Chương 22: Đêm Halloween.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo sư Flitwick vừa tuyên bố buổi học kết thúc, học sinh liền ôm sách vở bước ra ngoài chuẩn bị cho tiết học Phòng chống nghệ thuật hắc ám tiếp theo. Mình tôi vẫn đứng ở ngoài cửa lớp đợi Harry đến. Thấy bóng dáng cậu bé từ xa, tôi vẫy tay gọi ngay:
_" Harry!"
_" Ủa, Kathy?" Harry ngạc nhiên kêu, cậu bé hơi kinh ngạc khi thấy tôi ở đây.
_" Ừ, là mình. Harry, đêm nay cậu ở trong phòng, đừng đi linh tinh đâu nhé!"
_" Tại sao vậy?" Harry hỏi ngược lại.
Tôi lúng túng cúi đầu, không biết phải lấy lý do gì mới phải. Chẳng lẽ tôi lại vỗ vai Harry bảo với cậu bé rằng: "người anh em, thực ra cậu là nhân vật nhảy ra từ trong sách mà tôi lại là độc giả vậy nên tôi biết được cậu tối nay cậu sẽ gặp xui xẻo, chỉ vậy thôi." Harry không khủng hoảng tinh thần mới là lạ đó.
Tôi túm lấy vai Harry, trợn mắt nói dối:
_" Mình nằm mơ thấy cậu gặp xui xẻo. Đêm nay cậu tuyệt đối không được ra ngoài, ở trong phòng cho mình!"
Harry sửng sốt nhìn tôi, tất nhiên cậu bé không tin vào lời dối "củ chuối" này của tôi rồi, kẻ nào tin chính là vừa bị lừa đá.
Bốn mắt trừng nhau, không ai nói một lời, chúng tôi cứ im lặng nhìn nhau như thế đến khi Ron và Hermione chạy tới nơi và để ý thấy tôi đang túm chặt vai Harry, dáng vẻ không khác gì cường hào ác bá cưỡng ép dân nữ.
Tôi buông bả vai Harry ra, xoay người ôm đống sách vở rời đi, trước khi đi còn đặc biệt nhấn mạnh việc cậu bé không được ra ngoài đêm nay. Tuy nhiên tôi nói là một việc, Harry có nghe không lại là việc khác...
Tôi buồn phiền cúi đầu bước đi như bay hoàn toàn không hề nhìn đường, thậm chí tôi còn không biết mình đang đi đâu và nên đi về đâu... Trong đầu nhảy ra hàng đống chuyện linh tinh lặt vặt không liên quan đến nhau.
Tôi biết khoảng cách giữa tôi và Harry càng lúc càng xa, xa đến mức sắp sửa không nhìn thấy điểm dừng. Mặc dù lý trí trong tôi bảo rằng: "Đó là chuyện tốt, mày nên cảm thấy vui vì điều đó. Hãy để mọi thứ tuân theo cốt truyện, mày không nên xen vào cuộc đời Harry. Mày nên để mọi chuyện xuôi theo tự nhiên, mày phải mặc kệ cậu bé!" Nhưng trái tim tôi lại hét lên, phản đối điều ngược lại: " Mọi thứ không hề ổn chút nào! Harry là người quan trọng nhất với mày! Mày phải bảo vệ cậu bé!"
Cảm xúc hỗn độn khiến thần kinh ức chế. Tôi bực tức, tôi khó chịu, tôi muốn nghe theo lý trí, mặc kệ hết thảy nhưng con tim lại ngăn cản, không cho phép.

Mải suy nghĩ tôi không để ý có người trước mặt mình. May mắn là tôi không đi nhanh lắm chỉ đụng nhẹ làm người ta rơi đồ, không máu chó đến mức ngã uỳnh ra đó giống phim thần tượng chiếu lúc 8 giờ tối. Tôi vội cúi đầu nhặt đồ giúp người đối diện, xấu hổ xin lỗi:
_" Tôi không để ý, xin lỗi!"
_" K... Không... sao đâu... Trò M... Miller!"
Người "bị hại" nói năng còn lắp bắp hơn cả người "hại". Tôi cũng cứng người khi nghe thấy cái giọng lắp bắp cùng cái mùi tỏi hôi nồng nặc xực lên mũi. Tôi ngẩng đầu, cười cứng ngắc, giọng nói lắp bắp không kém gì người đối diện, thậm chí còn có phần hơn:
_" T... T... Thầy... Q... Qui... Quirrell..."
Uầy! Boss bên phản diện đến rồi!
_" Trò... Miller. Trò có... c... có... làm sao không?" Giáo sư Quirrell cầm lấy sách dạy học từ tay tôi, cực kỳ dịu dàng (?) hỏi thăm tôi.
Tôi lắp bắp:
_" Em... K... Không sao!"
Nếu như không có ánh mắt sắc lẹm, dường như chỉ muốn lôi hết lục phủ ngũ tạng trong bụng tôi ra thì có lẽ tôi đã tự thuyết phục bản thân thành công rằng trước mặt tôi chỉ là giáo sư Quirrell hiền hậu, thân thiện với học trò thôi, chứ không phải tên ác ma: Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy!
Tôi đứng bật dậy, lễ phép nói:
_" A... Em phải đến lớp học tiếp theo. Xin phép thầy!"
Chạy chối chết không để " Boss phản diện" nói gì thêm. Tôi không hề hay biết sau lưng mình, Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tối đen như mực, âm u hệt màn đêm bao la, nhìn không rõ cảm xúc đang dâng trào sâu bên trong đôi mắt ấy.
...
Đại sảnh Hogwarts lúc nào cũng hoa lệ như thế, xinh đẹp hệt như giấc mộng của các thiếu nữ độ tuổi còn xuân xanh.
Lễ hội Halloween thật náo nhiệt, các giáo viên rất "chịu chơi" thiết kế đại sảnh đậm màu sắc rùng rợn ngày Halloween. Hàng ngàn con dơi đậu trên trần nhà trong khi hàng ngàn con khác xà xuống đậu lên vai hoặc lên đầu những người bên dưới, tôi thì không sao nhưng gặp phải người nào sợ chuột hay dơi thì tiêu. Bầu trời được phù phép trên trần tối mịt mùng, sấm chớp đùng đoàng liên tục tựa như sắp có điềm xấu xảy ra. Gió rít gào bên tai khiến những ngọn nến trong những quả bí ngô rỗng ruột chỉ lờ mờ sáng rồi tắt hẳn. Bánh kẹo, đồ ăn tự dưng xuất hiện trên đĩa vàng hệt như hồi mới khai giảng.
Tất cả học sinh đều nhiệt liệt hưởng thụ bữa tiệc Halloween tuyệt vời này. Cho đến khi:
_" Quỷ! Có Quỷ! Quỷ khổng lồ đã trốn khỏi tầng hầm! Tôi nghĩ ngài nên biết..." Giáo sư Quirrell hớt hải chạy vào, nét hãi hùng hiện rõ trên khuôn mặt. Vừa thông báo tin dữ xong, giáo sư Quirrell liền lăn đùng ra đất.
Nếu đây là một bộ phim tôi thực sự muốn trao một tràng pháo tay cho giáo sư Quirrell, nếu ông ta không phải là phù thủy mà là một Muggle thì có lẽ ông ta đã trở thành một diễn viên xuất sắc.
Tiếng hét đầu tiên không biết là do ai hét vang lên, "hiệu ứng Domino" xuất hiện, học sinh giống ong vỡ tổ, sợ hãi la hét, vài người thậm chí còn muốn chạy về kí túc xá trốn quỷ khổng lồ.
_" Im lặng!"- Là cụ Dumbledore. Không biết cụ đã sử dụng loại bùa chú nào khiến giọng mình to đến thế.
Câu nói của cụ khiến toàn bộ số học sinh trong đại sảnh cứng người lại, không dám di chuyển thêm nửa bước.
Cụ ra lệnh:
_" Các huynh trưởng, dẫn học sinh nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức!"
Học sinh lập tức theo lệnh cụ Dumbledore, ngoan ngoãn đi theo huynh trưởng nhà mình về phòng ngủ, không dám ho he lấy một lời.
Tôi lẽo đẽo đi theo đoàn nhà Slytherin. Vì tốc độ hơi chậm nên chẳng bao lâu sau tôi đã tụt xuống cuối hàng. Đi đến hành lang cầu thang tôi chợt để ý thấy có hai bóng dáng nho nhỏ đang lén lút chạy vào một hàng lang vắng. Mắt tôi trợn ngược lên ngay khi biết hai bóng dáng nhỏ bé đó là ai.
Ron và Harry! Hai cậu chạy về hướng nhà vệ sinh nữ làm cái quái gì thế hả???
Ngay lúc này đây tôi thực sự muốn ôm ngực phun đống máu trong cổ họng ra sau đó xách tai Harry lên mắng:
_" Đứa trẻ hư đốn này! Chẳng phải tôi đã bảo cậu đừng ra ngoài tối nay rồi sao? Cậu không về phòng ngủ đi mà lại dạo chơi ngoài này làm gì hả? Hả? Hả?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net