Chương 30: Hai con rắn lớn ngu xuẩn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_" Cốc, cốc! Cốc, cốc! Miller! Miller!"
Tiếng gõ cửa đều đều khiến tôi thức giấc, người đang gọi tên tôi đã gõ cửa suốt năm phút đồng hồ rồi. Chắc hẳn là một việc gì đó rất quan trọng, nếu không sẽ chẳng có ai dở hơi đến mức gõ cửa phòng người khác suốt năm phút đồng hồ trong khi người kia không hề có ý định trả lời.
Một giấc ngủ thật sâu đã đưa tôi đến nơi này. Vậy một giấc ngủ sâu khác có thể giúp tôi rời khỏi nơi đây không?
Có lẽ là không rồi.
Ảnh ngược của trần nhà hiện lên trong mắt tôi. Ánh bình minh mang màu cam đậm chiều qua cửa ô cửa sổ nhuộm màu kín căn phòng, nhuộm lên cả người tôi, tham lam biến tất cả màu sắc trong căn phòng này trở thành màu cam giống nó.
Các Slytherin không thích ánh sáng quá gắt vậy nên họ vứt cho tôi căn phòng có cửa sổ lớn nhất nơi đây. Tất nhiên tôi cũng là một Slytherin, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi tôi cũng ghét căn phòng này nhiều như bọn họ.
Tôi đi, à không gần như là chạy mới đúng, về phía cửa sổ. Lực kéo rèm mạnh đến mức tạo nên tiếng "roẹt" thật vang trong phòng. Ely nằm bên ô cửa bị tôi làm cho tỉnh dậy. Cô nàng nhe răng "khè!" một tiếng, rồi ngúng nguẩy chui xuống gầm giường, đảm bảo việc tôi không thể làm phiền cô nàng thêm lần nào nữa.
Ánh sáng xanh lục được trả trở về nguyên vẹn trong căn phòng.
Màu xanh lá cây vốn không phải là màu sắc ưa thích của tôi nhưng có lẽ bởi vì kiếp này trong thân thể tôi mang dòng màu Slytherin nên đối với việc cả căn phòng phủ kín bởi một màu xanh lá thân thể tôi cũng không có bài xích, ghét bỏ gì lắm, dù cho tâm trí của tôi hoàn toàn ngược lại.
Người ở bên ngoài vẫn kiên trì gõ cửa, phỏng chừng có việc gì đó rất quan trọng thì phải? Nếu không thì sẽ chẳng có ai ngốc đến mức gõ cửa liên tục suốt hơn 5 phút đồng hồ mà người bên trong không hề trả lời.
Lại cái rắc rối gì nữa đây?
Tôi vừa cau có lầm bầm trong miệng vừa bước ra mở cửa.
‌Từ khi tôi chuyển qua sống trong kí túc xá Slytherin đến giờ, chẳng ai thèm bấm chuông đập cửa phòng tôi hết, những "con người thuần huyết" kiêu ngạo ấy dù có chết cũng không muốn dính dáng đến một kẻ máu bùn, và khi mà họ đã chịu đập cửa phòng, kêu tên một kẻ máu bùn thì có nghĩa là kẻ máu bùn ấy đã dính phải một rắc rối không nhỏ.
Tôi ước rằng mình đã đoán sai nhưng sau khi mở cửa phòng và thấy khuôn mặt nhăn nhó của một Slytherin tôi không nhớ tên nổi, tôi biết rắc rối lại một lần nữa đến bên, trêu đùa tôi rồi.

Giống như một trò đùa hài hước đáng yêu của chúa, có vẻ như ngài ấy rất thích nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi hay sao mà ngài luôn để tôi và "vận đen" là hai người bạn thân nhất kể từ khi tôi bước chân vào thế giới phù thủy kì diệu này. Mặc dù tôi và người "bạn thân" đó vừa rời nhau ra được vài tiếng đồng hồ.
Theo sự chỉ dẫn (áp giải) của người bạn Slytherin tôi không nhớ nổi cái tên, tôi bước vào đại sảnh vây quanh bởi toàn những con người thuần huyết cao quý, khi tôi bước vào một vài người khinh bỉ khịt mũi nhìn tôi.
Ái chà chà, cái bầu không khí này, khung cảnh này, giống hết như cảnh áp giải tội phạm trong phim thời xưa ấy nhỉ, cho dù tôi không hề bị đeo gông xiềng lên cổ. Không biết có cả màn tra tấn nữa không?
Tôi hài hước nghĩ, giống như một cách tự trấn áp bản thân mình trước bầu không khí áp lực này.
Quay đầu nhìn xung quanh, ôi trời, vây quanh toàn các Slytherin lạ mặt, nói lạ mặt là bởi vì ngoài Draco Malfoy - Slytherin duy nhất chịu nói chuyện với tôi, người hiện giờ đang không có mặt tại đây và hai người hầu cận của cậu bé ra thì vốn dĩ tôi chẳng quen Slytherin nào nữa hết.
Từ khi tôi bước vào phòng chung, bầu không khí vốn trầm lắng giờ càng nặng nề hơn, tiếng xì xào xôn xao cũng to hơn rõ hơn.
Ô kìa, thì ra không phải tất cả đều lạ mặt, tôi chợt nhận ra khuôn mặt quen thuộc của hai đàn anh đứng đối diện cách tôi không xa. Chính là hai con rắn lớn đã đuổi giết một con rắn nhỏ và một con sư tử nhỏ nào đó ở hành lang cách đây vài tiếng đồng hồ.
Vậy... Có ai đó có thể giải thích cho tôi lí do tại sao hai vị đàn anh đáng kính này lại quấn băng kín người được không?
Cách đây mấy tiếng hai người kia còn khoẻ mạnh bừng bừng lắm cơ mà, sao mới rời ra không được bao lâu đã biến thành thương binh liệt sĩ rồi?
Với lại... Cái hình tượng này, cái bầu không khí như ra hầu tòa này... A ha ha, mồ hôi trên trán tôi bắt đầu chảy từng giọt từng giọt.
Chúa chắc chắn không nhàm chán đến mức sắp xếp cái kịch bản cũ rích này cho tôi đâu nhỉ? A ha ha.
Huynh trưởng nhà Slytherin, một người có ấn tượng rất tốt trong trí nhớ của tôi, đẹp trai, trưởng thành, mang đậm phong cách quý ông Anh Quốc ga lăng, bước từng bước chân thong thả về phía tôi đưa ra lời buộc tội rách nát:
‌_ "Mss. Miller, chắc hẳn em đang rất thắc mắc lí do tại sao mọi người và em có mặt ở đây. Đừng lo, tất cả mọi người có mặt ở đây chỉ là để giải quyết một vấn đề "rất nhỏ" xảy ra giữa em và hai quý ông đây thôi..."
Ha ha, tôi cực kỳ nghi ngờ cái vấn đề "rất nhỏ" trong lời nói của anh đấy, huynh trưởng thân mến ạ.
_" Theo đúng như lời kể của hai quý ông đây, thì sau khi kết thúc trận Quidditch, em - Kathy Miller - Slytherin và Harry Potter - Gryffindor đã liên thủ lén tấn công hai vị đàn anh đây khiến cho họ bị thương nặng, đúng không?" Anh ta hỏi tôi, mặc dù là một câu hỏi nhã nhặn nhưng nó mang khuynh hướng buộc tội hơn nhiều.
Tôi lặp lại lần nữa nhé, đây quả thật là một lời buộc tội rách nát.
Chúa quả thực đã bí ý tưởng đến mức vận dụng thứ kịch bản nhàm chán trong những bộ phim truyền hình chiếu lúc khung giờ vàng đã được không biết bao nhà làm phim dùng đi dùng lại lên người tôi rồi. Và nhắc nhở một điều nho nhỏ, tôi cũng đã xem qua không biết bao nhiêu bộ phim truyền hình cũ rích, đủ để giải quyết cái tình huống ngu ngốc trước mắt này dễ như trở bàn tay rồi nhé.
Tôi hít một hơi, dồn hết sự can đảm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ấm áp, nham hiểm, mặt đối mặt với vị huynh trưởng đáng kính, dõng dạc trả lời:
_" Tôi không có làm. Tất cả những gì anh nghe họ nói đều là những lời dối trá không hơn không kém."
_" Ồ, vậy thì tại sao?..." Anh ta kéo dài giọng, đưa mắt liếc hai con rắn lớn vu khống cho tôi.
Nhận thấy ánh nhìn của huynh trưởng, hai con rắn lớn lập tức nhảy dựng lên phản bác:
_" Đồ máu bùn dối trá, rõ ràng mày đã cùng thằng nhóc ngu xuẩn - Harry Potter tấn công bọn tao trên hành lang."
_" Đúng vậy, đúng vậy, chính mắt hai bọn tao trông thấy mày giúp đỡ thằng Potter tấn công, lúc đó còn có hai đứa Gryffindor khác đứng đấy nữa!"
Hai thằng ngu đang cố đưa ra những lời nói dối sứt sẹo mà chỉ thằng ngu khác mới tin. Tôi thầm cảm thán:
_" Nếu như hai anh nhất quyết buộc tội tôi thì hai anh có thể nói cho tôi biết lí do tại sao tôi và Harry lại tấn công hai anh không?"
Hai con rắn lớn sửng sốt, thái độ bối rối hiển nhiên là chưa chuẩn bị cho câu hỏi này
_" Ờ, ờ thì..."
_" À, đúng rồi, lúc đó mày và lũ Gryffindor đang nói xấu Slytherin, hai bọn tao đi ngang qua vô tình nghe thấy, mày sợ bọn tao nói cho mọi người nên cố tình giết người diệt khẩu?"
Cái lí do quái dị gì đây? Mà tại sao câu cuối lại trở thành câu nghi vấn? Chẳng lẽ hai người còn không thể tự tin vào cái lí do ngu không thể tả được của mình đến thế cơ à?
_" Vậy nếu như tôi có ý giết người diệt khẩu, tại sao hai anh lại còn có thể đứng ở đây?"
_" Là... Là bởi vì bọn tao, bọn tao may mắn trốn thoát được."
_" Cho tôi hỏi những việc này xảy ra khi nào?"
_" Cách, cách đây vài tiếng."
_" Cách đây vài tiếng? Vậy tại sao sau khi trốn thoát khỏi tôi, hai anh không chạy luôn về kí túc xá tố cáo tôi mà đợi đến bây giờ mới nói? Mà kể cả thế đi chăng nữa thì tại sao lúc hai anh chạy trốn, tôi không đuổi theo hai anh luôn mà quay trở về kí túc xá đợi đến lúc hai anh về tố cáo tôi làm gì?"
_" Bởi vì... Vì..."
Đến đây, trắng đen đã rõ ràng, kẻ nào nói thật, kẻ nào nói dối, trong lòng tất mọi người ở đây đều tự biết, nhưng tất nhiên họ chỉ im lặng không nói, đâu có ai rảnh hơi đi bảo vệ, bênh vực một kẻ ngoại lai làm gì, kể cả kẻ đó là người đúng đi chăng nữa.
Huynh trưởng Slytherin từ nãy giờ vẫn im lặng, giờ bắt đầu đứng lên giảng hoà:
_" Thôi, thôi, chỉ là một chuyện vặt cỏn con, đều là người cùng nhà cả đâu có đáng để mọi người xảy ra xung đột đến thế chứ. Miller, em về phòng đi."
Hay chỉ? Áp giải tôi ra tận đây, buộc tội tôi, để giờ lại đuổi tôi đi, thậm chí còn không có cả một lời xin lỗi tử tế hay hình phạt thích đáng dành cho hai tên kia, cứ thế kết thúc cho xong chuyện, nếu như tôi không phải là người đúng thì không biết cái "chuyện vặt cỏn con" trong lời anh nói sẽ thành to lớn đến mức nào đây? Huynh trưởng "đáng mến" ạ.
Tôi bĩu môi quay về phòng, nhưng trước khi tất cả mọi người nghĩ mọi việc đã kết thúc thì tôi bất chợt xoay người, dùng tư thế của kẻ chiến thắng, nâng cao đầu, nhếch môi cười với hai con rắn lớn:
_" Này, lần sau nếu có buộc tội vu khống cho người khác thì đừng có dùng cái cách ngu si này nữa. Mất công lại bị vạch trần trước đám đông, nhục mặt lắm! Với lại kể cả hai anh có bị tôi và Harry đánh thật đi chăng nữa thì bộ hai anh không thấy hai anh bất tài lắm à? Năm thứ năm mà bị hai đứa năm thứ nhất đánh cho tơi bời. Nếu như tôi là hai anh thì tôi đã chui vào phòng, úp chăn nằm khóc lâu rồi, chứ không mặt dày phơi mọi chuyện ra được như hai anh đâu. Thế nhé!"
Nói xong tôi quay người đi, trong lòng bừng bừng sảng khoái. Hà hà, sau chuỗi tháng ngày bị ngược đãi, cuối cùng ông trời cũng tốt bụng cho tôi cơ hội trở thành kẻ đi ngược đãi, thật thoải mái quá đi.
Tiếc thay, hình như tôi đánh giá sự tốt bụng của ông trời hơi cao rồi. Bởi lẽ, khi tôi vừa đi được hai, ba bước đã nghe thấy tiếng hét:
_" Baubillious!"
Một tia sét từ chiếc đũa phép bổ thẳng vào người tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net