10: Bạch xà và Lưu ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cụ Ollivanders lấy ra từ trong túi một cuộn thước dây có dấu khắc bạc, cụ bảo:
_" Nào, cậu Potter trước tiên nhé. Tay nào của cậu cầm đũa?"
_" Ơ... Cháu thuận tay phải ạ."
_" Giơ tay đó lên."
Cụ đo từ vai đến ngón tay của Harry, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gói và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói:
_" Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào. Bởi vì không hề có hai con bạch kỳ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống hệt nhau."
Cụ Ollivanders bỏ đi đến chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp. Khi cụ nói:
_" Xong rồi."
Cái thước tự động buông mình khỏi Harry rơi xuống sàn.
_" Được rồi, cậu Potter thử cái này xem. Gỗ sồi và gân rồng. Hai tấc rưỡi xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm lấy nó vẫy thử xem."
Harry ngơ ngác cầm chiếc đũa quơ một vòng nhỏ. Tức thì hàng loạt kệ tủ đựng đũa phép thi nhau đổ ầm ầm xuống. Một kệ tủ suýt thì đụng trúng vào người tôi, may mà tôi né kịp. Cụ Ollivanders giật lại ngay cây đũa:
_" Thử cây này. Gỗ thích và lông phượng. Hai tấc ba. Khá lợi hại."
Harry thử. Một cái hộp đựng đũa phép bay vút tới đập trúng mặt tôi, tôi chảy máu mũi.
Harry ngoan ngoãn tự động đặt cây đũa phép trở lại bàn.

_" Không, không. Thử cây này. Gỗ mun và lông kỳ lân. Hai tấc tám."
Lần này sàn nhà sụp xuống ngay chỗ tôi đang đứng. Tôi thực sự muốn gào lên: Bộ tôi có thù oán gì với cậu à, Harry?
Harry thử rồi thử nhưng chưa tìm được cái nào vừa ý trái lại mỗi lần cậu bé vẫy đũa là một lần tôi "lãnh đạn". Đống đũa cậu bé thử vun thành đống trên bàn.
Cụ Ollivamders trầm mặc cầm một đũa phép, thì thầm:
_" Ta tự hỏi..."
Cụ quyết định đưa cây đũa phép cho Harry:
_" Cây nhựa ruồi và lông phượng hoàng. Hai tấc chín. Đẹp và dễ uốn nắn."
Harry cầm cây đũa. Thình lình cậu cảm nhận một luồng hơi ấm truyền qua đầu ngón tay. Cậu bé giơ cây gậy lên cao trên đầu, ngoắc một cái. Những chuỗi tia vàng lấp lánh đỏ bắn từ đầu đũa y hệt pháo hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tường. Hagrid cùng tôi vỗ tay hò reo. Cụ Ollivanders bật khóc:
_" Ôi, hoan hô. Đúng rồi. Ừ, đúng rồi, tốt, tốt lắm. Thật kỳ lạ... Ôi lạ kỳ biết bao..."
Đến khi đặt cây đũa của Harry vào hộp đựng gói trong tờ giấy nâu cụ vẫn lẩm nhẩm:
_" Kỳ lạ... kỳ lạ..."
Harry tò mò hỏi:
_" Cháu xin lỗi, nhưng mà cái gì kỳ lạ ạ?"
Cụ Ollivanders quay ra nhìn chằm chặp mặt Harry:
_" Ta nhớ mọi cây đũa của ta bán ra, cậu Potter à. Từng cây đũa một. Ngẫu nhiên làm sao, con phượng đã cho cái lông làm thành cây đũa của cháu cũng cho thêm một cái lông - và chỉ một cái thôi. Rất kỳ lạ, nhưng đúng là lông phượng trong cây đũa của cháu, chính là anh em của chiếc lông làm nên cây đũa đã để lại vết sẹo trên đầu cháu."
Harry há hốc miệng, trợn tròn mắt.
_" Chuyện đời kỳ lạ làm sao. Nên nhớ, đũa phép chọn phù thủy. Ta tin chúng ta có thể trông mong ở cháu những điều vĩ đại, Potter à... Nói cho cùng, Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy quả đã làm ra những điều vĩ đại nhưng khủng khiếp. Tuy khủng khiếp nhưng cũng thật vĩ đại."
Harry e ngại nhìn cụ Ollivanders. Cậu bé nghĩ mìn không thích cụ cho lắm. Cụ làm cậu bé sởn gai ốc.
_" Bây giờ đến cô Miller." Cụ Ollivanders sau khi xong việc với Harry quay ra nói với tôi.
_" Tay nào cô Miller cầm đũa?"
Tôi giơ tay phải lên:
_" Tay phải ạ."
Cái thước tự động quấn lấy tay tôi bắt đầu công việc của mình. Trong lúc đó cụ Ollivanders lại lục tục chạy đi lấy thêm vài hộp đũa phép nữa bày đầy lên mặt bàn.
_" Đây, thử cây này xem. Gỗ sồi và lông đuôi bạch kỳ mã. Một tấc chín. Khá mềm mại."
Tôi cầm lấy vẫy một cái. Toàn bộ kệ tủ đựng đũa phép bay lơ lưng trên không trung một lúc sau đó như mưa rơi xuống mặt đất.
_" Không phải rồi. Đây, cây này. Gỗ cây sao và tim rồng. Hai tấc rưỡi. Rất mạnh mẽ. Thích hợp khi chiến đấu."
Tôi mới quơ được nửa vòng, một tia chớp tím bắn ra từ đầu đũa hướng thẳng lên trời, trần nhà tiệm Ollivanders bị tôi làm lủng mất một lỗ to.
_" Chắc chắn không. Cây này thì sao? Cây bạch liêu và lông sói. Hai tấc chín."
Giống Harry, tôi thử qua không biết bao nhiêu cây đũa mà vẫn chưa xong. Trái lại cụ Ollivanders vô cùng hào hứng chạy khắp cửa tiệm tìm thêm nhiêu cây đũa phép khác. Tôi không hề biết rằng chỉ thử đũa phép thôi mà cũng mệt đến thế. Đứng một chỗ quá lâu làm tôi thấy chóng mặt. Harry chạm vào bả vai tôi nói:
_" Cậu mệt lắm rồi à?"
Tôi cười vỗ mu bàn tay cậu bé:
_" Tớ không sao."
_" Đây rồi, đây rồi. Ta nghĩ là cái này. Gỗ cây lưu ly và thần kinh bạch xà. Dài hai tấc."
Cụ Ollivanders trao cho tôi một cây đũa trắng muốt nổi bật hơn hẳn với những cây đũa còn lại. Ngay khi vừa cầm lấy nó tôi liền biết ngay rằng cây đũa này sinh ra để rằng cho tôi. Tôi quơ một vòng, những tia sáng trắng mềm mại loé lên.
_" Chính nó." Cụ Ollivanders reo lên. Hagrid và Harry thi nhau vỗ tay chúc mừng.
Khi gói cây đũa lại cụ Ollivanders nhìn tôi, cái nhìn buồn rầu đến lạ. Không chịu nổi cái nhìn đó, tôi hỏi cụ:
_" Có chuyện gì vậy thưa cụ?"
Cụ Ollivanders chép miệng:
_" Như ta đã nói rồi đó, cô Miller. Ta nhớ mọi cây đũa phép ta bán. Nhưng duy chỉ cây đũa này, nó không phải là cây đũa phép thuộc tiệm ta!"
Tôi sửng sốt nhìn cụ. Hagrid cùng Harry ngạc nhiên không kém.
_" Ý cụ là sao?"
_" Cách đây 43 năm, một người phụ nữ đã mang cây đũa phép này đến tiệm của ta. Cô ấy đã bán nó cho ta. Cô Miller này, cháu khiến ta nhớ đến người phụ nữ đó. Cháu có một cái gì đó... rất giống cô ấy, đó cũng chính là lý do tại sao cây đũa phép này chọn cháu."
_" Cháu rất giống cô ta?"
_" Đúng, rất giống!"- Cụ Ollivanders thì thào -" Đũa phép chọn phù thủy. Cây đũa của cháu làm từ gỗ cây lưu ly và thần kinh bạch xà. Cây lưu ly biểu tượng cho tình yêu đau khổ, nỗi ám ảnh day dứt với người đã khuất. Bạch xà là con vật đáng thương bị nguyền rủa từ lúc mới sinh cho đến cả lúc nó chết đi. Cô Miller, cây đũa này sinh ra vốn định sẵn mãi mãi cô đơn ngay cả chủ nhân nó cũng vậy."
Giọng nói đều đều của cụ Ollivanders khiến tôi ớn lạnh. Tôi cúi đầu mân mê cây đũa phép của mình, da gà da vịt nổi lên hết cả. Thậm chí Hagrid còn nhìn cây đũa phép chẳng khác gì một điềm gở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net