Chương 34: Nữ nhân háo sắc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây chẳng phải là gương mặt của thần tượng nàng kiếp trước sao....

Nhưng anh ấy sống ở thế kỉ hai mươi mốt mà... Nàng vì kiếp trước sống trong thế kỉ hai mươi hai nên dù nàng có ước mơ đến mấy cũng không thể gặp được "anh ấy" của nàng.

Trời ạ, chỉ có trời mới biết nàng đã yêu mến người thần tượng này của nàng đến mức nào, đến nỗi nó còn len lõi vào từng giấc mơ của nàng mỗi đêm.

Hiện tại nàng như lạc vào trong mộng vậy... Đây là hiện thực, nàng thực sự đã được gặp "anh ấy"....

Phù Thiên Băng vì trong lòng quá vui sướng, nụ cười trên môi nàng xuất hiện từ đâu nàng cũng không biết, cái nụ cười này sao quá đẹp, quá nhiều hạnh phúc.

-Tiểu Băng, muội quen Văn Hoánh tướng quân sao?

Phù Hiểu Đông nghi ngờ hỏi. Hắn chưa từng thấy qua nụ cười này của tiểu muội. Nàng mặc dù luôn cười nhưng không chứa đựng nhiều mãn nguyện như bây giờ...

-Không quen... Chỉ là...huynh ấy thật soái. Đẹp trai đến không thể tả....

Thanh âm của Phù Thiên Băng tuy không lớn nhưng cũng đủ để mọi người có dịp xôn xao.

Nữ nhân xưa nay đều phải học qua các lễ nghi hành xử đúng mực, tam tòng tứ đức chính là khuôn mẫu chung. Vì vậy khi có một nữ nhân nói lên những lời "háo sắc" này là không thể chấp nhận. Đó được cho là hành động thô tục không đứng đắn, thậm chí còn là lăng loàn, vô giáo dục.

Phù Thiên Băng là người hiện đại nên đương nhiên nàng không biết, vẫn cứ ngơ ngẩn ngắm "thần tượng".

Sở Giả Thiên nhướng mày tỏ vẻ không tán thành. Dung mạo của hắn, hắn dám chắc ngoài Hoàng huynh ra không ai có thể vượt qua hắn, ấy thế mà chỉ vì tên tướng quân cứng đầu này mà hắn bị tuột hạn? Mắt thẫm mỹ của "Tiểu Cẩu tỷ tỷ" rất cần được đào tạo lại.
-Háo sắc, mê trai!

-Thì làm sao? Ta không mê trai không lẽ đi mê gái?

Phù Thiên Băng mất hứng trả lời. Tên Sở Giả Thiên này cũng là bằng tuổi nàng nhưng vì nàng được sinh ra trước nên hắn phải gọi nàng một tiếng "chị". Vậy cũng tốt, có thêm thằng em để sai khiến.

Khác hẳn với Sở Giả Thiên, Sở Giả Thần tâm trạng bỗng thấy nghèn nghẹn. Là bất an, là lo sợ hay ghen tỵ?!!! Lồng ngực hắn sao có chút nhói đau, hắn quả là đã yêu nàng nhưng không thể có những cảm giác kì lạ này được...

Đưa tay lên nhấn nhẹ ngực trái, chắc do hắn quá hồi hợp vì gặp nàng thôi!

-Vi thần Văn Hoánh tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu nương nương. Vi thần hôm nay tới trễ xin Hoàng thượng trách phạt.

Văn Hoánh cung kính quỳ gối từ tốn nói. Phong thái tuy rất đơn giản nhưng ở trong mắt Phù Thiên Băng lại trở thành một cảnh tượng đáng giá ngàn vàng....

-Khanh không cần phải đa lễ. Hôm nay là ngày vui, mau vào chỗ ngồi.

-Đa tạ hoàng thượng.

Từ đầu tới cuối Văn Hoánh chỉ luôn cúi đầu nên chẳng ai nhìn ra trong mắt hắn đã hiện lên vài phần hận ý.

Chỗ ngồi của Văn Hoánh tướng quân được sắp ngồi đối diện với Phù Hiểu Đông, thành ra, hắn cũng đối diện Phù Thiên Băng.

Nhẹ ngẩng đầu nhìn bên Phù Thiên Băng, thấy nàng cười tươi chào hỏi khiến hắn ấm ấp hạnh phúc.

Còn nhớ kiếp trước.... Kiếp trước nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực cuối cùng cũng vì hắn mà chết... Nàng lúc nào cũng cười đùa vui vẻ với hắn, nhưng hắn lại luôn là tên nhút nhát sợ chết nên không dám lại gần nàng. Kiếp này ông trời đã cho hắn cơ hội làm lại, hắn thề hắn sẽ bảo vệ nàng tới cùng, tranh giành nàng tới cùng... Vì nàng, chống đối với Sở Giả Thần thì có gì không đáng!

-Nào, cùng cạn chén vì sự hy sinh quên mình của các tướng sĩ Sở Quốc vì hoà bình đất nước. Nâng ly!

Sau câu mở đầu của Sở Giả Thần, mọi người lại cùng nhau say chén.

Các bậc quan cấp dưới cũng thừa dịp không ngừng vuốt mông cấp trên, cấp trên lại không ngừng tung hô người lãnh đạo Sở Giả Thần...

Ở thời kì nào cũng có một xã hội tranh đoạt như thế. Không tranh quyền thì tranh vị, không tranh quan cũng tranh tài. Người ta có thể vì lợi riêng cá nhân mà mua người này bán người kia, thậm chí họ còn bán cả tình yêu... hoặc giả nếu có thứ tình yêu thật sự thì chưa chắc người kia sẽ không lợi dụng người mình yêu để mưu cầu danh lợi, giữ vững địa vị... Phức tạp chính là như vậy...

-Aaaa, ngươi, ngươi dám đánh chết Mỹ Nhi của ta...

Phía xa bỗng phát ra âm thanh tức giận của một vị tiểu thư.

Là một vị tiểu thư trông khá xinh xắn. Làn da trắng sứ, đôi mắt to tròn, thân hình mảnh mai... Nếu bỏ qua Phù Thiên Băng và Hạ Quan Vy đang ngồi phía xa kia thì nàng ta là xinh đẹp nhất rồi...

-Nô tỳ xin lỗi, nô tỳ không cố ý... Tiểu thư bỏ qua cho...

-Tỷ tỷ rộng lượng có thể bỏ qua cho Tiểu Nhi được không ạ, muội ấy không cố ý....

-Bỏ qua sao? Đây là con bướm quý hiếm ta cất công mang từ Tây Vực đến để dâng lên Thái Hậu nương nương. Nói bỏ qua là bỏ qua sao?

Phù Thiên Băng gật gật đầu hiểu tình hình. Thì ra là vị tiểu thư kia có con bướm quý nhưng lại bị Tiểu Nhi của Hạ Quan Vy lỡ tay quạt trúng rồi gãy cánh.

Chỉ là một con bướm mà dám lớn tiếng trước mặt Hoàng thượng và thái hậu. Cô ta muốn chết sao?

Sở Giả Thần định ý đứng lên giải hoà nhưng lại bị giữ lại bởi thái hậu. Bà đã thấy được ánh mắt muốn chỉnh người của Băng Nhi. Nên có một chút nhộn nhịp trong buổi tiệc này rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net