48. Trương Từ Hạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa đông, cửa sổ bên ngoài đã phủ một màn trắng xoá của tuyết. Lũ trẻ cũng đã bắt đầu kì nghỉ đông vào hai tuần trước. Kim Thái Hanh cũng hoãn lại công việc và cho nhân viên của công ty nghỉ ngơi vài hôm.

Điền Chính Quốc sau khi sinh con thì tay chân lẫn cơ thể có chút không được tốt. Hễ cứ tới mùa lạnh hay có ngày gió bấc là em bị mỏi và đau nhức tay chân. Kim Thái Hanh biết người nhỏ sẽ không bao giờ nói, sẽ không bao giờ than phiền về bất cứ điều gì, nên hắn luôn luôn tự giác.

Cũng như mấy năm trước, hắn hiện tại đang xoa bóp chân cho em trong thau nước ấm. Bàn tay thon dài nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân đo đỏ vì ấm của em.

"Anh ơi, ngày mai chúng ta ra công viên được không?" em thì thầm.

"Thời tiết bây giờ không chừng là âm độ, khi nào tuyết rơi ít lại thì anh đưa em đi"

Dừng lại một chút rồi hắn lại nói tiếp.

"Năm nay có bão tuyết, chúng ta ở nhà cho an toàn, sau khi hết bão thì anh sẽ đưa em đi. Ngoan nhé! Sức khoẻ của em vẫn là quan trọng nhất"

"Anh có yêu em không?"

Câu nói với chất giọng nghiêm túc đã khiến Thái Hanh bất giác đình trệ lại việc đang làm. Hắn ngước lên nhìn vào mắt em, ánh mắt mưu cầu hạnh phúc, ánh mắt mong cầu rằng hắn trả lời..

"Sao em lại hỏi như vậy? Chúng ta ở bên nhau gần bảy năm, tuy nó không đủ lâu để chứng minh bất cứ điều gì nhưng anh tin nó đủ để em nhìn ra rằng, bản thân anh đã yêu và cần em đến mức nào" hắn tiếp tục vừa nắn chân cho em vừa nói.

"Anh biết là em tủi thân, anh biết là em thiếu thốn tình cảm gia đình nhưng anh nhất định sẽ bù đắp cho em, và hiện tại anh đang rất yêu em"

"Anh ước gì bản thân có thể xuất hiện và gặp em trong lúc em đang dần mất đi phương hướng. Em thật sự rất dễ thương, rất đáng yêu, anh thật sự rất yêu em"

"Có thể em không tin anh, có thể em sẽ vì một lí do nào đó mà đẩy anh ra xa nhưng xin em nhớ một điều rằng, Kim Thái Hanh này cũng chỉ chấp nhận yêu một mình em, chỉ chấp nhận một người vợ là em - Điền Chính Quốc. Em hiểu chưa?"

"Em chỉ hỏi là anh có yêu em không, sao anh lại nói nhiều như vậy?" trong lòng tưng bừng như pháo nổ khi nghe chồng mình nói những lời ngọt ngào tình cảm, em thật sự không tin Thái Hanh có thể nói ra những lời như thế.

"Anh còn muốn nói nhiều nói nhiều hơn nữa. Mấy lời này dù sao anh cũng chỉ nói cho mình em nghe" hắn lau chân cho em, nhẹ nhàng nâng niu như vàng như bạc.

"Mấy việc lau chân này anh cứ để em" Chính Quốc cau mày.

"Để anh, cứ để anh"

Thái Hanh nhẹ cúi đầu, hạ môi hôn xuống mu bàn chân của Chính Quốc một cái thật nhẹ nhàng khiến Chính Quốc giật mình thu chân lại.

"Để anh xoa bóp cho em dễ ngủ" hắn để thau nước lên bàn rồi ngồi lên giường, kéo chân người nhỏ đặt lên đùi mình.

Chính Quốc chỉ biết im lặng, chăm chú nhìn ngắm hành động ấm áp của chồng mình. Kim Thái Hanh nhu nhược, cứng đầu với thế giới bên ngoài bao nhiêu, về nhà lại dịu dàng, ân cần với vợ bấy nhiêu. Điền Chính Quốc mềm mại với những người xung quanh bao nhiêu thì ở bên cạnh Thái Hanh lại càng ngọt ngào, chu đáo bấy nhiêu.

Sức khoẻ của nam nhân sau sinh cứ như tuột dốc không phanh. Lúc trước khoẻ mạnh bao nhiêu thì sau sinh lại yếu ớt bấy nhiêu. Mùa lạnh thì đau nhức, mùa khô thì nóng nực rồi tâm lý sinh ra bực bội.

"Chúng ta ở bên nhau là chuyện cả đời, không phải chỉ ở một vài năm mà em ngại không dám nói"

"Hả? Ý anh là sao?" em ngơ ngác.

"Chuyện sức khoẻ của em này, sau này em cảm thấy không khoẻ thì cứ nói với anh" hắn hơi cau mày nhắc nhở.

"Em sẽ nói mà" Chính Quốc gượng cười.

"Không nhờ anh tinh ý thì làm sao biết được em khó chịu" mấy năm trước cũng là hắn để ý nên mới biết người nhỏ khó chịu.

Đối với Chính Quốc, việc bản thân mình khó chịu hay không khoẻ thì cũng không quan trọng.

"Dạ em biết rồi"

...

Chính Quốc ngồi ở sô pha, trên trán là miếng dán hạ sốt quen thuộc, mắt hướng về phía nhà bếp nhìn chồng và con. Thái Hanh chăm chỉ vừa nấu cháo cho vợ, vừa chuẩn bị bữa cơm cho hai con. Em ngồi ở đây liên tục lên tiếng chỉ hắn cách nấu, thấy hắn cứ loay hoay bối rối lại khiến em bật cười.

"Cái đó là bột ngọt, không phải đường đâu anh" em mím môi nói.

"Bố ơi xong chưa, Sữa đói quá"  Bảo Hân ngồi ở bàn chu môi than phiền.

"Đợi bố một xíu, sắp xong rồi" hắn mếu mặt.

Tầm mười lăm phút sau, Thái Hanh nhẹ bưng cơm và đồ ăn nóng hỏi ra bàn cho hai đứa nhỏ, sau đó quay lại lấy cháo cho Chính Quốc. Món cháo bí đỏ nóng hỏi thơm phức được đặt trên bàn. Hắn cởi tạp dề quăng sang một bên, ngồi xuống bên cạnh em bắt đầu thổi cháo.

"Em có thấy khó chịu ở đâu không?" hắn vừa thổi vừa thì thầm hỏi.

"Dạ không! Anh à, em có thể tự ăn mà"

"Há miệng ra nào" đưa muỗng cháo được tỉ mỉ thổi nguội đến miệng Chính Quốc, hắn như chăm con nít mà bảo em.

"Hứa với anh nhé? Sau này, hãy ở bên cạnh anh, đừng vì bất cứ lí do gì mà rời xa anh.. Anh sẽ chết vì nhớ em mất"

Kim Thái Hanh nắm lấy bàn tay nóng hỏi vì sốt cao, hôn nhẹ lên đó rồi mong cầu.

"..."

Chính Quốc không nói gì, đôi mắt rưng rưng nhưng chẳng rơi nổi một giọt lệ. Nhìn sang hai đứa con đang ngồi ăn uống vô tư vui vẻ lại khiến lòng em đau thắt.

"Anh thật sự yêu em nhiều đến như vậy?" nắm chặt bàn tay Thái Hanh, em cất giọng hỏi.

"Anh yêu em, rất yêu em"

.

"Anh biết gì không? Mẹ Kim nói rằng lòng người rất dễ thay đổi, mẹ nói.. nếu em đã giữ được anh thì em phải cố gắng giữ đến cùng. Em cũng không hiểu tại sao mẹ lại nói cho em những điều đó"

"Chuyện tình yêu, vợ chồng đâu phải chỉ một người giữ là sẽ tồn tại mãi. Đúng là lòng người rất dễ thay đổi, rồi cũng có một ngày anh tìm được một người mới. Có thể là anh vẫn còn một chút vương vấn về em nhưng thứ vương vấn đó chỉ là cái nghĩa"

"Người ta nói vợ chồng ban đầu ở với nhau là vì tình, rồi khi về già, họ ở bên cạnh nhau là vì nghĩa"

Điền Chính Quốc nằm bên cạnh chồng mình, vô thức nhớ lại những lời nhắc nhở của mẹ Kim và tự mình nói ra hết nỗi lòng. Bản thân mất đi ba mẹ, bị lừa suốt mấy năm trời dường như đã khiến trong lòng em mất đi sự an toàn. Bây giờ, trong em chỉ có những niềm lo sợ, lo sợ những người xung quanh sẽ lại một lần nữa lừa mình.

"Em không có ước mơ, cũng không có hoài bão gì lớn lao. Em chỉ mong sau này, khi anh tìm được người anh yêu thương và khiến anh phải lòng theo đúng nghĩa thì anh vẫn chăm lo cho Kim Thế Hưng và Kim Bảo Hân"

Điền Chính Quốc khờ khạo, sống buông thả mặc kệ bản thân rất cần sự âu yếm, yêu thương.

...

"Chào chị!" Chính Quốc rụt rè ngồi xuống ghế đối diện.

"Chị xin lỗi, mặc dù rất hổ thẹn nhưng chị vẫn muốn hẹn em để nói chuyện rõ ràng"

"Em hiểu, em biết chị định nói với em điều gì. Em đồng ý"

"Hả?" Trương Từ Hạ có chút giật mình. Chính ả còn không tin vợ của Thái Hanh sẽ đồng ý nhanh như vậy.

"Vậy..."

"Nhưng.. chị có thể để em nói chuyện này cho Thái Hanh có được không?"

"Được, chị sẽ chờ tin của em"

...

Trong bữa cơm tối vui vẻ sum vầy, Chính Quốc ngoài mặt thì cười nói nhưng trong lòng hình như đã vỡ vụn gãy nát từ bao giờ.

"Trương Từ Hạ?" em thì thầm.

"Trương Từ Hạ?" Thái Hanh giật mình lặp lại.

"Anh biết chị ấy không?" em giả vờ hỏi.

"Hả? Không, anh không biết!" hắn lắc đầu.

Nghe lại cái tên mà mình đã chôn vùi mười mấy năm lại khiến hắn chợt khựng lại.

"Lúc trưa, chị ấy hẹn gặp em"

"Sao? Cô ấy trở về à?" hắn buông chén cơm xuống.

Chính Quốc gật đầu. Trong lòng lại đau thắt một lần nữa. Kim Thái Hanh bảo rằng không biết nhưng tại sao hắn lại hỏi như vậy?

"Em và cô ấy đã nói chuyện gì?"

"Chỉ nói về mấy chuyện linh tinh thôi, không có gì đâu ạ" em mím môi, cố nén nước mắt mà ăn cơm.

Tối đó, Thái Hanh nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Hắn không nghe máy, một lát sau lại có tin nhắn từ số đó.

/Ngày mai đến gặp em nhé?/

Dòng tin nhắn và số máy lạ hoắc khiến hắn có chút ngẩn người.

"Anh không ngủ à? Ban công lạnh lắm, vào trong đi. Em sẽ không nhìn trộm hay nghe trộm điện thoại của anh đâu" em nằm đắp chăn ôm gối trên giường, thấy bóng lưng quen thuộc lấp ló ngoài cửa như làm chuyện mờ ám.. thật sự rất khó chịu.

Thái Hanh cầm điện thoại lên giường, quay lưng về phía Chính Quốc.

Trên chiếc giường quen thuộc, một người đắp chăn ôm gối quay mặt ra hướng cửa, một người ôm điện thoại quay mặt về phía bức tường. Cả hai lưng đối lưng với nhau chẳng ai nói với nhau lời nào.

...

"Anh ăn sáng đi rồi hẳn đi làm, sao hôm nay anh thức trễ thế?" Chính Quốc loay hoay dọn đồ ăn sáng ra bàn, thấy Thái Hanh quần áo chỉnh tề từ lầu đi xuống liền lên tiếng kêu hắn ăn sáng.

"Hôm nay anh có việc, buổi trưa sẽ không về"

"Vậy anh ăn sáng đi"

"Thôi, bây giờ anh phải đi liền rồi"

Thái Hanh nói xong liền sách catap nhanh chóng rời khỏi. Chính Quốc có chút hụt hẫng, đã từ lâu em không thấy hắn bỏ bữa sáng ở nhà. Nếu không ăn sáng, hắn cũng sẽ mang bữa sáng đến công ty để ăn.

.

Buổi trưa, do Thế Hưng ở trường có chút rắc rối nên em phải đích thân đến trường xem.

Sau khi đã giải quyết, em rời khỏi trường. Đi đến trước một cửa hàng nhỏ, Chính Quốc chợt thấy bóng dáng quen thuộc của chồng mình.

"Anh..."

Em vội dừng lại vì đằng sau còn có một cô gái cũng không mấy xa lạ.. Trương Từ Hạ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net