Chương 5: Người lạ lúc nửa đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết trong lá thư đó viết cái gì, tôi chỉ biết rằng ông bà Dursley thực sự không muốn bọn tôi đọc được lá thư đó, họ dường như muốn dùng mọi giá để có thể che đậy nội dung bên trong lá thư, bằng chứng của việc này là việc ông Dursley đã điên đến mức lái xe khắp nơi trên cái đất Anh chỉ để tìm ra một nơi mà không ai có thể gửi thư đến.
Cho đến Thứ hai, ông Dursley trở lại với nụ cười trên môi:
_" Tìm ra đường chỗ hoàn hảo rồi, mọi người ra đây."
Ông Dursley dẫn mọi người ra trước biển, tay chỉ vào tảng đá lớn giữa biển khơi, bên trên mỏm đá là một căn chòi nhỏ xập xệ, rách nát không tả được:
_" Tối nay có bão, đêm nay chúng ta sẽ ở đây."
Dudley khóc ré lên khi nghe thấy bố nói thế. Tuy cũng chẳng vui vẻ gì cho cam nhưng bà Dursley vẫn im lặng tán thành ý kiến của chồng. Harry nắm chặt tay tôi run lên, gò má và mũi cậu bé hồng hồng vì lạnh. Trong lòng cậu bé không vui chút nào vì cậu biết rằng sẽ chẳng có ai điên rồ tới mức đến nơi này trong đêm giông bão chỉ để đưa thư hết.
Khi màn đêm buông xuống, cơn bão vốn dự báo từ trước bắt đầu nổi lên, từng cơn sóng hung tợn vồ vập lên mỏm đá tạo ra những âm thanh ầm ầm như tiếng pháo nổ. Cơn gió lạnh buốt quất lên cửa sổ khiến nó rung bần bật. Bà Dursley rải cái chăn bị mốc mà bà tìm được ở phòng kế bên lên cái ghế sofa cho thằng Dudley ngủ, còn ông bà ngủ trên cái giường cũ ọp ẹp đã gãy hết chân. Tôi và Harry bị bỏ mặc xác, chúng tôi tự tìm chỗ nào ấm êm nhất trên sàn nhà, bọc mình trong đống rẻ lau gọi là chăn.
Càng về khuya cơn bão càng trở nên điên cuồng. Cả nhà Dursley đã ngủ say chỉ còn tôi và Harry vẫn còn thức. Harry cứ nghiêng người chằn chọc qua lại không ngủ được, tôi khều vào khủy tay Harry thì thầm:
_" Cậu có đói lắm không?"
Harry đỏ mặt lắc đầu. Lén lút lấy ra từ trong túi áo một củ khoai tây mà tôi chôm được chỗ ông Dursley. Tôi đưa nửa củ cho Harry:
_" Cho cậu nửa củ này, mau ăn đi."
Harry ngại ngùng cầm lấy. Trong lúc đói dù chỉ là nửa củ khoai thôi cũng làm cho người ta ấm bụng.
Dựa vào những con số dạ quang trên đồng hồ đeo tay của Dudley, tôi biết sinh nhật của Harry chỉ cách vài chục giây nữa là đến, viết trên mặt đất phủ đầy bụi dòng chữ:
Chúc Mừng Sinh Nhật, Harry Potter.
_" Thổi rồi ước đi Harry."
Harry nằm dài chờ đợi kim đồng hồ nhích đến đúng 12 giờ. Ngay khi tiếng đồng hồ điểm 12 giờ kêu tít tít, Harry thổi phù một cái.
BÙM!
Toàn bộ căn chòi chấn động, Harry và tôi giật bắn ngồi bật dậy, chăm chăm nhìn cánh cửa rung lên từng hồi. Ở bên ngoài, có một ai đó đang đập cửa đòi vào. Ông Dursley hốt hoảng bước ra, tay lăm lăm khẩu súng dài chuyên để đi săn, quát:
_" Ai đó? Tôi cảnh cáo là tôi có súng đấy nhé!"

ẦM.
Cánh cửa bị đấm mạnh đến nỗi long cả bản lề, kêu lên âm thanh điếc tai khi rơi xuống đất. Bên ngoài, trên ngưỡng cửa xuất hiện một bóng người khổng lồ không biết đã đứng đó tự bao giờ.
Trước đây tôi cứ tưởng ông Dursley đã là người to béo nhất rồi, giờ đây tôi mới biết so với người ngoài cửa, ông Dursley chẳng khác gì một đứa trẻ bụ bẫm.
Gương mặt gã khổng lồ gần như bị che kín bởi râu ria và tóc tai bù xù chỉ lộ ra đôi mắt đen huyền sáng lấp lánh. Gã hơi cúi đầu xuống, vô cùng tự nhiên bước vào căn chòi. Sau khi dựng lại xong cánh cửa, gã mới quay lại nhìn mọi người:
_" Không có mời tôi tách trà nào sao? Chuyến đi thật vất vả quá."
Gã tiến vào, ngồi lên cái ghế sofa nơi Dudley đang co rúm một góc sợ chết khiếp. Gã khổng lồ nhìn Dudley cười hiền lành:
_" Chà, chào cháu Harry, đã lâu lắm rồi ta mới gặp lại cháu. Trông cháu có vẻ lớn hơn rất nhiều so với hồi bé đấy."
Dudley sợ đến mức cứng cả người, thằng bé ngước sái cổ nhìn gã khổng lồ, lắp bắp nói:
_" Tôi... Tôi không... phải Harry."
Nghe thấy gã khổng lồ gọi tên mình Harry dè dặt bước ra khỏi chỗ trốn, tay cậu bé nắm chặt tay tôi kéo tôi ra cùng cậu:
_" T... Tôi là Harry."
Gương mặt lông lá hoang dã hiện ra ý cười sáng long lanh khi nhìn Harry:
_" Ồ, tất nhiên rồi! Thứ lỗi cho sự nhầm lẫn tệ hại của ta. Lần cuối cùng ta gặp con, con hãy còn là một đứa trẻ sơ sinh. Con giống bố con lắm nhưng con lại có đôi mắt của mẹ."
Ông Dursley không thể chịu nổi việc bị lãng quên, ông bước tới, lên tiếng bằng cái giọng dè chừng:
_" Tôi mặc kệ ông là ai, ông đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Tôi yêu cầu ông đi ra khỏi đây ngay lập tức."
Gã khổng lồ khó chịu vì cuộc nói chuyện bị cắt ngang, gã chồm người qua vớ lấy khẩu súng trên tay ông Dursley, bóp vặn nó như thể khẩu súng làm bằng cao su chứ không phải bằng sắt. Gã lườm ông Dursley:
_" Im lặng hộ tôi nếu ông không muốn kết cục của mình giống khẩu súng này."
Ông Dursley sững người, cổ họng nghẹn lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì. Bộ dạng ông ta lúc này trông như con chuột bị mắc bẫy.
Gã khổng lồ quay ra tiếp tục trò chuyện với Harry:
_" Dù sao thì cũng chúc mừng con một sinh nhật vui vẻ nhé. Có chút quà cho con đây. Ta ngồi đè lên nó một chút nhưng vẫn còn ngon lắm."
Gã móc ra từ túi áo một chiếc hộp đen khá to, bên trong là một cái bánh sôcôla dẻo kèm theo hàng chữ chúc mừng sinh nhật màu xanh lá cây.
Harry ngước nhìn người khổng lồ khá bối rối không biết phải làm gì tiếp theo, tôi giật tay Harry kéo cậu bé về phía sau lưng mình.
Tôi không muốn thô lỗ nhưng bạn biết đấy, một người đàn ông to lớn đột ngột xuất hiện lúc nửa đêm, phá nát cửa nhà bạn, xông vào nhà của bạn, tỏ vẻ vô cùng thân thiết với bạn của mình, nghĩ thế nào cũng thấy không bất bình thường.
Tôi nheo mắt nhìn gã khổng lồ:
_" Xin lỗi nhưng bác là ai?"
Gã liếc nhìn tôi, tôi dám cá rằng dáng vẻ tôi trong mắt gã lúc này rất khôi hài, rõ ràng nhỏ bé, yếu ớt đến vậy mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Gã hỏi tên tôi:
_" Ồ, cháu là Kathy Miller?"
_" Vâng, có chuyện gì sao?"- Tôi cố tỏ ra bình thường giữ cho giọng mình không quá run.
_" Tốt lắm, cháu nên cảm thấy tự hào vì mình cũng giống như Harry, không phải là một Muggle. Xin tự giới thiệu luôn, ta tên là Rubeus Hagrid, người giữ khoá và gác sân Hogwarts."
Hagrid nắm chặt lấy bàn tay tôi và Harry bằng bàn tay khổng lồ của gã lắc lắc. Tôi ngẩn tò te nhìn Harry, Harry cũng chả khá khẩm hơn tôi, chúng tôi đều không hiểu Hagrid đang nói gì.
Hagrid cúi xuống lò sưởi, không ai biết gã làm gì, chỉ thấy khi gã đứng lên một ngọn lửa xuất hiện.
Trong đầu Harry những câu hỏi như những đoàn tàu dồn dập tới. Cuối cùng, vì thấy có vẻ không ai giải thích được gì, cậu đành hỏi:
_" Xin lỗi nhưng cháu không hiểu bác đang nói gì?"
Hagrid sửng sốt nhìn Harry:
_" Sao... Sao có thể chứ."
Chợt gã như nhận ra điều gì đó, Hagrid phẫn nộ quát lớn ông bà Dursley đang co rúm lại trong góc tối:
_" Chẳng lẽ ông bà đã giấu thằng bé tất cả mọi chuyện suốt 10 năm trời sao?"
Harry lắp bắp:
_" Giấu... Giấu cái gì cơ ạ?"
Hagrid luồn tay vào mái tóc dày sột soạt gãi, gã giận muốn nổi điên:
_" Được, được lắm! Harry, ta sẽ kể mọi chuyện cho con, kể cho con nghe về thế giới mà con và bạn con thuộc về."
_" Thế... giới mà... con và bạn con thuộc về."
Đột nhiên ông Dudley tìm được tiếng nói, ông ta sợ chiếc hộp bí mật mà ông ta cất công giấu kín hơn 10 năm bị mở ra:
_" Câm miệng ngay! Tôi cấm ông nói cho đứa bé này biết bất cứ điều gì."
Hagrid mặc kệ tiếng hét cuồng nộ của ông Dursley, gã trịnh trọng nói to:
_" Nghe kỹ này Harry, con- Harry Potter và bạn con- Kathy Miller là một phù thủy!"
Câu nói này chẳng khác gì một cú đánh giáng thẳng vào đầu tôi. Cả tôi lẫn Harry há hốc miệng:
_" Bọn con là cái gì cơ?'
_" Phù thủy. Đương nhiên là một phù thủy."
Tôi không thể nào chịu nổi cú sốc này, dáng vẻ bình tĩnh của tôi lần đầu tiên khi tới thế giới này vỡ tan. Tôi chẳng thể nào khắc chế được vẻ mặt của tôi lúc này.
Tôi là một... Phù thủy?
...
Góc tác giả:
Góc tác giả này mình dùng riêng để trả lời thắc mắc của bạn Alferia_Slytherin.
Ở chương 1 bạn tên Alferia_Slytherin từng hỏi:
Tại sao gia đình Dursley lại nhận nuôi Kathy mặc dù không biết?
Trước hết mình muốn gửi lời xin lỗi đến tất cả các bạn đang đọc truyện. Mình biết sẽ có nhiều người thắc mắc tình tiết này, thực ra mình đã viết sẵn lý do giải thích và định viết nó ngay trong chương 1 nhưng sau khi viết xong hết chương 1 mình mới chợt nhận ra rằng hoàn toàn không có chỗ cho việc giải thích xuất hiện!
Vậy nên bây giờ mình sẽ viết luôn lý do ở góc tác giả:
Ở nước ngoài việc nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi đồng nghĩa với việc bạn sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp mỗi tháng khá lớn từ nhà nước. Trước đó gia đình Dursley gặp phải vấn đề nhỏ về kinh tế để giải quyết được vấn đề này họ quyết định nhận nuôi một đứa trẻ. Kathy chỉ là vô tình được nhà Dursley nhận nuôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net