Chương 29: "Ngứa tay hành hiệp" 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Công tử, người đừng tức giận như vậy. Mấy món này cũng rất ngon a...

A Bích lo lắng khuyên giải. Nàng chưa bao giờ thấy tiểu thư tức giận đến như vậy. Từ lúc trở về từ Hoàng cung, tiểu thư đã không còn nhỏ nhẹ dịu dàng như trước nữa mà đổi lại là một tiểu thư đáng yêu hoạt bát, còn rất thân thiện nữa. ..

Nói thật nàng thích tiểu thư của hiện tại hơn rất nhiều, nhưng có vẻ do quá nóng giận mà tiểu thư đã mất kiểm soát rồi. ..

-A Bích, ta nói cho em biết. Thức ăn chính là thứ đáng được trân trọng nhất trên đời này. Mỗi một món là một nghệ thuật của người đầu bếp làm ra nó. Vậy mà, em xem những món này xem. Trang trí ẩu thả, màu sắc nhạt nhẽo, mùi hương đặc trưng của món ăn cũng không có. Đây cũng được là đồ ăn sao.... Thật quá xúc phạm người trong nghề mà. ..

Phù Thiên Băng một tràn thuyết giáo tâm trạng khó chịu nhưng vẫn không thể nào nguôi ngoai phần nhỏ sự bức xúc nàng đang có.

Ở thế kỉ hai mươi hai, nàng đã mất tới gần năm năm để học hỏi về các món ăn của từng vùng miền trên toàn thế giới. Nếu mang so sánh cấp bậc thứ hạng thì nàng cũng lọt top "không nhất thì nhị". Những thứ nàng làm ra luôn được đánh giá rất cao bởi những người khó tính nhất, ấy vậy mà hôm nay nàng lại nhìn thấy những món ăn trông rất không vừa mắt này.

Đến cả những món được bán bên lề đường gần nhà nàng ở kiếp trước cũng cao hơn những thứ này mấy lần. ..

-Công tử. ..

A Bích khó xử nhắc nhỏ. Nàng đã từng được ăn món ăn do chính tay tiểu thư làm rồi nên nàng cũng hiểu được một phần nào tâm trạng hiện tại của tiểu thư. ... Quả là nhìn chúng không bằng một phần một vạn món tiểu thư nấu ra...

Phù Thiên Băng như nhận ra sự lỗ mãn không cần thiết của mình mà lắc đầu cười cứng ngắc nói:
-Thôi được rồi, ta xin lỗi. Chắc ta đã phức tạp hoá vấn đề lên rồi. .. Em ăn đi.

Không thể trách được. .. Đây là thế giới cổ đại. Việc ăn uống chỉ duy nhất một mục đích là "ăn để no" chứ không phải thế giới hiện đại của nàng, không chỉ no mà còn ngon, trang trí phải bắt mắt, màu sắc phải hài hoà.

Hai thế giới này hoàn toàn khác nhau, nàng không thể gộp chung một bó. ..

"Cạch"

Ngoài cửa không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cô bé tuổi tầm mười lăm tuổi bước vào. Trên tay nàng còn cầm theo chiếc giỏ xách được đan bằng tre.

Chắc cô bé đang bán cái gì đó để kiếm tiền mưu sinh...

Nhìn kĩ thì cô bé này rất dễ thương. Một nét đẹp thuỳ mị điềm đạm, gương mặt trái xoan, làn da trắng sáng, thêm cái mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng nhẵn, nếu thay đổi bộ đồ màu nâu đầy vết vá kia bằng một bộ xiêm y trang trọng hơn thì cô bé sẽ chẳng thua kém bất kỳ vị tiểu thư khuê cát nào cả. ..

Mà dù sao chuyện hơn kém này cũng chẳng liên quan gì đến nàng nên Phù Thiên Băng cũng chẳng quan tâm quay đầu lại nhìn mâm thức ăn, cầm lên đôi đũa gấp miếng thịt ngon nhất rồi đưa vào chén của A Bích.

-Tiểu cô nương, nàng đang bán cái gì vậy, có thể để đại ca ta xem hay không?

Một trong bốn tên lạ mặt kia lên tiếng đầy vẻ dâm tục háo sắc.

Nghe thấy tiếng nói này khiến Phù Thiên Băng nhớ đến tên biến thái gần nhà nàng ở kiếp trước. Hắn ta thường xuyên dùng giọng điệu này để nói chuyện với mấy "em gái làng chơi" theo ngôn ngữ của hắn. Hắn ta tuy có chút không chín chắn nhưng lại rất tốt bụng, thật thà...

-Công tử, tiểu nữ chỉ bán một ít trầm hương nhan khói. .. Nếu công tử cần...

Vị tiểu cô nương kia còn chưa hết câu thì đã bị tên xấu xí đó kéo mạnh vào lòng, ôm chặt lấy eo nàng.

Thấy bất bình trước mắt Phù Thiên Băng liền nghĩ không thể ngồi yên nhìn, mà tâm trạng nàng hiện lại đang không tốt, có chỗ trút giận thì tại sao không tận dụng??

Phù Thiên Băng giơ tay rút lấy cây trâm cài tóc trên đầu A Bích xuống rồi phóng về phía cánh tay đang thô bạo của hắn ta.

Bách phát bách trúng. Phù Thiên Băng tự hài lòng với "thành tích" đạt được. Thật không hề phí hoài mấy tháng tập luyện của nàng. ..

-Aaaa...

Nỗi đau bất ngờ đến khiến hắn ta giật nảy mình bất giác buông bỏ tiểu cô nương bán trầm hương.

Hắn ta tức sôi máu hét lớn:
-Thằng chó nào dám chơi trò lén lút với gia gia??

Phù Thiên Băng cũng chẳng chịu thua đứng bật dậy hét lớn trả lời.
-Thằng chó ngươi chửi ai đấy?

Tên háo sắc xấu xí kia càng sung máu hơn, hắn đập mạnh vào cái bàn rồi chỉ thẳng vào mặt Phù Thiên Băng:
-Thằng chó ta chửi ngươi đấy.

Lúc này Phù Thiên Băng mới đắc ý nhếch mép cười rồi ung dung nói:

-Hoá ra là có thằng chó đang chửi ta...

Xung quanh, người muốn cười thì không thể cười, kẻ tức giận thì không thể tức giận. Người chiêm ngưỡng có, kẻ xem kịch vui cũng có. Tên này thấy thích thú, tên kia lại thấy phiền phức, nhìn cảnh này sao giống trong hí kịch quá...

-Ngươi. ...

Tên lạ mặt cứng lưỡi, muốn cãi lại nhưng lại không biết tìm đâu ra ngôn từ để cãi nên hắn đành lớn tiếng chất vấn:
-Tên kia, ta và ngươi không thù không oán, không quen không biết, tại sao lại muốn gây sự với ta??

Nghe xong lời hắn nói lại càng khiến Phù Thiên Băng thêm điên tiết, nàng bình thản dạo bước qua chỗ hắn, nhìn lướt qua người hắn rồi nói như chuyện không hề liên quan đến nàng:
- "Ta và ngươi không thù không oán, không quen không biết, tại sao lại muốn gây sự với ta??" Bổn đại gia cũng muốn hỏi ngươi câu này đấy. .

-Ý ngươi là gì.

Tên thô lỗ rách rưới bên cạnh bỗng ngẩn đầu lên nhìn nàng hỏi. Đầu vừa ngẩn lên nhìn, thì hắn cũng ngây người một khoảng lâu mà nhìn chằm chằm nàng. Sống hơn nửa đời người nhưng đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy có người xinh đẹp đến mức này. .. Xinh đẹp đến mức khiến hắn nghĩ có phải hắn đã thấy thần tiên??

-Nhìn điệu bộ các người thì chắc chắn không phải người kinh thành, mà là mới tới từ phương Bắc.... Mục đích tới nơi này là gì? Muốn có chốn làm ăn, hay... Trốn sự truy đuổi của quan binh??

Giọng điệu trầm ổn nhẹ bâng, tựa tiếu phi tiếu của Phù Thiên Băng đã thực sự đánh thức sự lo lắng, sợ hãi của cả bốn người bọn họ.

Sau một lúc lâu mới phát ra tiếng cười lớn của tên "thủ lĩnh":
-Vị công tử này, ngươi có phải đã hiểu lầm gì rồi không. Chúng ta là từ phương Nam đến, hơn nữa là đến để làm ăn lành mạnh...

Nhìn điệu cười khó coi đó của hắn ta càng khiến Phù Thiên Băng thêm đắc ý nói:
- "Từ phương Nam đến, làm ăn lành mạnh"?

-Đúng vậy.

Tên "thủ lĩnh" bất giác xuất hiện cảm giác lo ngại. Sự thông minh của tên "ái nam ái nữ" này rất đáng lo ngại.... Chỉ mới tiếp xúc chưa quá một khắc, vậy mà "hắn" đã biết tổng về nhóm bọn hắn... Nên diệt trừ "hắn" trước hay nên lánh mặt đi đợi yên ổn đất ung thân trước hãy xử lý "hắn ta"??

-Hoàng huynh, huynh thấy sao?

Chứng kiến một màn "anh hùng cứu mĩ nhân" đầy màu sắc này làm Sở Giả Thiên không thể cầm lòng mà lên tiếng khen ngợi Phù Thiên Băng. Tên "tiểu tử" này thú vị.... Hắn đã lâu không tìm được "nguồn vui" nào rồi, lần này nhất quyết không để vụt mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net