Chap 59: GẶP LẠI PHÁC XÁN LIỆT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 59: Gặp lại Phác Xán Liệt
Author: Cbs796104


Người ta nói, gặp nhau vô tình quá ba lần chính là " Định mệnh"

Phác Xán Liệt, liệu giữa chúng ta còn mối liên hệ mang tên định mệnh ấy

Phác Xán Liệt trải qua một ngày khó khắn với Phác Xán Bạch, đưa bé con đi chơi thực sự rất mệt.Cả một ngày vật lộn ở Happy Valley đến 9h tối, về nhà liền phải lao đầu và nấu ăn chỉ vì lí do dở hơi là Xán Bạch dở chứng thích anh cơm papa nấu. Nấu ăn, dọn dẹp xong thì cũng đúng 12h đêm. Bé con Xán Bạch đi chơi về đầy mồ hôi, papa Xán Liệt thở dài liền lôi bé con vào tắm, vật lộn cũng quá nửa đêm. Thực sự một ngày nghỉ thật mệt mỏi, nói đúng hơn không có cô bảo mẫu thật mệt mỏi.

Thế là thứ hai không rủ lại đến, Phác tổng lại trở lại bộ dạng cool ngầu vận người mê đi làm. Cơ mà... hôm nay Phác tổng lại đi làm muộn. Ngủ một mạch đến 8h đến đồng hồ báo thức kêu cũng vứt đi mà ngủ tiếp. Xán Liệt chạy như vắt chân lên cổ chuẩn bị đồ đi làm còn Xán Bạch trây lười nằm nướng đến cháy khét trên giường chưa chịu dậy.

" Xán Bạch, dậy... papa phải đi làm rồi... dậy"

" No, no... Xán Bạch không muốn dậy" Xán Bạch đáp vài tiếng rồi lại tiếp tục lật người nướng tiếp trên giường.

Đã quá 8 rưỡi cô bão mẫu vận chưa chịu đến, đến lúc Xán Liệt đụng vào điện thoại liền thấy tin nhắn báo cô bảo mẫu trúng gió mà bệnh hôm nay không thể đi làm.

" Xán Bạch, mau dậy.... nếu không papa sẽ bỏ con ở nhà" Xán Liệt

" Không... con đợi cô bảo mẫu đến sẽ dậy... Xán Bạch nhất định không dậy"

Xán Liệt thở dài không nói thêm câu thứ hai mà chạy đến giường xốc bé con ngủ nướng lên ném vào phòng vệ sinh bắt đánh răng thay quần áo.

" Nhanh... hôm nay papa có cuộc họp"

Xán Liệt càng vội đến đâu Xán Bạch lề mề đến đó. Đến lúc cả hai cha con ra khỏi nhà cũng vừa tròn 9h, đúng giờ hẹn của Phác tổng với Biện Idol.

Xán Liệt theo quán tính một mạch lái xe đến công ty quên luôn phải đưa bé con đến trường, thế là hôm nay Xán Bạch được một ngày bám đuôi Phác tổng đến công ty làm tiểu Phác tổng.

Xán Liệt lại một lần nữa theo quan tính bước vào công ty quên luôn đằng sau còn một bé con đến chạy theo lẽo đẽo. Xán Liệt ỷ chân dài mà bước thật nhanh báo hại bé con phải cong mông ra chạy đuổi theo.

___________________________

Biện Bạch Hiền ngồi trong phòng giám đốc đợi đã được nửa tiếng trong lòng đã thằm rủa về thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp của vị tổng tài kia. Đợi đến cực hạn, Biện Hiền tức giận đứng dậy toan ra về.

" Tên tổng tài này là có ý coi thường chúng ta mà, Thiên chúng ta ra về"

Một người bước thật nhanh vào phòng tổng tài, một người bước thật nhanh ra khỏi phòng kết quả cả hai va vào nhau một cách vô thức. Bốn mắt giao nhau, thân ảnh ấy, ánh mắt ấy, toàn bộ đều mang lại cảm giác quen thuộc làm Biện Hiền buộc miệng thốt ra hai từ " Xán Liệt"

Đối phương nghe thấy người kêu tên mình liền lấy làm lạ " Xin lỗi, nhưng chúng ta đã từng gặp nhau sao"

[Đương nhiên đã từng gặp nhau, hơn nữa chúng ta đã từng yêu nhau, chẳng lẽ cậu đã quên sạch sẽ sao]. Những lời kia thực sự Biện Hiền muốn nói ra nhưng rồi lại nuốt vào trong lòng mà nhàn nhạt đáp " Không chỉ là tôi thấy tên trên biển tên để bàn làm việc thôi"

Xán Liệt đang định bước vào liền nghe ai đó gọi tên mình lần hai " Phác Xán Liệt" giật mình quay lại thì thấy luôn bé con đang ở đằng sau.

" Xán Bạch, chẳng phải bây giờ con nên ở trường sao?"

" Papa bị mất trí nhớ sao, papa không có đưa con tới trường"

Đứa bé kia gọi Xán Liệt là papa, tim Biện Bạch Hiền chợt nổi lên tia đau nhói [ Hóa ra năm năm nay câu không hề tìm tôi chính là lý do này] giọt nước mắt vô thức lên xuống, ánh mắt phảng phất ý buồn.

Xán Liệt ra hiểu Xán Bạch vào trước rồi quay lại nhìn Biện Hiền " Xin lỗi, vì lần chậm trễ này, xin cậu lượng thứ"

Biện Hiền im lặng không nói một hồi lâu lầm người đại diện đành trả lời " Không sao, không sao"

" Vậy cậu có thể trở lại phóng chúng ta kí hợp đồng" Xán Liệt đứng sang một bên đưa tay ra ý mời vào phòng.

Ngữ điệu thật xa lạ, tại sao vẫn giọng nói trầm ấm kia mà cảm giác thật xa lạ. Tại sao ở cạnh Xán Liệt, người mà câu ngày đêm mong nhớ lại cảm thấy xa lạ đến thế.

" Biện tiên sinh, mời vào"

Biện Hiền vẫn trưng vẻ thất thần mà bước vào, ngồi đối mặt với Phác tổng vẫn trưng cái vẻ mặt ấy, một câu cũng không chịu nói.

Nhìn bộ dạng của Biện Hiền, Phác Xán Liệt có chút ngoài ý muốn. Chẳng lẽ tại hắn đến muộn mà Biện tiên sinh kia giận rồi sao.

" Đây là ảnh chụp các phong cách khác nhau của Biện Hiền, còn đây là USB lưu giọng hát, MV Biện hiền đóng xin Phác tổng xem qua, sơ yếu lí lịch toàn bộ chính do Biện Hiền chuẩn bị"

Phác Xán Liệt đưa tay tiếp nhận, lật từng trang một. Từ phong cách học sinh, phong cách bụi bặm đường phố đến phong cách quý tộc toàn bộ bức hình đều có một điểm chung chính là đôi mắt buồn thăm thẳm khó nói nên lời của Biện Bạch Hiền, trang cuối ghi sơ yếu lí lịch nhưng lạ thay toàn bộ thông tin cá nhân chỉ có tên Biện Bạch Hiền.

" Biện tiên sinh, sơ yếu lý lịch của cậu có phải quá ngắn rồi không chỉ có tên Biện Bạch Hiền" Xán Liệt mỉm cười nhìn Biện Hiền vẫn trong đang tình trạng thất thần.

Đương nhiên Biện Bạch Hiền vẫn bảo trì thái độ im lặng, im lặng đến mức Xán Bạch nghĩ người này thật có vấn đề, Xán Bạch lon ton rời khỏi chiếc ghế sofa chạy đến bàn làm việc của Phác tổng, lay lay bàn tay Biện Hiền nhìn nghi hoặc " Chú Biện Hiền, chú có biết nói giống cháu không?"

Nhận được cảm giác có bàn tay chặm vào mình Biền Hiền mới sực tỉnh, cúi xuống nhìn đứa nhỏ. Đứa nhỏ rất đáng yêu, môi hồng hồng, má phính phính chắc Xán Liệt nuôi nó cũng không tệ " A... Chú..."

Xán Liệt nhìn Xán Bạch với ánh mắt hình viên đạn, chẳng biết từ khi Xán Bạch biết nói liền nói liên hồi, biết chạy liền chạy lung tung chẳng hề giống hắn trầm mặc gì cả, chẳng biết giống ai? " Phác Xán Bạch, quay về chỗ cho ta"

" A... chú biết nói" Xán Bạch vừa cười vừa nhảy lên cứ như phát hiện được điều gì đó rất lạ vậy.

Đứa bé này thực sự khiến Biện Hiền cảm thấy rất thân quen, vừa gặp nhưng Biện Hiền nhận thấy tình cảm dành cho đứa bé này là một tình cảm rất lạ, rồi nụ cười lé lói xuất hiện trên đôi môi đa lâu không vui vẻ kia của Biện Hiền " Đương nhiên chú biết nói rồi, chú là một ca sĩ mà"

" Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện" Xán Liệt bế đứa bé kia lên nhéo nhẹ vào mông rồi nở một nụ cười lấy lệ, chỉ tội cho Xán Bạch mà thôi.

Thời gian bàn bạc tiếp theo là đại diên Thiên nói chuyện với Phác tổng, Biện Hiền vẫn bảo hộ cái vỏ bọc ít nói của mình ngồi nhìn đứa trẻ đang nghịch ngợm khắp phòng mà cười ngây ngốc.

" Biện tiên sinh có yêu cầu gì về giá tiền không?" Xán Liệt thuận miệng hỏi.

" Chẳng phải thù lao thư ký công ty đã thương lương với Phác tổng rồi sao?" Đại diện Thiên tiếp tục có lời thoại.

" Vậy nếu không có yêu cầu gì, thì ba ngày sau chúng ta kí hợp đồng" Nói xong Phác tổng liền gập tập tài liệu lại đứng dậy bắt tay xa giao với Biện Hiền.

Từ đầu đến cuối chỉ nói một câu với Xán Bạch đến cuối cùng mới thốt ra một câu mà làm ai cũng giật mình " Anh bị mất trí nhớ sao?"

Xán Liệt cười khổ nhìn Biện Hiền " Không theo trí nhớ của tôi thì tôi không hề mất trí nhớ"

" Ừ, cảm ơn" Nói xong liền quay người bước ra ngoài, một lời cũng không nói thêm.

" Papa, chú Biện Hiền kia thật xinh đẹp, Xán Bạch rất thích chú Biện Hiền"

" Ừ, nhìn cậu ta rất giống một ai đó mà papa đã từng gặp, tên cũng rất giống người đó- Biện Bạch Hiền"

" Xì... papa học mấy câu thoại này ở trong truyện ngôn tình hay đam mỹ đúng không... Xán Bạch thấy thật buồn nôn quá đi à"

Xán Liệt nhìn đứa con hoạt ngôn của hắn mà á khẩu một lời cũng không thể nói ra, nhưng thực sự Biện Bạch Hiền rất quen cũng rất lạ.

_____________________________________________________

Mấy nay buồn lắm cơ, các bạn chẳng cmt động viên tớ gì cả... Cmt đi cho tớ vui nhá... Nhớ bình chọn nữa nha... 

Cảm ơn các bạn đã đồng hành của bộ truyện 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net