Chương 31: Đừng nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sét, một tia sét màu tím tuyệt đẹp phóng ra từ cây đũa, tấn công thẳng về phía tôi, in đậm vào đôi mắt xanh biển.
Nó nhanh, bất ngờ và đầy choáng ngợp, khoảng khắc ấy đáng sợ hệt như lúc cây gậy bẩn thỉu của con quỷ khổng lồ đánh mạnh vào lưng tôi, làm tôi suýt đi đời.
Nỗi đau đớn, sự đáng sợ, kể cả cơn choáng váng khi đó vẫn còn ám ảnh những giấc mơ tôi mỗi khi đêm về. Tôi chưa bao giờ nghĩ, nỗi sợ hãi này sẽ một lần nữa đến với mình.
Tôi rùng mình nhìn tia sét lao về phía mình với tốc độ nhanh chóng mặt. Nỗi ớn lạnh cứ như dòng điện chảy dọc khắp cơ thể, từ đỉnh đầu lan đến tận gan bàn chân.
Nhưng dường như từ sau khi đối mặt với "tử thần" lần thứ nhất, bản năng sinh tồn sâu bên trong tôi hình như đã trỗi dậy với lần chạm mặt thứ hai.
Trong khi tâm trí tôi vẫn còn đang đắm mình trong nỗi sợ thì bằng một cách nào đó cơ thể tôi đã vô thức thật nhanh nhẹn tránh được tia sét bổ nhào tới.
Mọi người xung quanh ngạc nhiên ồ ạt lên tiếng, phần vì bất ngờ trước đòn đánh lén lộ liễu, phần vì ngạc nhiên bởi sự nhanh nhẹn của tôi, không ai nghĩ rằng tôi có thể thoát khỏi đón đánh ấy, nhất là khi một giây trước tôi còn đứng như trời trồng mà giây sau đã tránh thoát thành công khỏi tia sét.
Không chỉ tất cả mọi người xung quanh, kể cả tôi cũng bất ngờ về bản thân mình.
Cứ như thể hai người khác nhau vậy?
Trong tình hình nguy cấp, cơ thể và linh hồn của tôi dường như đã tách ra làm hai. Bản năng đã mạnh mẽ hơn trí não, thành công giúp tôi tránh thoát một kiếp.
Tia sét giáng thẳng vào bức tường sau lưng tôi, để lại trên đó một cái hố đen nát bấy, nhiệt độ cao đến mức bốc lên vài tiếng xèo xèo của lửa.
Nếu như đòn đánh đó đó thực sự bổ xuống người tôi thì tôi biết mình sẽ không được may mắn như lần trước nữa đâu, khỏi phải bàn cãi việc tôi mang theo trên người một cái lỗ đi gặp ông bà tổ tiên là điều đương nhiên.
Thành công tránh thoát khỏi tia sét không có nghĩa là tránh được sóng dư âm từ vụ nổ mà nó gây ra. Tôi đứng quá gần bức tường vậy nên vụ nổ đã hất văng tôi và vài người khác khỏi chỗ đứng. Lưng tôi va mạnh vào cái tủ chạn trong góc phòng rồi lại lảo đảo ngã xuống, bởi vì bị tác động mạnh cái tủ lung lay dữ dội rồi đổ rầm xuống, đập mạnh lên lưng tôi thêm lần nữa. Cái tủ nặng đến mức đè tôi bẹp dí cả người.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Tôi thầm nghĩ, cả người nhức nhối, ê ẩm. Tôi không biết liệu mấy cái xương sườn vừa mới kịp phục hồi xong có bị gãy tiếp bởi cú va chạm vừa rồi hay không.
Xung quanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, cái tủ trên người tôi bỗng nhẹ dần, thì ra có vài nam sinh chạy đến nâng cái tủ ra khỏi người tôi. Có lẽ các Slytherin lo lắng cho tôi, có lẽ họ không phải hoàn toàn thực sự xấu xa như tôi nghĩ hoặc cũng có thể họ sợ tôi ngất đi làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm hơn nữa mà thôi. Khi sức ép từ cái tủ biến mất tôi bắt đầu thở phào nhẹ nhõm rồi chầm chậm đứng dậy. Đôi chân run run không thể chống đỡ nổi cả một cơ thể nặng nề, tôi phải dựa cả người vào tường mới đứng hẳn dậy được.
Một nửa số người trong phòng lo lắng dán chặt mắt vào từng cử động của tôi, chỉ sợ tôi ngã xuống ngay lập tức. Một nửa còn lại thì nhìn chằm chằm vào kẻ đã tấn công tôi, một trong hai con rắn khốn kiếp kia.
Bầu không khí lại căng thẳng, nặng nề một cách kì lạ, thậm chí còn hơn cả lúc tôi mới bước vào phòng. Lần này họ đã biết rằng mình sai nhưng lòng tự trọng cùng kiêu hãnh không cho phép họ cúi đầu xin lỗi một kẻ máu bùn. Họ không biết phải mở miệng thế nào vậy nên họ chọn cách im lặng, lờ ánh mắt của tôi đi.
Trong căn phòng rộng lớn bao phủ toàn những con người ấy thế mà im lặng một cách kì lạ, không một ai mở miệng, không một ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo hay họ nên làm gì kế tiếp.
Họ có nên lờ đi một kẻ máu bùn rồi giải tán rời đi như không hề có chuyện gì xảy ra không? Hay họ nên ở lại để cho kẻ đó một lời xin lỗi, giải thích đích đáng? Nếu như trước mặt họ là một Gryffindor, chắc chắn họ sẽ chọn giải pháp thứ nhất nhưng trước mặt họ lại là một Slytherin, tuy không có dòng máu thuần huyết cao quý nhưng vẫn là một Slytherin, là người cùng nhà giống họ, họ nên làm gì đây? Trái tim của họ bảo họ nên ở lại nhưng lí trí cùng lòng tự trọng không cho phép họ làm vậy. Họ nên làm gì bây giờ?
_" Đây, đây là một bài học cho mày đấy, đ... Đồ máu bùn xấc xược!"
Trong khi các giác quan của tôi vẫn còn đang ù hết cả lên vì đau và sợ, tôi đã nghe thấy kẻ tấn công tôi nói thế.
Tôi thực sự rất bất ngờ bởi lời nói đầy tráo trở của hắn, hắn là kẻ đã có ý định gài bẫy, vấy tội cho tôi, hắn cũng là kẻ đã lén tấn công tôi khi tôi không hề chú ý, vậy mà giờ hắn lại dám nói với cái giọng sặc mùi bề trên ra để lên mặt và dạy dỗ tôi ư? Thật quá sức nực cười!
Đây thực sự là Slytherin cao quý, kiêu hãnh mà tôi thường hay nghĩ đến ư? Không, trước mặt tôi chỉ là một tên hèn nhát không dám thừa nhận chính tội lỗi của mình mà thôi. Nghĩ tới đó, nỗi sợ trong tôi bỗng biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa vô danh cháy hừng hực. Tên này không phải Slytherin vậy tôi cần quái gì phải tôn trọng hắn nữa!
Tôi đứng thẳng dậy, mặc cho cơn đau thắt từ bả vai, gào lên:
_" Mày luôn miệng nói tao là máu bùn, vậy để tao cho mày thấy một kẻ máu bùn có thể làm gì nhé!"
Dứt lời tôi lồng lộn lao vào tên nam sinh chết tiệt kia giống con thú bị chọc tiết. Tay lôi ra từ trong túi áo trong cây đũa phép trắng tinh.
Mọi người xung quanh một lần nữa giật mình, cuống quýt lùi xuống, bởi không ai nghĩ rằng tôi sẽ xông lên tấn công, kể cả tên nam sinh kia.
Những kẻ bắt nạt sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng, có một ngày kẻ bị bắt nạt dám cả gan phản kháng lại chính những bọn chúng cả, nhất là với một đứa yếu đuối, u ám như Kathy Miller nữa chứ.
Bọn họ chỉ biết đứng im như phỗng nhìn mọi việc diễn ra quá nhanh, khi thấy Kathy lôi đũa phép từ trong túi áo ra, bọn họ cứ tưởng Kathy sẽ niệm chú tấn công lại kẻ thù nhưng không, cô ta vật tên nam sinh xuống đất rồi dứt khoát cầm đầu đũa phép cắm thẳng vào mắt cậu ta.
Khi máu từ trên mặt tên khốn đáng ghét kia bắn lên trên mặt tôi, tôi liền cảm thấy sung sướng một cách kì lạ. Con quỷ nhỏ trong tôi không ngừng nhảy múa, ca hát thúc giục tôi nên đâm thêm vài nhát nữa lên bản mặt đáng ghét đó. Hắn thậm chí còn không ý thức được mình vừa bị đâm chỉ biết há miệng, nhìn tôi chằm chằm như không thể tin được tôi sẽ dùng đũa phép đâm hắn chứ không phải là dùng bùa chú tấn công hắn. Chỉ khi tôi rút mạnh đũa phép ra định bụng đâm hắn thêm vào nhát nữa thật, hắn mới hoàn hồn hét lên, hai tay ôm lấy con mắt không ngừng trào máu:
_" Mắt tao, mắt tao, m.. mày dám, dám đâm vào mắt tao... Mày, mày..."
Ái chà chà, hét to như vậy chứng tỏ còn khoẻ mạnh lắm.
Tất nhiên là tôi sẽ dùng đũa phép đâm hắn rồi. Tôi mới học năm thứ nhất đã thế còn mới học được nửa học kỳ, tôi làm quái gì có bất kỳ bùa chú tấn công nào có thể gây sát thương được chứ? Có thì cũng chỉ vài cái bùa ngứa lặt vặt vớ vẩn, vậy nên không dùng đũa phép để đâm thì dùng để làm cái quái gì?
Tôi mỉm cười nhìn con "rắn lớn" thảm hại trước mặt. Thật thú vị làm sao, mới sáng nay tôi vẫn còn rất sợ tên này nhưng hiện giờ nhìn hắn dãy dụa dưới chân mình, tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa ngoài sự sung sướng. Nhưng làm sao bây giờ, hắn vẫn dám to mồm với tôi này, chẳng lẽ tôi phải đâm hắn thêm vài nhát nữa, hắn mới thực sự biết điều mà câm mồm vào? À, có lẽ tôi nên làm thế thật!
Tôi biết có chuyện gì đó rất kì lạ đang xảy ra với mình nhưng cơn khát máu quay cuồng khiến tôi không thể kiềm chế nổi. Tôi bây giờ chỉ muốn đâm nát khuôn mặt thối thây của con rắn lớn kia để hắn trở nên ngoan ngoãn, biết điều hơn thôi.
Thấy tôi tiến lại gần, hắn hốt hoảng hét to:
_" Mày, mày định làm gì?"
Tôi nhìn hắn cười to, đáp lại:
_" Ồ, đừng sợ, tao chỉ giúp mày trở nên biết điều hơn một chút thôi!"
_" Mày, mày... Mọi người, cứu, cứu với! Ai đó ngăn con đĩ điên này lại đi!"
Nhưng không ai trả lời, họ đứng hình nhìn tôi, sợ hãi hay vẫn còn bất ngờ thì tôi không biết, nhưng họ chỉ biết đứng im, chôn chân xuống đất mà nhìn. Hiện giờ chẳng có ai dại gì mà xông lên để tôi đâm cho vài nhát hết.
Tôi giơ ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng:
"_ Shhhh, im lặng nào. Con đĩ điên tao đây, hôm nay sẽ phục vụ cho mày thật thoải mái nhé?"
Dứt lời tôi ngồi lên người hắn, hai tay cầm thật chắc đũa phép dơ lên quá đầu đâm xuống.
Ngay lúc đó tôi nghe thấy một giọng nói mềm mại gọi tên tôi:
_" Kathy?"
Tôi bàng hoàng ngẩng đầu lên nhìn cậu bé, khoé môi mấp máy:
_" Harry?"
Phải, là Harry, là cậu bé của tôi. Đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ của Harry đang nhìn tôi, nhìn dáng vẻ đáng kinh tởm này của tôi không chớp mắt.
Cả người tôi run lên như mắc phải bệnh sốt rét, thì thầm:
_" Đừng nhìn tớ!"
Không, đừng nhìn tớ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net