Chương 3: Tấm kính biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi lên xe, ông Dursley kéo hai đứa bọn tôi ra dí sát khuôn mặt to béo vào cảnh cáo:
_" Tao báo trước cho hai đứa bọn mày biết: Bọn mày mà dám dở trò quỷ quái gì thì tao sẽ nhốt bọn mày vào trong từ bây giờ cho tới Noen, rõ chưa?"
Tôi ngoan ngoãn vâng lời:
_" Vâng thưa dượng Vernon!"
Ông Dursley cảnh cáo chúng tôi như thế cũng có cái lí do riêng của nó, xung quanh tôi và Harry luôn xuất hiện những điều lạ lùng mà ngay cả bọn tôi cũng không lí giải được...
Ví dụ có lần, bà Dursley cầm kéo định cắt mái tóc vốn đã chẳng dài lắm của tôi thì cái kéo trên tay bà ta bỗng dưng bốc cháy, cái kéo cứ cháy mãi cho đến khi nó chỉ còn lại đống tro tàn, còn tay của bà Dursley thì bị bỏng nặng. Vì vụ việc đó mà tôi lãnh án phạt nhịn đói 1 tuần.
Hay cái lần Dudley giựt tóc tôi mạnh đến nỗi khiến da đầu tôi chảy máu, Harry đã rất tức giận và sáng hôm sau trên đầu Dudley bỗng trọc lóc không một sợi tóc... Tuy lần đó cả hai chúng tôi đều bị phạt nặng nhưng tôi và Harry đều cảm thấy vô cùng khoái trá.
...
Bữa trưa hôm nay không hề tệ một chút nào, tôi và Harry được hưởng lại chiếc bánh kem từ Dudley do cái bánh đó không đủ số kem như nó yêu cầu. Harry thì thầm vào tai tôi nói rằng hôm nay đẹp như giấc mơ vậy.
Sau bữa trưa, họ đến chuồng nuôi các loài bò sát. Đằng sau tấm kính ngăn là những con rắn khổng lồ.
Tôi rất thích rắn, ngay từ kiếp trước tôi đã có niềm đam mê bất tận với loài bò sát không chân này. Tôi thích ngắm cái cách mà loài rắn di chuyển săn mồi, thật yểu điệu và tao nhã biết bao. Tôi thích cả cái không khí lành lạnh, ẩm thấp mà bọn chúng sống, nó làm tôi cảm thấy dễ chịu.
Có vẻ như Harry cảm thấy được tâm tình vui vẻ, phấn khích của tôi, cậu bé hỏi:
_" Cậu thích mấy con rắn này lắm hả Kathy?"
_" Ừ, mình rất thích! Cậu không cảm thấy loài rắn rất đáng yêu hay sao?"
Harry ậm ừ không nói. So với mấy con rắn thì cậu vẫn thích mấy con chim hơn... Nhưng thôi, Kathy cảm thấy thích là được rồi.
Dudley rất nhanh đã tìm ra được con rắn to nhất sở thú. Con rắn lớn đến nỗi có thể nuốt chửng cả ông Dursley vào bụng mà không hề gặp tí khó khăn nào. Nhưng lúc này con rắn có vẻ không có hứng thú lắm, nó cứ nằm im một chỗ không chịu động đậy. Dudley cùng với ông Dursley cứ vỗ bồm bộp vào cửa kính chỉ vì muốn con rắn di chuyển:
_" Di chuyển đi chứ!"
Con vật vẫn lì lợm không chịu cử động, Dudley làu bàu bỏ đi:
_" Con rắn tẻ nhạt!"
Tôi khó chịu nhăn mũi:
_" Xì, Đúng là không ăn được nho liền chê nho chua!"
Harry đứng vào chỗ Dudley bỏ đi, chăm chú nhìn con rắn, cậu đồng cảm với tình cảnh hiện giờ của nó:
_" Đúng là tên ngốc, cậu ta chẳng hề biết việc mỗi ngày chỉ có thể nhìn con người đi đi lại lại chán đến mức nào."
Tôi giơ tay xoa xoa con rắn qua tấm kính:
_" Đứa bé đáng thương, đáng lẽ ra lúc này mày phải được tự do ở quê hương của mày"
Dường như có thể nghe thấy được giọng nói của hai bọn tôi, con rắn thình lình mở mắt ra, hai con mắt xinh đẹp to tròn như viên thủy tinh. Nó từ từ nâng cao cơ thể dậy cho đến khi tầm nhìn nó đối diện tầm nhìn bọn tôi. Harry trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi:
_" Mày hiểu được bọn tao đang nói gì à?"
Con rắn nghe thấy câu hỏi liền lập tức gật đầu. Tôi và Harry quay ra nhìn nhau, cả hai đều không giấu nổi sự bối rối, kinh ngạc qua ánh mắt.
Chúng tôi đang nói chuyện với một con rắn đấy! Đùa sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào con rắn rồi chần chừ nói:
_" Mày cũng hiểu những người khác đang nói gì à?"
Lần này con rắn lắc đầu.
Vậy là nó chỉ hiểu được mỗi mình lời bọn tôi nói...
Tôi đưa tay che miệng, không tài nào lí giải được lí do vì sao bọn tôi có thể nói chuyện với con rắn này.
_" BA, BA, MAU LẠI ĐÂY! BA KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC CON RẮN NÀY ĐANG LÀM GÌ ĐÂU!"
Dudley bất ngờ chạy đến xô ngã Harry khiến cậu bé chới với, tôi vội vàng qq lấy tay Harry đỡ lấy nhưng lại không chịu nổi sức nặng của cậu cuối cùng cả hai chúng tôi đều ngã sõng soài trên mặt đất.
Việc tiếp theo xảy ra như một kỳ tích, sự việc nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng giây thứ nhất Dudley còn đang dựa vào cửa kính, giây thứ hai Dudley mất thăng bằng ngã nhoài vào trong. Tấm kính ngăn đã biến mất, con rắn khổng lồ từ từ chui ra ngoài. Mọi người trong khu chuồng bò sát vừa la hét vừa cuống cuồng chạy thoát thân. Khi con rắn trườn qua chỗ tôi và Harry, nó cố tình đụng đầu thân thiết vào cánh tay tôi. Dường như có một giọng nói trầm trầm xúc động vang lên:
_" Cảm ơn nhiều lắm, các bạn của ta..."
...
Ông giám đốc sở thú phải đích thân pha trà cho ông bà Dursley, rối rít xin lỗi vì tai nạn xảy ra. Dudley khóc bu lu bù loa lên, nó khẳng định rằng con rắn suýt chút nữa đã cắn chết nó rồi, còn ông bà Dursley lại khẳng định rằng tai nạn đó là do tôi và Harry dở trò quỷ quái chỉ vì chúng tôi cũng có ở ngay đó.
Về đến nhà tôi và Harry bị tống cổ vào phòng gác xép, Harry cố gắng giải thích trước khi cậu lại bị phạt một lần nữa:
_" Không phải do bọn con làm mà dượng! Cái cửa kính đột ngột biến mất cứ như là có ma thuật vậy!"
Ông Dursley như giật mình khi nghe thấy từ ma thuật nhưng ngay sau đó ông đã lấy lại bình tĩnh:
_" Mày đùa tao đấy à? Trên thế giới này làm gì có ma thuật!"
...
Góc tác giả:

Làm xong cái bìa truyện cũng mất hết nửa tiếng. Mệt mỏi!
:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net