Chương 29: Nếu có thể.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ vài phút, ngay sau khi bà Norris kêu lên thầy Flich đã xuất hiện hốt trọn tôi và Harry, nhìn cái biểu cảm giận dữ trên khuôn mặt già nua của thầy khiến chúng tôi biết rằng phen này mình lãnh đủ. Tất nhiên chúng tôi đã cố chạy trốn đấy chứ và việc này đáng lẽ ra có thể thành công nếu như Harry không phải mang theo một đứa chậm chạp, xui xẻo như tôi.
Thầy Flich tay phải nhéo tai Harry, tay trái nhéo tai tôi kéo ngược lên, lôi chúng tôi đi xềch xệch theo thầy, lực tay của thầy mạnh đến nỗi cái tai tôi muốn đứt lìa ra khỏi vị trí vốn có.
_" Hừ! Lũ hư đốn! Để tao xem giáo sư McGonagall sẽ trừng phạt chúng mày thế nào!"- Thầy Flich vừa nói vừa liếc xéo tôi vừa lườm Harry.
Học sinh Hogwarts không ai là không biết thầy giám thị - Mr. Flich chúa ghét nhà Gryffindor, hay nói đúng hơn là thầy chúa ghét những đứa học sinh nghịch ngợm hay gây rắc rối cho thầy và không phải ngẫu nhiên mà Cậu bé vàng - Harry Potter (người mà tung hoành ngang dọc suốt 7 năm trời học Hogwarts) bị thầy Flich ghim vào sổ đen từ tận tám đời trước.
Thầy Flich nhanh nhảu xách chúng tôi đến trước mặt giáo sư McGonagall, tôi có thể nghe thấy sự hưng phấn khi bắt phạt được Harry Potter - Cậu bé vàng trong giọng nói của thầy khi thầy tố cáo tội trạng của chúng tôi:
_" Giáo sư McGonagall, tôi vừa phát hiện ra hai học sinh bén mảng đến khu vực hành lang cấm!"
Giáo sư McGonagall nổi tiếng nghiêm khắc ngay cả đối với học sinh Gryffindor nhà bà, thế nên khi bị thầy Flich xách tai đến trước mặt giáo sư McGonagall tôi biết mình phải nhận đối mặt với những hình phạt khủng khiếp gì, ngay cả Harry "coi trời bằng vung" cũng phải tái mặt khi thấy giáo sư McGonagall.
Đáng tiếc trái với phán đoán của tôi hay thầy Flich rằng giáo sư McGonagall sẽ nổi trận lôi đình và phạt chúng tôi thật nặng thì bà ấy bỗng dưng lại dễ tính một cách bất ngờ.
_" Tôi biết rồi thầy Flich, trước hết thầy hãy thả bọn nó ra đã!" - Giáo sư McGonagall nói.
Biểu cảm bất ngờ hiện rõ trên mặt thầy Flich (thực ra còn xuất hiện trên cả mặt tôi lẫn Harry nữa).
Đáng lẽ ra theo phong cách của giáo sư McGonagall thì bà ấy phải đưa ra lời khiển trách nghiêm khắc và hình phạt dành cho chúng tôi đầu tiên như mọi khi chứ, đằng này thay vào đó bà ấy lại bảo Mr. Flich thả chúng tôi ra đầu tiên, đây quả thực là hành động trăm năm hiếm gặp. Theo lời giáo sư McGonagall, thầy Flich buông tha cho cái tai tội nghiệp của Harry và tôi, nhưng có vẻ ông ấy vẫn không cam lòng khi thấy hai đứa bọn tôi "thoát nạn" dễ dàng đến thế, thầy Flich ngẩng đầu lên nhìn giáo sư McGonagall, nhỏ giọng thì thào:
_" Nhưng chúng nó đã bén mảng vào khu vực cấm..."
Giáo sư McGonagall cười ồ lên:

_" Ôi, Flich! Tôi đâu có nói không phạt hai đứa nó đâu!"
_" Vậy, giáo sư định..." - câu "phạt chúng nó như thế nào?" chưa dứt giáo sư McGonagall đã quay phắt ra chỗ hai bọn tôi, nghiêm giọng đưa ra hình phạt:
_" Slytherin và Gryffindor, mỗi nhà trừ năm điểm!"
...
Thế thôi á?
Tôi rên lên trong đầu. Mặt dần đần thối ra. Tôi hoài nghi không biết người đang đứng trước mặt mình có thực sự phải là giáo sư McGonagall hay không?
Phải biết rằng hình phạt khi bị phát hiện dính líu đến khu vực cấm là cực kỳ nặng nề. Thậm chí trước đấy đã từng có vài học sinh bị đuổi học chỉ vì liên quan đến những thứ "cấm". Vậy nên việc tôi và Harry chỉ bị trừ mỗi người năm điểm là quá nhẹ nhàng, quá may mắn.
Tôi nhìn giáo sư McGonagall: Chẳng lẽ giáo sư McGonagall bị ấm đầu?
Rồi lại quay ra nhìn Harry: Hay là do sức mạnh bàn tay vàng của nhân vật chính nhỉ?
Tôi thầm suy xét mức độ khả thi giữa hai khả năng trên.
Mặc dù không cam lòng nhưng thầy Flich vẫn phải cố nuốt trôi cục tức trong họng, hậm hực thả bọn tôi đi, chỉ nghe tiếng chân của thầy thôi cũng biết Mr. Filch ấm ức thế nào rồi.
Thầy Flich đi khỏi, giáo sư McGonagall liền không nhịn được nhướng mày nhắc nhở hai đứa bọn tôi ngay tức khắc:
_" Tôi tin ngay từ ngày đầu khai giảng các trò đã được thầy hiệu trưởng Dumbledore nhắc nhở về khu vực cấm, rằng không được bén mảng đến nơi đó dù cho bất cứ lý do nào, ấy vậy các trò vẫn cố ý phạm luật! Mr. Harry Potter, Tôi biết trò là một Gryffindor nên tò mò và táy máy là bản tính trời sinh của trò nhưng việc bén mảng đến khu vực cấm khi không có sự cho phép của bất kỳ giáo viên là một hành động cực kỳ ngu ngốc dại dột. Khu vực cấm không phải công viên các trò muốn đi dạo lúc nào cũng được, nó tràn ngập nguy hiểm, các trò có thể gặp nguy hiểm, thậm chí mất mạng nếu đặt chân vào nơi đó. Không phải tự nhiên mà chúng tôi lại gọi những nơi đó là khu vực cấm! Cả trò nữa đấy, trò Kathy... " - Giáo sư McGonagall bắt đầu chĩa mũi nhọn sang tôi - "... Tôi cứ ngỡ một Slytherin thì sẽ không bao giờ mắc phải cái tật táy máy ngớ ngẩn của Gryffindor chứ?"
Vâng, giáo sư McGonagall đang gọi nhà bà ấy chủ nhiệm là ngớ ngẩn đấy ạ.
Tôi cúi đầu không dám nhìn giáo sư McGonagall, thành thật nhận lỗi:
_" Em rất xin lỗi giáo sư McGonagall. Em sẽ không bao giờ đến khu vực cấm lần nữa!"
Thấy tôi nói thế Harry nhanh trí bắt chước tôi cúi đầu, lặp lại y hệt lời tôi vừa nói.
Mặc dù cả thái độ lẫn lời nói đều giống hệt nhau nhưng điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và Harry là mức độ thành thật của hai đứa.
Thật đấy, sau vụ này nếu có bất kỳ ai dám nói với tôi rằng " hãy đến khu rừng cấm hoặc hành lang cấm, căn phòng cấm đi bla bla..." không cần suy nghĩ đắn đo chi, 100% tôi sẽ xé toạc mồm tên khốn đấy ra. Còn Harry... Ha ha, thay vì là người bị rủ rê, cậu bé phải là kẻ đi rủ rê người khác mới đúng. Có thể bây giờ cậu bé đang thật tâm hối lỗi nhưng ai mà biết được ngày hôm sau cậu bé có còn nhớ lý do tại sao hôm qua mình bị phạt hay không?
Thấy thái độ thành khẩn của chúng tôi, vẻ mặt giáo sư McGonagall dần dịu xuống nói với Harry:
_" Hãy biết ơn chiến thắng ngoạn mục cùng tài năng Quidditch trong trò đi, Harry. Tôi sẽ không bao che cho các trò lần nào nữa đâu!"
Nói rồi, giáo sư McGonagall quay lưng bỏ đi, chiếc áo choàng dài màu xanh lục mất hút sau hàng lang dài quanh co.
Ơ thế quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là Quidditch thôi à?
....
Phăng phăng bước qua phòng sinh hoạt chung mà không hề để tâm đến những người còn lại có mặt trong phòng. Tôi giờ đây quá giỏi trong việc lờ đi những ánh mắt ác ý hay những lời bàn tán xôn xao, bôi nhọ dành cho mình. Đóng sập cửa phòng ngủ lại, tôi cởi đôi giày cùng tất chân ra rồi vứt thẳng vào một xó. Thậm chí còn không thèm thay quần áo, tôi cứ thế nhảy lên giường, đè cả người vào Ely. Cô nàng đang ngủ ngon bỗng nhiên bị đánh thức bằng phương pháp bạo lực như thế liền bực bội kêu meo meo hai tiếng xong chui ra khỏi người tôi nhảy lên cửa sổ tắm nắng, hoàn toàn ngó lơ tôi.
_" Ely, vẫn còn đang dỗi đấy à?" - Tôi quay người sang hỏi.
Tối hôm qua tôi nhỡ thử nghiệm thần chú rụng lông lên Ely nên bây giờ cô nàng đang giận tôi kinh lắm.
_" Thôi mà cưng! Dù sao câu thần chú hôm qua cũng có thành công đâu. Lông cưng vẫn còn nguyên vẹn mà."
Cô nàng quay hẳn người đi, cái mông lông xù nho nhỏ đối diện mặt tôi.
Khẽ mỉm cười, tôi xoay người lần nữa, tầm nhìn chuyển đến trần nhà. 
Không hiểu sao màu xanh trên trần nhà hôm nay lại nhức mắt thế nhỉ? Tôi đưa cánh tay lên che hai mắt mình, để cả thế giới nhỏ bé này bao phủ bởi bóng tối. Ừ, tốt hơn nhiều rồi...
Trước khi chia tay Harry để trở về kí túc xá, tôi có nhắc nhở cậu bé về việc không nên đi tới hành lang cấm lần nữa. Nhưng nhìn biểu cảm nhăn nhó như khỉ ăn ớt của cậu bé là tôi biết ngay lời nhắc nhở đó "vào tai trái ra tai phải" rồi. Nhắc nhở là một việc, Harry có nghiêm túc để tâm tới nhắc nhở ấy không lại là việc khác.
Thú thật, kể từ khi biết Harry là Harry Potter trong cuốn tiểu thuyết cực nổi tiếng của nữ nhà văn J. K. Rowling đến giờ, cảm xúc của tôi vô cùng hỗn loạn.
Một cậu bé bình thường, năng nổ, đáng yêu như bao cậu bé khác, sống cùng mình hơn bốn năm trời bỗng đùng một cái trở thành nhân vật chính trong một câu truyện, bạn bảo tôi phải hành xử như thế nào đây?
Một con người chân thật sống cùng bạn thời gian dài đến thế hoá ra chỉ là một nhân vật hư cấu xuất hiện trên giấy. Bạn bảo tôi phải đối xử với người đó như thế nào?
Cuộc sống của tôi trong vòng bốn năm trời qua hóa ra lại là một bước đệm rất nhỏ trong một cuốn tiểu thuyết. Thật nực cười biết bao.
Nếu có thể tôi ước rằng mình không bao giờ gặp Harry, không bao giờ bước chân vào thế giới này.
Hiệu ứng cánh bướm: Một con bướm sống lại ở Amazon, lốc xoáy xuất hiện tại New York.
Ai mà biết được sự xuất hiện của tôi có ảnh hưởng đến cốt truyện, có ảnh hưởng đến những thứ xung quanh không chứ?
Lỡ như, sự xuất hiện của tôi thật sự gây ảnh hưởng đến sự sống còn của Harry thì sao? Nếu như vì tôi mà Harry chết thì sao?...
Tôi cắn chặt răng, rướn người lên cố ép mình không nghĩ đến nó. Vấn đề tôi luôn cố trốn tranh nay lại tự mình khui ra. Nỗi đau khó hiểu ứa ra từ trái tim nằm bên trái lồng ngực, chảy đầm đìa, thấm khắp cơ thể.
Nếu có thể, tôi ước mình không bao giờ đến thế giới này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net