Chap 22: ĐỒ HEO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 22: Đồ heo

Author: Cbs796104


Tính đến hôm nay thì tết đã qua hơn được 3 ngày cũng có nghĩa là Phác đại thiếu gia đã ở đây được 13 ngày. 13 ngày ở cạnh Biện Hiền không dời nửa bước, 13 ngày ăn tiệm, 13 ngày không hề bật máy điện thoại.

Xán Liệt bật chiếc điện thoại lên, chiếc điện thoại rung lên liên hồi, cuộc gọi nhỡ tin nhắn hiện, đều là của mẹ. Xán Liệt đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, liệu có nên gọi lại cho mẹ, bà tuy không phải mẹ ruột nhưng là người tốt với hắn nhất.

Chiếc điện thoại rung lên liên hồi, một cuộc gọi đến.

"Alo, Xán Liệt phải không con?"

" Vâng" Xán Liệt lễ phép trả lời không hề giống giọng điệu của hắn thường ngày.

" Mấy nay con có sao không, sao không về nhà ăn tết, cũng không nghe điện thoại của mẹ?"

" Con không sao, con không muốn gặp cha thôi"

" Cha con hết giận rồi, về nhà đi"

" Ông ta hết giận, nhưng con chưa hết giận"

" Ông ấy đi ra nước ngoài rồi, con về nhà đi"

" Con không muốn về"

" Con về đây đi"

" Nhưng...."

" Không nhưng nhị gì cả, con tự về hay để mẹ xách cổ về nào"

" Được rồi để con về, con sẽ dẫn bạn về luôn"

" Người yêu hả!"

" Không phải, là bạn thân thôi"

" Thằng bé này chắc chịu đựng tốt lắm mới có thể làm bạn với con ha"

" Con trai mẹ là người tốt tính"

" Con đang dối lòng hả, về nhanh đi, mẹ muốn xem mặt bạn con như thế nào?"

" Con cúp máy trước"

Xán Liệt khẽ thở dài. Ở nhà Biện Hiền tuy thiếu thốn đủ thứ nhưng mọi người luôn quan tâm nhau, còn ở nhà hắn tuy đầy đủ nhưng mọi người gần như không hề biết đến sự tồn tại của nhau trong nhà, đến bữa cơm cũng không ăn với nhau.

" Ai gọi cho cậu vậy?"

" Mẹ tôi"

" Mẹ cậu gọi có việc gì sao?"

" Muốn tôi về"

" Vậy cậu về nhà đi, khỏi chật đất nhà tôi"

" Cậu đi với tôi"

" Tại sao tôi phải đi với cậu"

" Đày tớ, phải phục vụ chủ!" Xán Liệt nở một nụ cười mị hoặc.

" Tôi không phải đày tớ của cậu"

" Hạnh kiểm, đánh nhau"

" Cậu uy hiếp tôi" Biện Hiền xách cổ áo Xán Liệt.

" Ừ"

" Cậu tưởng....." Biện Hiền chừng mắt nhìn Xán Liệt.

" Tưởng gì...." Xán Liệt kẽ mỉm cười.

" Tưởng tôi không sợ sao" Biện Hiền bảo cổ áo Xán Liệt xuống, âm lượng của giọng nói cũng giảm đi.

" Khoác áo khoác vào, đi với tôi" Xán Liệt kéo tay Biện Hiền bước ra ngoài.

" Đi đâu?" Biện Hiền ngạc nhiên hỏi.

" Về nhà tôi"

" Nhà cậu?"

" Đúng, đi tàu"

Xán Liệt cầm chiếc điện thoại lên gọi cho Phong Trần đặt trước vé tàu hỏa, chuyển gần nhất đi Bắc Kinh.

-----------------------------------------------------------------------------

- Tại ga tàu-

" Chào bạn, tôi có thể giúp gì được cho bạn" Cô tiếp viên lịch sự hỏi.

" Tôi có đặt vé trước, tôi đến để lấy vé"

" Cho hỏi người đặt vé tên gì?"

" Phác Xán Liệt"

Cô tiếp viên nhập tên lên máy tìm kiếm.

" Xin lỗi không có ai tên như vậy đặt vé cả"

" Vậy Phong Trần"

" Cũng không có, trân thành xin lỗi"

" Đợi tôi một chút"

Xán Liệt dùng điện thoại gọi cho Phong Trần.

" Chú đã đặt vé cho tôi chưa?"

" Đại thiếu gia, tôi đã đặt trước rồi, cậu đến lấy vé đi"

" Không có, tôi đang ở ga đây" Xán Liệt quát lớn.

" Xin lỗi, để tôi giải quyết"

" Nhanh lên" Xán Liệt cúp máy, gương mặt mang nét tức giận.

2 phút sau, một người đàn ông xuất hiện vội vã chạy đến chỗ hắn.

" Xin lỗi đại thiếu gia, tôi đến muộn"

"?????"

" Tôi là người quản lý ga này, đại thiếu gia muốn đi đâu vậy?"

" Bắc Kinh"

Người đan ông đến bên quầy bán vé, tức giận mắng mỏ nhân viên rồi mang ra một tấm vé chạy đến chỗ Xán Liệt.

" Đây là vé của đại thiếu gia, chân thành xin lỗi vì để cậu chờ lâu"

" Một vé...."

" Đại thiếu gia đi mấy người ?"

" Ông không tự nhìn sao?" Điệu bộ Xán Liệt có chút tức giận.

" Thứ lỗi, tôi thật không biết nhìn" Người đàn ông đó nhìn Xán Liệt cười trừ rồi ra hiệu mang thêm một vé đến, cung kính đưa cho hắn. " Vé của đại thiếu gia, sắp đến giờ rồi,chúc cậu đi vui vẻ"

Xán Liệt cầm chiếc vé rồi kéo Biện Hiền đi vào chỗ ngồi. Biện Hiền ngồi ghế cạnh cửa sổ, Xán Liệt ngồi bên cạnh. Vì không đi đường dài nên hai người đã không chọn giường nằm mà chọn ghế ngồi.

" Rốt cuộc cậu là ai" Biện Hiền nhìn Xán Liệt đầy nghi vấn.

" Phác Xán Liệt"

" Thân phận cậu là sao? Tại sao người đàn ông đó lại kính trọng như vậy?"

" Không có gì!"

" Trả lời tôi đi"

" Cha tôi là quản lý của quản lý ga tàu"

" Quản lý của quản lý?"

" Ừ" Dường như lớp vỏ bọc cứng rắn của Xán Liệt khi đứng trước mặt Biện Hiền đang dần bị phá vỡ, không còn là con người lạnh lùng băng lãnh nữa rồi.

Ngồi trên tàu cảm giác thật khác biệt. Biện Hiền ngồi ngắm cảnh sắc một hồi trở nên buồn ngủ. Cậu gục vào tầm cửa kính mà ngủ thiếp đi. Từng chuyển động của tàu làm đầu Biện Hiền liên tục đập vào cửa kính, Biện Hiền vẫn say sưa chìm trong giấc ngủ giấc ngủ.

" Đồ heo" Xán Liệt nhìn Biện Hiền ngủ, gương mặt toát lên ý cười rạng rỡ " Gối đầu vào của kính êm lắm sao" Nói đoạn Xán Liệt dùng tay mình nhẹ dàng để đầu Biện Hiền tựa lên vai mình. Chỉ vì không muốn Biện Hiền thức giấc Xán Liệt chỉ ngồi một tư thế suốt cả hành trình 2 tiếng đồng hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net