Chap 28: DÙ SAO CŨNG ĐỂ KHÔNG!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 28: Dù sao cũng để không!

Author: Cbs796104

Biện Hiền lên xe bus của trường, tia qua một loạt chỗ ngồi tìm chỗ ngồi thuận tiện nhất để ngắm cảnh cho cả nhóm.

" Ngồi đây đi" Biện Hiền chọn môt dãy ghế ở khoảng giữa xe, đối với cậu đây chắc là vọ trí thuận tiện nhất rồi. Biện Hiền ngồi chiếc ghế cạnh cửa sổ.

" Chỗ này cũng được đấy, Biện Hiền giỏi ghê ta" Chung Nhân vừa tấm tắc khen vừa xoa đầu Biện Hiền làm cho tóc cậu trở thành một mớ như tổ quạ trên đầu, thật uổng công hôm nay Biện Hiền trải đầu gọn gàng.

" Sau đi đâu, cất miệng với tay ở nhà nhá, Chung Nhợn" Biện Hiền vừa nói vừa chỉnh lại đầu tóc.

" Ngươi nói ai" Chung Nhân tay nắm thành nắm đấm đe dọa Biện Hiền.

" Chính là nói ngươi đó, trẻ con cũng nhận ra" Biện Hiền nói vậy chẳng phải coi Chung Nhân không bằng mộ đứa trẻ con sao.

Biện Hiền ngồi yên vị trên chiếc ghế bỗng phát giác cảm giác trống trải, ghế bên cạnh trống vẫn chưa ai ngồi. Đang suy tính xem mời ai ngồi cạnh thì Thái Nghiên mở lời hỏi ngồi trước " Em ngồi ghế này được không"

Biện Hiền tuy còn tình cảm nhưng vì không muốn mắc sai lầm nên nhất quyết cự tuyệt " Chỗ này có người ngồi rôi, cậu đi tìm chỗ khác đi"

Nghe xong câu cự tuyệt của Biện Hiền thực sự trong lòng dâng lên cảm giác ấm ức, Thái Nghiên hận không ném tên chiếm chỗ mình ra khỏi xe " Nhưng... ai cũng có chỗ rồi mà, cho em ngồi đây đi"

" Xưng em có phải quá thân thiết không" Biện Hiền trả lời với vẻ khó chịu

Cuộc chiếc kì kèo dành chỗ giữa Biện Hiền và Thái Nghiên đang còn âm ỉ thì Phác Xán Liệt lưu manh đã trực tiếp ngồi vào ghế còn trống cạnh Biện Hiền làm Thái Nghiên thực sự ngạc nhiên.

" Ai cho cậu ngồi vào ghế của tôi" Thái Nghiên làm mặt giận dỗi đẩy Xán Liệt ra ngoài.

" Ghế có tên cô sao?" Biện Hiền nhìn Thái Nghiên nhắc khéo

" Không"

" Ờ, vậy ra đi" Biện Hiền quay mặt nhìn ra ngoài trời không quan tâm đến Thái Nghiên " Chỗ đó của cậu ta"

Thái Nghiên mắt tròn mắt dẹt cũng không thể tin được cậu ta có thể đuổi mình một cách không thương tiếc như vậy, lại một lần làm lố bây giờ cô không biết nên trốn đi đâu cho đỡ ngượng.

Xán Liệt ngồi lại vào chỗ cạnh Biện Hiền, ánh mắt hiện lên ý cười.

" Cảm ơn cậu" Gương mặt Biện Hiền thoáng chút buồn nhưng cố gượng cười cảm ơn Xán Liệt

" Ờ..." Xán Liệt gương mặt bỗng chốc trở nên không cảm xúc, đáp lại cũng...

Xe cứ lắc lư lắc lư chẳng mấy chốc đã đưa Biện Hiền vào giấc ngủ, tên này ngủ không biết trời đất thánh thần là gì, đầu liên tục đập vào cửa kính phát ra từ tiếng cộc cộc. Xa cứ liên tục lắc qua lắc lại làm đầu ai đó rơi vào vai ai đó. Xe đến điểm dừng lại, Biện Hiền mơ hồ tỉnh dậy, phát hiền đầu mình đang tựa vào vai Xán Liệt mà ngủ.

" Tôi không cố ý tựa vào vai cậu, là do ngủ thân thể hoàn toàn vô ý thức"

" Ờ.... không để ý lắm" Xán Liệt bỏ cuốn sách đang đọc xuống vươn vai.

" Không thoải mái sao không đẩy ra"

" Dù sao vai cũng để không" Xán Liệt nhún vai, khóe miệng khẽ cong lên.

" Không định xuống xe?"

Xán Liệt với chiếc balo, khoác bước ra khỏi xe, để lại Biện Hiền ngay ngốc ngồi nhìn mặt trời qua cửa kính.

Các học sinh, túi lớn túi nhỏ lần lượt xách xuống xe, thầy cô giám thị thổi còi tập trung thông báo một số tin quan trọng : Phạm vi an toàn được đánh dấu bằng dây cảnh giới, vùng ngoài là rừng núi chưa được thám hiển tuyệt đối không thể đi vào. Làm việc theo nhóm phải chú trọng an toàn, có việc phải báo cáo cho giáo viên phụ trách, hàng ngày sẽ có người đến kiểm tra chỗ ăn ở và đồ dùng sinh hoạt. Các nhóm tự tìm vị trí dựng lều trại, hôm nay hoạt động tự do, ngày mai bắt đầu, cuối cùng mong các học sinh chấp hành nội quy đầy đủ"

Thế Huân, Biện Hiền, Chung Nhân tìm vị trí tốt dựng lều, Thái Nghiên thục nữ sắp xếp đồ ăn túi xách, Khánh Tú mọt sách ngồi yên lặng trên tảng đá đọc sách thỉnh thoảng chỉnh lại mắt kính, riêng Xán Liệt ngồi trên hòn đá nhìn cá bơi dưới suối không khác gì thằng tự kỷ, tay cầm sấp giấy ghi nhạc. Càng tiếp xúc với Xán Liệt càng phát hiện ra người này có rất nhiều tài lẻ.

Cái lều không hề nghe lời, dựng lên khó nhọc mất 30' đồng hồ mà không xong làm ba người thở không ra hơi. Ba thành phần này thoát tung cái bộ phận của lều ra rồi lại lắp vào mà nó vẫn đổ.

" Đã nói rồi, cái này phải lắp vào đây" Biện Hiền giật que sắt trên tay Chung Nhân ghép vào que sắt trên tay mình.

" Không phải, lắp như này mới đúng"

Cãi nhau loạn, ghéo nối loạn nên đế cả tiếng 1 chiếc lều cũng không dựng xong. Xán Liệt ngồi viết nhạc đến chán lều trại vẫn chưa dựng xong, đành đích thân ra tay dựng lều.

" Có phải quá khoa trương sao, một mình cậu lắp cái thứ này" Thế Huân có chút hoài nghi về khả năng của Xán Liệt.

" Không tin tôi" Xán Liệt đang dựng lều nghe thấy lời này thì dừng lại nhìn Thế Huân, ánh mắt có chút đáng sợ.

" Tin.... tôi đặc biệt tin cậu"

Xán Liệt thần thánh chẳng mấy chốc từng chiếc lều đã được dựng lên, thật sự không thể nghi ngờ tài năng của Xán quái vật.

》Sorry vì đăng chap muộn quá! Tại mấy nay tớ đi học nên không có thời gian viết ý, tớ sẽ cố gắng viết và đăng chap sớm nhất có thể《

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net