Chương 33: Góc nhìn của người thứ ba (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã sáu tháng trôi qua sau khi buổi lễ nhập học kết thúc. Tôi được làm quen với rất nhiều những điều mới lạ, những phép thuật kì diệu mà chỉ có ở trong những giấc mơ, hay những câu chuyện cổ tích, nay lại hiện rõ ngay trước mắt tôi.
Các môn học cơ bản về tổng thể đối với tôi vẫn khá là ổn, dù cho môn Bùa chú và Độc dược của tôi có dở tệ đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ có cách xoay sở được nhưng chỉ trừ có một vấn đề duy nhất thôi, đó chính là môn Lịch sử Phép thuật, cái môn mà không chỉ duy nhất mình tôi mà là còn cả một bạt ngàn bầu trời những bọn học sinh năm nhất như tôi ghét cay ghét đắng nó.
"Lịch sử Phép thuật"- môn học gây buồn ngủ nhất trong lịch sử trường Hogwarts, đến ngay cả những Hufflepuff nổi tiếng cần cù, chăm chỉ cũng không thể chống lại được sự hấp dẫn của mặt bàn học khi ở trong tiết Lịch sử Phép thuật.
Nhiều khi tôi còn nghĩ rằng cái môn mình đang học này không nên tên là môn " Lịch sử Phép thuật" mà phải tên là môn " Làm thế nào để Gây Mê" kẻ địch mới đúng!
Về mặt học hành thì trong trường khá là yên ổn, trường Hogwarts cũng chỉ như bao ngôi trường pháp thuật khác, học sinh " chăm chỉ" vẫn tiếp tục chăm chỉ, "kẻ lười biếng" vẫn tiếp tục lười biếng thôi, nhưng còn về mặt thị phị thì không biết có phải vì có sự góp mặt của chúa cứu thế - Harry Potter hay không? Mà mới chỉ vài tháng thôi, Hogwarts đã có những sự biến động đáng kể rồi.
Nào là việc Harry Potter trở thành tầm thủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử trường Hogwarts hay là việc nhóm bạn của Harry Potter đánh bại thành công con quỷ khổng lồ, dù cho họ mới chỉ học năm thứ nhất. Hai việc mà những học sinh năm nhất khác không thể làm được, nhưng Harry Potter vừa xuất hiện đã biến điều không thể thành có thể rồi.
Quả nhiên là chúa cứu thế có khác!
Tôi cảm thán trong lòng.
Khác với hào quang rực rỡ vô tận của Harry Potter dường như cuộc sống của Kathy Miller càng ngày càng u ám hơn thì phải? Cứ mỗi lần nghĩ đến Kathy, tôi lại nhớ đến ánh mắt của cô ấy trong buổi lễ nhập học cùng với dáng vẻ ngày càng u ám, lạnh lẽo của cô ấy hiện tại.
Không thể phủ nhận một điều rằng ngoài Harry Potter ra thì Kathy Miller chính là nhân vật thứ hai nhận được nhiều sự chú ý của mọi người nhất trong trường, mặc dù sự chú ý đến từ cô ấy toàn là đến từ những tin tức tiêu cực.
Tin nóng:
" Slytherin- Kathy Miller tấn công một bạn học bị thương ngay sau khi vừa mới nhận nhà!"
Hay...

Tin nóng:
" Slytherin- Kathy Miller "phản bội" nhà của mình, quay lưng bảo vệ " Chúa cứu thế" bên nhà Gryffindor- Harry Potter!"
Rồi còn...
Tin nóng:
" " Con rắn u ám"- Kathy Miller suýt chết vì bị quỷ khổng lồ tấn công!"
...
Chỉ với ba bản "tin nóng" như thế thôi, cái tên Kathy Miller đã vang danh toàn trường rồi, mặc dù "danh" ở đây là "ô danh". Tên của cô ấy chưa gì đã lọt vào trong danh sách " Top 50 người tai tiếng nhất trường Hogwarts." ( Do học sinh trong trường Hogwarts bầu chọn)." Dù cho cô ấy cũng mới chỉ là một học sinh năm nhất như tôi.
Bị những người ngoài nhà ghét thì không nói, cô ấy còn bị chính những người trong "nhà" mình, các Slytherin chối bỏ.
Ngay từ ban đầu các Slytherin đã chán ghét Kathy vì cô ấy là một kẻ "Máu bùn" rồi, sau sự kiện Kathy phản bội Slytherin, bảo vệ Gryffindor, họ lại càng ghét bỏ cô ấy hơn. Họ đối xử với cô ấy như thể sự tồn tại của Kathy chính là nỗi ô nhục lớn nhất của Slytherin, của bọn họ.
Điều kì lạ đáng nói ở đây là mặc dù xú danh của Kathy khủng khiếp đến vậy, nhưng " Chúa cứu thế" Harry Potter lại luôn coi cô ấy là người bạn "thân nhất" của mình. Mà ngay cả "Con rắn u ám" Kathy Miller, cái người luôn toát ra cái vẻ khó gần, âm u, vậy mà khi gặp Harry lại bắt đầu trở nên "rực rỡ", hoạt bát, thậm chí đôi mắt xanh luôn tối như "đáy biển". cũng biến thành "bầu trời xanh thẳm".
Hai người đó tựa như hai thái cực đứng ở hai chân trời đối lập với nhau, tựa như mùa hạ và mùa đông vậy, ấy thế mà khi hai người đó ở cùng nhau lại trở nên hoà hợp đến bất ngờ.
Mùa hạ vốn chói chang cũng đã bớt đi sự oi bức của mình, mùa đông vốn dĩ lạnh lẽo cũng đã bắt đầu trở nên ấm áp.
Hai con người, hai chân trời đối lập làm sao có thể... Ừ,...
Tôi cúi đầu ngồi bên đống lửa, không biết nên phải diễn tả cái từ trong đầu mình như thế nào.
Trời đã sang đông từ lâu, chẳng mấy chốc nữa là giáng sinh rồi. Tôi rất mong chờ kì nghỉ đông sau giáng sinh để về nhà thăm ba mẹ và em trai.
Nhà tôi vốn không phải thuộc kiểu gia đình giàu có gì, thậm chí còn dưới mức bình dân một chút xíu, tôi cũng chưa bao giờ được ngồi dưới một lò sưởi đích thực, sưởi ấm cả. Việc sở hữu một lò sưởi đối với gia đình tôi thật xa xỉ biết bao, chỉ riêng hoá đơn tiền củi vào mùa đông thôi cũng đã đủ chiếm trọn một nửa thu nhập cả năm của gia đình tôi rồi. Thế nên khi biết ở sảnh chung có một cái lò sưởi, không ngày nào là tôi không ngồi chễm trệ trước lò sưởi cả, dù cho có vài anh chị hay nhắc nhở, trách mắng tôi rằng " không nên độc chiếm lò sưởi một mình như thế", tôi vẫn lờ lớ lơ đi.
Cảm giác ấm áp thật thoải mái, khi nhìn vào ngọn lửa đang cháy bập bùng tôi thường hay nghĩ miên man, về những thứ quan trọng với mình và về cả những thứ linh tinh, cỏn con. Dần dà tôi có thói quen thả mình vào dòng suy nghĩ miên man khi nhìn thấy lửa hoặc khi cảm thấy ấm áp.
Quả là một thói quen xấu nhỉ? Tôi phải sửa nó đi mới được.
Hồi tưởng lại về lần đầu gặp gỡ Kathy và cả về mối quan hệ thân thiết, kì lạ giữa Harry và Kathy đã ngốn của tôi hàng tiếng đồng hồ rồi, nếu tôi vẫn còn tiếp tục ngồi trước lò sưởi, lười biếng thì tôi sẽ không kịp hoàn thành xong bài tập hôm nay mất.
Một Hufflepuff cần cù, chăm chỉ sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.
Tôi vươn vai, trở về phòng làm bài tập. Đang lúc tập trung thi triển phép thắp sáng Lumos thì người bạn cùng phòng với tôi hớt hải chạy vào, mở cửa cái ầm.
Cậu ta trông hớt hải vô cùng, mồ hôi chảy dài từ trên trán xuống hai gò má, tóc vì chạy mà cũng bớt gọn gàng hơn mọi khi. Cậu ta nói với tôi:
_" Xảy ra chuyện lớn rồi... Bên, bên Slytherin xảy ra chuyện lớn rồi!"
Chỉ có thế, tôi vội vàng bước xuống giường cùng cậu ta chạy hộc tốc tới bên Slytherin.
Khi chúng tôi chạy đến nơi, không chỉ có hai bọn tôi mà còn vô số học sinh các nhà khác, tò mò đứng đứng tụ tập xung quanh trước cửa nhà Slytherin. Tiếng xì xào, thì thầm to nhỏ không ngừng vang lên.
Slytherin xảy ra chuyện nghiêm trọng gì mà khiến nhiều người tập trung đến vậy? Chẳng lẽ liên quan đến Kathy sao?
Tôi biết rằng không chỉ riêng mình tôi mà còn rất nhiều người khác cũng nghĩ rằng chuyện lớn đang xảy ra bên trong Slytherin có liên quan đến Kathy Miller.
Thử nghĩ mà xem, đã là chuyện lớn lại còn liên quan đến Slytherin thì không nghĩ đến Kathy thì còn "Ai trồng khoai đấy này" nữa, phải không!
Một lúc sau, các giáo viên từ bên trong đi ra, khiêng một đàn anh đang nằm rên rỉ ôm lấy một bên mắt trên cáng, máu từ trong kẽ tay anh ta chảy ra, nhuộm đỏ hết một bên tay áo.
Giáo viên thấy học sinh tụ tập quá đông trước cửa "hiện trường" liền lên tiếng đuổi "khách", giải tán học sinh.
Bọn tôi vừa tò mò vừa tiếc nuối trở về nhà.
Tối hôm ấy, tôi mất ngủ nằm trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ về vụ việc xảy ra ở Slytherin. Tôi tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra? Hay ai đã làm cho đàn anh kia bị thương? Liệu chuyện này có liên quan đến Kathy hay không? Cả đêm cứ nằm lăn lộn, nghĩ ngợi không sao ngủ được.
Thế nhưng, rất nhanh chẳng mấy chốc tôi đã biết được sự thật.
Sau vài ngày kể từ buổi tối hôm đó, Kathy một lần nữa xuất hiện trên bản tin nóng với tiêu đề:
" "Con rắn u ám" Kathy Miller bị đình chỉ học vì đã có hành vi tấn công một đàn anh trong trường!"
.........................................................
Đôi lời của tác giả:
1. Nhỏ không học lớn lên làm nhà báo!
2. Vốn dĩ định cho Kathy phong quang vô hạn nhưng thế quần què nào lại thành ra thế này?
3. Đáng lẽ ra theo kế hoạch dự định ban đầu thì tầm chương 38 sẽ đi được nửa hành trình nhưng chả hiểu sao đến giờ vẫn còn chưa được một phần ba cốt truyện???
4. Làm một tác giả tốt thì phải biết "đào xong lấp hố".
5. Làm một tác giả tốt không dễ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net