Chương 37: Nhớ cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đêm trước giáng sinh, Harry lên giường với tâm trạng háo hức, trông chờ rằng sáng ngày mai tới thật nhanh, cậu bé biết rằng mình sẽ không có quà vào sáng ngày mai, nhưng chỉ cần được ăn ngon, được chơi đùa với bạn bè là đã đủ vui rồi.
À mà ngày mai cậu cũng có thể gặp lại Kathy nữa...
Nhắc đến Kathy, tâm trạng của Harry có chút trầm xuống, niềm vui mong chờ vào một ngày mai bỗng dưng biến mất gần hết, những cảm xúc hỗn loạn cứ trộn hết vào nhau, tạo nên một cảm giác bồn chồn, khó tả.
Kathy...
Harry một lần nữa lẩm nhẩm cái tên ấy trong đầu.
Kathy mà Harry biết là một người vô cùng trưởng thành và lạnh nhạt với những thứ xung quanh, từ vật chất, tình thân, những thứ ấy đối với cô bé có cũng được mà không có cũng chẳng sao, có thể bề ngoài cô bé tỏ vẻ mình là người dễ gần, dễ nói chuyện nhưng đôi mắt mới là cửa sổ tâm hồn, tâm hồn của Kathy dường như chẳng có gì, chỉ khi nhìn vào mắt Harry đôi mắt xanh thẳm ấy mới lấp lánh, phản chiếu lại đôi mắt xanh lá biên biếc.
Harry biết điều đó, cậu bé không biết lý do vì sao trong mắt Kathy mình lại đặc biệt đến thế nhưng cậu bé thích điều này, trước khi đến Hogwarts, Kathy là người đầu tiên cho cậu bé cảm giác người nhà ấm áp, và kể cả khi bây giờ cậu có thêm những người bạn khác nhưng người cho cậu bé cảm giác rằng cậu là người quan trọng nhất, là độc nhất vô nhị cũng chỉ có mình Kathy.
Harry biết mình là người độc nhất vô nhị của Kathy nhưng Harry không biết rằng trải qua từng ấy năm tháng, trong vô thức Harry cũng đã biến Kathy trở thành người độc nhất vô nhị của mình.
Đối với cậu bé, Kathy là người bạn đầu tiên của cậu, cùng cậu bé trải qua từng năm tháng từ khi cậu chỉ mới 6 tuổi, khi mùa đông giá buốt đến họ sưởi ấm cho nhau trong căn phòng bẩn thỉu nhỏ dưới chân cầu thang, khi bị thằng Dursley hay những đứa trẻ khác bắt nạt bắt nạt, bọn họ là người bảo vệ người còn lại.
Năm tháng trôi đi, bọn họ đã quá quen thuộc với việc có người kia ở bên cạnh, bọn họ giống như người thân thật sự, dù không cùng huyết thống, không phải ruột già gì nhưng qua từng ấy năm, chỉ cần là một ánh mắt họ đều sẽ biết trong đầu người kia nghĩ gì.
Nếu như Ron và Hermione là bạn bè thân thiết của cậu thì Kathy còn hơn cả thế, không chỉ là bạn mà còn là chị em, là một cặp song sinh, là một nửa không thể tách rời, hay ít nhất từng là như thế...
Harry bối rối, càng rúc đầu vào gối sâu hơn, lông mày cậu bé nhăn lại tạo nên những vết gấp nhỏ xíu ở giữa hai hàng lông mày.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Harry biết rằng từ khi đến Hogwarts, ngôi trường đã tách hai bọn họ ra, từ sự kiện phân loại nhà cho đến giải bóng Quidditch , và gần đây nhất là vụ việc Kathy bị cấm túc dường như càng tách bọn họ ra xa nhau hơn, ban đầu không rõ ràng lắm nhưng mối quan hệ của hai người bây giờ dường như có một vết rách dài ở giữa, không tài nào gắn lại được.

Kathy vẫn là Kathy, không chút thay đổi, vẫn thông mình và lý trí quá đáng như mọi khi, và Harry thì càng có thêm nhiều bạn, mọi thứ xung quanh Harry càng ngày càng rộn ràng, cuộc sống của cậu bé sôi động lên thấy rõ, nhưng cuộc sống của Kathy thì vẫn vậy, chẳng chút thay đổi, cô ấy có nói về việc mình bị tẩy chay, có cảm thấy khó chịu nhưng nó lại chẳng tác động gì nhiều đến cuộc sống của cô bé.
Vậy tại sao giữa hai người lại có một vết rách như vậy... Kathy không biết câu trả lời, Harry càng không, lỗi lầm là do ai? Ai là người tạo ra vết nứt? Thực ra chẳng phải do Harry hay Kathy mà là do số phận đã xoay vần như thế thôi.
Nghĩ đến việc sau này, mối quan hệ giữa mình và Kathy sẽ trở nên xa cách, thậm chí tệ hơn là sẽ trở thành người dưng, trong bụng Harry càng nhộn nhạo, giống như có rất nhiều những con sâu ương bướng đang không ngừng vặn vẹo trong bụng khiến cho cậu phải nôn ra mới thôi vậy.
Harry khó chịu đến mức không thể nào ngủ được nữa, cậu bé ngồi dậy, trèo xuống dưới đất, chạy về phía góc phòng nơi để con Nimbus 2000 của cậu.
Ron nghe thấy tiếng động nên nhổm người dậy theo, thấy Harry lấy chổi bay chạy về phía cửa sổ liền réo lên:
_" Trời ơi, Harry! Bồ định làm gì đó?"
_" Suỵt, Ron, mình chỉ đi gặp Kathy một chút thôi!"
_" Bồ bị điên hả? Bây giờ là giờ giới nghiêm đó! Lại còn cưỡi chổi bay ra ngoài nữa! Bị các thầy cô bắt là tiêu đó!"
_" Mình biết nhưng còn cách nào khác nữa đâu, mình đâu thể chạy sang bên Slytherin để gặp Kathy được, mình đâu biết mật khẩu nhà bên đó!"
_"Nhưng, nhưng, vẫn nguy hiểm lắm đó!"
_" Cậu cứ yên tâm, bây giờ là Giáng sinh mà, mọi người về nhà hết rồi, không dễ bị phát hiện đâu, mình sẽ cẩn thận mà!"
Nói xong không kịp để Ron trả lời Harry đã cưỡi chổi bay vèo ra khỏi cửa sổ.
Ron cuống quýt chạy về phía cửa sổ theo, cậu cũng muốn đi theo Harry lắm chứ nhưng khổ nỗi cậu không có chổi bay, học sinh năm nhất đâu được quyền có chổi bay cho riêng mình, chỉ mình Harry là ngoại lệ thôi.
Harry khoác áo choàng đen bay vòng vòng xung quanh Hogwarts, cậu bé kiểm tra từng cái cửa sổ xem bên trong phòng có Kathy hay không, có mấy lần suýt bị phát hiện nhưng may mà cậu ứng biến đủ nhanh nên thoát được.
...
Tôi mệt rũ người nằm trên sofa, hai mắt nhậm nhèm dường như sắp sửa đóng bất cứ lúc nào, đến nỗi khi giơ quyển sách ra trước mặt, tôi còn không nhận diện nổi mặt chữ, đây chính là hậu quả của việc cắn sách nguyên một ngày một đêm không ngủ.
Nhưng thôi ít ra tôi cũng đã tạm tìm hiểu được lý do tại sao trên người mình lại mọc ra vảy rắn rồi, cũng coi như là cái giá phải trả xứng đáng.
Tôi còng người đứng dậy, mệt đến nỗi không thẳng nổi lưng, dập lửa ở lò sưởi rồi quay ra tắt đền về phòng đi ngủ.
Tôi chắc chắn sẽ ngủ qua cả ngày mai để bù đắp cho sự mệt mỏi ngày hôm nay, kể cả mai có là ngày Giáng sinh đi chăng nữa.
_"Cốc, cốc, Kathy, Kathy, cốc!"
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa rồi còn cả tiếng gọi tên tôi như oan hồn gọi vào giữa đêm như thế này nữa chứ.
_" Kathy, Kathy, mở cửa!"
Quả nhiên Harry đang áp mặt vào cửa kính gọi tên tôi. Tôi cuống quýt mở cửa sổ ra rồi nhanh như cắt kéo Harry vào, trên người cậu bé ngoài cái áo khoác đồng phục ngoài màu đen ra thì bên trong chính là đồ ngủ, thậm chí giày còn không đi, vừa nhìn là biết đang nằm trên giường rồi rảnh rỗi sinh nông nổi chạy đến đây!
Tôi nắm tay Harry kéo ngồi xuống gần lò sưởi, lò sưởi vừa dập lửa lại bùng lên lần nữa, ánh sáng màu cam ấm áp lại một lần nữa dần lan tỏa.
Tôi nắm lấy bàn chân lạnh ngắt của Harry nhét vào lòng, ủ ấm cho bàn chân lạnh ngắt này. Xong chân phải tôi lại tiếp tục đến chân bên trái, cả quá trình này diễn ra vô cùng tự nhiên, cả tôi và Harry đều không ai nói gì, dường như giữa hai người đều có một sự ăn ý rất riêng.
Tuy hành động nhìn vào thì có chút ái muội hường phấn nhưng hành động này tôi đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, cứ mỗi mùa đông đến tôi lại ủ ấm cho Harry bằng cách này ở nhà Dursley, với lại nếu tôi ý đồ gì đối với một bé trai thì tôi quả thật đáng chém ngàn đao mà, tôi không có ấu dâm......
Xong việc xác nhận người của Harry không còn lạnh ở chỗ nào nữa, tôi lập tức thu hồi thái độ quan tâm khi này, đứng dậy hay tay chống hông, nhìn thẳng Harry bắt đầu mắng:
_" Harry! Rút cuộc cậu đến đây làm gì vậy? Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà dám ngang nhiên cưỡi chổi bay đến đây? Cậu không nghĩ đến hậu quả nếu như cậu bị bắt à? Hay là cậu muốn bị phạt giống tớ? Còn nữa, cậu có biết đây là đâu không? Đây là sảnh chung nhà Slytherin đấy! Cậu biết thừa quan hệ không tốt giữa Gryffindor và Slytherin rồi còn gì nữa! Kể cả mọi người về nhà hết rồi đi chăng nữa cậu cũng phải nghĩ rồi mới làm chứ? Cậu có biết một Gryffindor mà bị bắt khi đang ở nhà chung của Slytherin thì tội lớn đến mức nào không? Còn lớn hơn cả tội của tớ đấy! Sao cậu lại ngu ngốc đến mức này cơ chứ! Tớ đã dặn cậu bao nhiêu lần rồi đừng có cắm đầu vào làm mọi việc, phải "nghĩ trước khi làm" chứ!"
Vì tôi đang đứng còn Harry ngồi nên tôi chỉ có thể nhìn thấy mái tóc nâu mềm mại, bờm xờm của cậu bé, không hề biết vẻ mặt của cậu bé như thế nào, thấy Harry chỉ cúi đầu nhìn thảm trải sàn, không nói năng gì cả nên tôi có chút mềm lòng, cúi người ngồi xuống nhìn Harry, tay vén tóc cậu bé lên để nhìn mặt, nhẹ giọng hỏi:
_" Này, cậu làm sao thế?"
Harry không trả lời ngay, đầu cậu bé cúi gằm xuống nên tôi không thể thấy hết toàn bộ vẻ mặt của Harry, chỉ thấy cậu bé cắn môi dưới, trong một thoáng tôi cứ ngỡ rằng Harry đang khóc nhưng lại không hề có dấu vết của nước mắt trên khuôn mặt nhỏ.
Tôi hơi cuống, trong lòng có chút hối hận về việc mình nặng lời vừa rồi.
_" Tớ nhớ cậu!" Harry bất chợt trả lời, tất cả gộp lại trong ba chữ đó.
Tôi bất ngờ, không kiềm chế được cắn môi theo Harry. Tôi biết rằng dạo này chúng tôi không gặp nhau, tôi cũng có một phần lảng tránh mặt Harry, nhưng tôi lại không ngờ được vì nhớ nên Harry lại lén lút giữa đêm như thế này, bay đến gặp tôi.
Tôi ôm Harry vào lòng, tay vỗ vỗ lưng cậu bé như ngày trước:
_" Ừ, tớ xin lỗi! Tớ cũng nhớ cậu!"
....
_"... Tớ cũng nhớ cậu!"
Người trước mặt im lặng nhìn cảnh tượng hiện ra trước mắt, đôi mắt đỏ gay.
Lòng dặn mình phải bình tĩnh, không có gì phải vội vàng nhưng tay lại không kìm chế được khua đũa phép, xé rách làm đôi hình ảnh hai đứa trẻ đang ôm tựa vào nhau.
_"Chủ nhân, chủ nhân người có làm sao không ạ?"
Giọng nói của một kẻ khác vội vàng vang lên dò hỏi, thái độ sợ hãi, hắn sợ là bởi vì hắn chưa từng thấy trạng thái cảm xúc của chủ nhân dao động lớn như vừa rồi.
Kẻ kia không nói cũng không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn hình ảnh trước mặt, đôi mắt đỏ lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net