Chương 15: Chúc ngủ ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi tôi tỉnh lại đã quá nửa đêm từ lâu. Tôi đỡ đầu ngồi dậy nhìn xung quanh mới biết rằng mình đang ở bệnh xá. Bị nhập viện ngay ngày đầu tiên đi học. Tôi có nên trách số phận mình quá bi kịch hay không đây?
Đầu vẫn còn hơi choáng, hai mắt hoa hết cả lên. Tôi cảm thấy khá bí bách buồn nôn. Lắc lắc đầu muốn đánh bay cái cảm giác khó chịu này nhưng vẫn chẳng khá hơn là bao.
_" Cô Miller, tôi nghĩ tốt nhất là cô nên nằm im nếu không muốn khó chịu hơn nữa!"
Tôi ngẩng đầu tìm chủ nhân giọng nói. Thấy một người đàn ông đứng trước đầu giường tôi không biết tự bao giờ. Ông ta mặc một bộ đồ màu đen cài kín nút từ đầu đến chân, mái tóc đen dài ngang vai đầy dầu, đôi mắt đen lạnh sắc bén, cái mũi khoằm trông giống hệt con diều hâu. Từ đầu đến chân ông ta chỉ độc một màu đen, như thể ông ta muốn hoà mình vào bầu trời đêm ngay tức khắc.
Tôi run giọng nhè nhẹ nói:
_" Giáo sư Snape..."
Đây chính là giáo sư độc dược Severus Snape, chủ nhiệm nhà Slytherin. Người đàn ông đã tình đơn phương mẹ của Harry Potter - Lily Evans suốt cả cuộc đời mình.
Giáo sư Snape xoay người lấy cái bình gì đó đưa cho tôi:
_" Đây là thuốc ổn định ma thuật. Cô Miller, tôi nghĩ cô nên đi học một khoá "kiềm chế cảm xúc" để tránh vì quá xúc động nên bị bạo động ma thuật để rồi làm người khác bị thương thì hơn!"
Tôi trợn mắt hỏi:
_" Em làm người khác bị thương?"
Giáo sư Snape nhíu mày vì bị hỏi vặn lại:
_" Tôi nghĩ cô nên đi học thêm cả một khoá học "lễ nghi" nữa đấy. Cô có làm người khác bị thương nhưng may mắn chỉ bị nhẹ chứ không nặng lắm."
Tôi thở phào, ngày đầu tiên đi học mà làm người khác bị thương nặng đúng là không hay ho cho lắm.

Tôi cúi mặt lặng lẽ uống hết bình thuốc nước, hương vị quả thật khó tả. Sau khi uống hết thuốc, tôi rụt rè ôm bình thuốc rỗng vào lòng nói:
_" Em nghĩ em muốn về kí túc xá... để... để chuẩn bị bài vở cho ngày mai."
Giáo sư Snape nhướn mày nhìn tôi một lúc xong rồi im lặng đồng ý dẫn tôi về kí túc xá.
...
Giáo sư Snape chỉ dẫn tôi đến cửa kí túc xá sau đó ông lặng lẽ rời đi. Tôi nhìn giáo sư Snape đi xa, âm thầm cảm khái.
Giáo sư Snape đúng là người tốt, chỉ có điều hơi ác miệng chút xíu.
Trở về phòng sinh hoạt chung, tôi tưởng chỉ còn mỗi mình tôi thức nhưng hoá ra vẫn còn người khác.
Draco ngồi trên ghế sofa trầm ngâm nhìn ánh lửa lập loè trong lò sưởi trên tường, thấy tôi cậu bé vội đứng lên định nói gì đó nhưng lại thôi, cậu bé nhìn tôi ngại ngùng, mãi lúc sau mới mở miệng:
_" Ưm... Cậu có sao không?"
Tôi lắc đầu, ám chỉ mình không sao. Có lẽ Draco cảm thấy có lỗi, cậu bé lúng túng nhìn tôi, muốn kiếm vài chuyện để nói xong lại không nghĩ ra nên nói gì chuyện gì. Tôi nhìn Draco, thẳng thừng nói:
_" Đó không phải lỗi của cậu. Cậu không cần cảm thấy có lỗi."
Draco vừa nở nụ cười tôi đã nói tiếp:
_" Nhưng từ giờ mong cậu tránh xa tôi ra!"
Draco trợn mắt nhìn tôi, tôi lách người đi qua Draco bước vào kí túc xá nữ. Tai tôi loáng thoáng nghe được tiếng kêu phẫn nộ của Draco:
_" Cô tưởng tôi muốn làm bạn với cô lắm à? Cô nghĩ cô là ai chứ? "Máu bùn" chết tiệt!"
Tôi không giận Draco, đó là sự thật, nhưng một phần trong tôi kêu gào rằng mình phải tránh xa cậu bé. Tôi không muốn làm Draco tổn thương nhưng điều đó lại không thể nào tránh khỏi. Tôi nói nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy:
_" Tôi xin lỗi."
Không biết ở Gryffindor, Huffleupff và Ravenclaw như thế nào nhưng ở Slytherin mỗi học sinh đều được phân phòng riêng. Tôi bước vào phòng ngủ ghi tên mình. Căn phòng sang trọng, tiện nghi ngoài sức tưởng tượng, lấy tông màu xanh lá cây làm chủ đạo, rất có phong cách Slytherin. Hành lý đã được sẵn trước chân giường, không thiếu một món nào. Ely nằm kềnh trên giường tôi, ưỡn ẹo ngủ say. Tôi vuốt ve bụng nó đùa nghịch, nó thích thú càng ưỡn ẹo tợn. Tôi quát yêu:
_" Dậy đi đồ lười."
Nó gãi mũi mặc kệ lời tôi nói. Tôi bấc đắc dĩ phì cười.
Bước vào nhà vệ sinh tắm rửa. Ngâm mình trong bồn nước nóng, tôi thoải mái kêu lên một tiếng. Bồn nước nóng tuyệt vời nhẹ nhàng xoá tan tất cả những chuyện không vui hôm nay. Nhờ thuốc của giáo sư Snape cơn đau đầu đã giảm đi không ít. Tôi lật người nghịch nước, đợi nước hết nóng liền đứng dậy lau khô người.
Cảm giác tắm táp xong thật tuyệt, cả người trở nên lâng lâng khoan khoái. Tôi đứng trước gương thay quần áo. Cái gương rất to có thể bao phủ toàn bộ cơ thể tôi. Ngắm nhìn mình trong gương, tôi giơ tay lên xoa nhẹ gương mặt xa lạ trước mắt. Cho dù đã bốn năm trôi qua, tôi vẫn không thể quen thuộc nổi khuôn mặt lạ lẫm này.
Cô bé trước mặt tôi rất xinh đẹp, da trắng, tóc vàng, mắt xanh là một người Âu Mỹ điển hình, khi cười lên sẽ có cặp lúm má đồng tiền rạng rỡ, nhưng đây không phải tôi, hoàn toàn không phải tôi. Tôi là người Châu Á, là người Việt Nam, tôi có da vàng, tóc đen, mắt đen, nhan sắc của tôi rất bình thường, tôi không phải cô bé tóc vàng, mắt xanh trong gương. Tên tôi không phải là Kathy, tên tôi là...
_" Tên tôi là Bình An."
Câu vừa rồi tôi phát âm bằng tiếng Việt, khuôn miệng non nớt chưa nói tiếng Việt bao giờ khiến cho câu nói trở nên ngọng líu ngọng lô.
Tâm trạng vừa mới tốt lên được chút xíu vì chuyện này lại nặng nề trùng xuống.
Tôi dứt khoát quay người, giở hành lý ra sắp xếp, trút bỏ toàn bộ nỗi sầu bằng cách làm việc. Xong xuôi, tôi mệt mỏi nằm phịch xuống giường, đè lên cả người con Ely, nó kêu ré lên bực mình tỉnh giấc. Tôi lại cố tình đùa dai, kéo con Ely vào lòng ghì chặt, nó dãy dụa muốn thoát ra, dãy dụa một hồi không được nó chấp nhận số phận nằm im trong lòng tôi. Tôi hài lòng cười khach khách, vùi mặt vào bộ lông đen mềm mượt của nó dụi dụi. Nước mắt không biết đã chảy ra từ lúc nào, thấm ướt cả một mảng lông của Ely.
Nếu là trước đây, có Harry ở bên cạnh, tôi nhất định sẽ chịu đựng, không để cảm xúc yếu đuối này chi phối, nhưng hiện tại chỉ còn một mình, tất nhiên tôi sẽ không ngại ngùng để mọi thứ được phơi bày. Tất cả những uất ức, sầu lo sâu trong lòng cứ thế theo nước mắt tuôn ra. Nước mắt tựa cái vòi hỏng van chảy mãi, chảy mãi, chảy mãi rồi cũng chịu dừng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi lẩm bẩm:
_" Chúc ngủ ngon, Ely. Ngày mai sẽ là một ngày tuyệt vời."
Thực ra chẳng cần tôi chúc ngủ ngon gì hết, Ely đã tự động ngủ say như chết từ đời nào rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net