Chương 17: Buổi học bay chết tiệt! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết ngày hôm nay rất đẹp vô cùng thích hợp để học bay, trời xanh mát, gió nhẹ nhàng thổi qua bãi cỏ xanh mơn mởn. Đám học sinh nhà Slytherin lúc này đã đến đông đủ, không thiếu một ai. Nhưng đám học sinh nhà Gryffindor vẫn còn thiếu khá nhiều trong đó bao gồm cả "Chúa cứu thế"- Harry Potter.
Gần mười phút sau, tức khoảng 3 rưỡi chiều, Harry, Ron cùng vài đứa Gryffindor khác cuống cuồng chạy xuống sân để không bỏ lỡ tiết học "Bay" đầu tiên.
Không riêng gì Harry, hầu hết học sinh nhà Gryffindor đều có một tật xấu chung đó là hay đến trễ giờ, tất nhiên cũng có những ngoại lệ như Hermione Granger hay giáo sư McGonagall.
Harry và Ron đứng vào hàng, ánh mắt cậu bé ngay lập tức dán chặt vào người tôi ở gần cuối hàng. Tôi vui vẻ cười với Harry, cậu bé hưng phấn cười lại. Đã lâu rồi chúng tôi không được mặt đối mặt nhìn nhau cười thế này.
Trên mặt đất, người ta đã sắp xếp sẵn hơn 20 cây chổi dành cho học sinh. Giáo viên dạy môn Bay, bà Hooch bước đến. Mrs Hooch là một quý bà phù thủy cá tính nhất tôi từng thấy, bà có mái tóc xám ngắn và đôi mắt ưng vàng tuyệt đẹp, mạnh mẽ, không thua kém gì cánh đàn ông. Bà quát đám học sinh:
_" Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng bên cạnh cây chổi, ngay lập tức!"
Chúng tôi răm rắp nghe lời bà, đứng bên cạnh cây chổi cũ kỹ, lởm chởm. Sau khi sửa tư thế mấy đứa học sinh, bà Hooch tiếp tục ra lệnh:
_" Tay phải các trò đặt trên cán chổi và nhớ hô to: Lên!"
Mọi người theo lời giáo sư, gào lớn:
_" Lên!"
Cây chổi ngay lập tức nhảy vào tay Harry, Hermione và Draco trợn mắt quay ra ngó Harry. Cậu bé vừa vui sướng vừa kinh ngạc nhìn cây chổi trong tay mình, không thể tin được nó nhảy ngay vào tay mình ngay trong lần thử đầu tiên như thế.
Cây chổi của tôi không ngoan ngoãn nghe lời như cây chổi của Harry, nó giống như cây chổi của bao nhiêu người khác, chỉ thèm lăn lăn vài cái trên mặt đất xong chả chịu nhúc nhích gì nữa. Bà Hooch nói to:
_" Tiếp tục hô nào các trò!"
Cứ thế hô năm sáu lần, cây chổi bướng bỉnh vẫn không thèm nhảy vào tay tôi. Đợi đến khi nó chịu nhảy vào tay tôi, mồ hôi tôi đã chảy đầy đầu. Có vẻ tôi không giỏi mấy môn bay lượn này rồi.

Tiếp theo bà Hooch mới chỉ cho chúng tôi cách trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà bận rộn đi qua đi lại sửa tư thế cho lũ học trò.
_" Bây giờ khi tôi thổi còi, các trò hãy đạp mạnh chân xuống đất. Nắm cán chổi cho chắc, bay lên tầm 1 mét sau đó trở về, xuống bằng cách trồm người về phía trước. Nhớ chú ý tiếng còi."
Không biết do quá lo lắng vì sợ bị bỏ lại hay không mà trước một giây bà Hooch thổi còi, Neville đã hấp tấp đạp chân xuống đất. Hậu quả là cậu bé phóng như một cái nút chai lên không trung, mặc kệ bà Hooch ở dưới đất quát:
_" Quay lại trò kia!"
Cậu bé bay dần lên một mét, hai mét rồi ba mét. Mọi người ở dưới đất (Chắc chắn chỉ có Gryffindor) nín thở hồi hộp dõi theo Neville, chỉ sợ cậu bé ngã xuống. Kí ức về tập truyện Harry Potter mất khống chế tràn ra, nếu không nhầm thì sau đoạn này Neville tội nghiệp có lẽ sẽ phải vào bệnh xá rồi đây. Tôi tự nhiên thấy chột dạ, gãi gãi gò má, nhủ thầm với lòng mình rằng: kí ức này rất có thể bị nhầm lẫn thôi. Tiếc thay, phụ lại mong đợi của tôi, Neville quả thật tuột tay rơi khỏi cán chổi.
RẦM!
Tiếng rơi nặng nề kèm theo cả tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Neville co thành một đống, nằm úp mặt trên bãi cỏ. Còn về phần cây chổi đáng ghét kia thì nó đã nhàn nhã biến mất về phía rừng cấm từ bao giờ.
Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà ấy trắng bệch vì lo lắng cho thằng bé. Bà từ từ nâng nó dậy, nhẹ nhàng an ủi:
_" Gãy cổ tay rồi. Dậy nào, con trai. Đừng lo không sao đâu, sẽ khỏi nhanh thôi ấy mà."
Bà quay lại cảnh cáo với lớp:
_" Trong khi tôi đưa trò Neville xuống bệnh xá thì tôi mong sẽ không có trò nào lượn lờ bay trên cán chổi cả. Nếu không thì trò đó sẽ rời khỏi trường còn nhanh hơn cả lúc nhập học đấy."
Nói xong bà quay ra đỡ Neville về bệnh xá. Tôi ôm mặt, sởn da gà nhìn Neville dàn dụa nước mắt, ôm cổ tay, cà nhắc đi theo giáo sư Hooch.
Tội nghiệp cậu bé, chỉ nghe tiếng thôi tôi đã thấy đau rồi. Nhưng Neville bị vậy cũng là do lỗi của bản thân mình, nếu như cậu không nhanh nhẩu đạp chân lên trước thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi.
Ngay khi bóng dáng giáo sư Hooch biến mất Draco liền cười phá lên:
_" Chúng mày có thấy vẻ mặt của thằng đần đó không?"
Ngoại trừ tôi, tất cả những người khác trong nhà Slytherin đều cười vang hưởng ứng lời Draco nói.
Để ý được việc tôi không cười hưởng ứng cậu ta, bỗng Draco cố ý hỏi to:
_" Miller, cậu có thấy buồn cười không? Khi thấy vẻ mặt đần độn của thằng ngốc đó?"
Đây là lần đầu tiên Draco cố ý gây khó dễ tôi trước một đám đông và cậu bé đã thành công. Tất cả mọi người, cả Slytherin lẫn Gryffindor đều quay ra nhìn tôi chằm chằm, bọn họ chờ đợi câu trả lời của tôi. Harry chăm chú, mong đợi nhìn tôi, Draco thì trợn mắt đe doạ.
Tôi nên trả lời thế nào đây? Tôi rơi vào thế bí mất rồi! Nếu tôi hưởng ứng theo Draco thì chắc chắn Harry sẽ vô cùng thất vọng về tôi. Còn nếu tôi không hưởng ứng Draco, không cần nghĩ cũng biết Slytherin sẽ đối xử với kẻ phản bội - là tôi như thế nào...
Chết tiệt! Tôi cực kỳ muốn chửi thề! Tại sao cứ phải kéo tôi vào mấy vụ rắc rối làm gì vậy? Tôi phải làm sao đây? Ai đó, cứu tôi với!
Thấy tôi trầm ngâm mãi không trả lời, Draco tức giận gọi thẳng tên cúng cơm của tôi:
_" Kathy Miller?"
Câm miệng, đừng có giục! Tôi đã đủ cuống lắm rồi!
Chọn ai đây? Harry hay Slytherin? Rút cuộc chọn ai mới tốt đây? Harry rất quan trọng nhưng Slytherin cũng thế.
Im lặng cân nhắc xong, tôi cắn môi, hạ quyết tâm run run mở miệng, tôi chọn...:
_" Ừ, dáng vẻ cậu ta rất đần độn!" - Tôi không có nói dối, dáng vẻ ấy của Neville quả thật rất đần.
Một lần nữa tôi lại thấy vẻ kinh ngạc không dám tin xuất hiện trong đôi mắt xanh biếc của Harry.
Draco nở nụ cười hài lòng với tôi, vẻ mặt đúng kiểu đứa trẻ con cướp được thứ đồ chơi nó muốn. Ôi đứa trẻ ngây thơ, ấu trĩ này...
_" Nhưng việc cười nhạo một kẻ ngốc cũng chẳng chứng minh được việc mình thông minh hơn người ta bảo nhiêu." - Câu nói tiếp theo thành công chặn lại tiếng cười sung sướng của Draco.
Tôi còn chưa nói xong đâu, cậu cười trào phúng như vậy để làm gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net