Chương 43 Ký ức tiền kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Như Mộng tâm đắc suy nghĩ rồi nghênh ngang cầm theo hai cây kiếm gỗ bước lên bắt đầu múa kiếm. Đường kiếm mạnh mẽ lại uyển chuyển linh động giữa không trung như thể đang tái diễn lại trận đấu sinh tử của hai đại tướng sĩ dũng cảm oai hùng khiến người xem phải trầm trồ khen ngợi, bái phục.

Vũ Như Mộng vừa múa kiếm vừa nhìn chằm chằm vào Phù Thiên Băng làm nàng càng thêm phần khó hiểu. Nàng ta múa đẹp thì sao, múa kiếm là môn múa khó nhất thì đã sao. Có nhất thiết phải nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng như vậy hay không đây!!!

Nếu mang tài múa kiếm của nàng ta so với mẹ nàng kiếp trước thì còn không bằng một gốc. Nàng chẳng qua là không muốn học mấy loại nghệ thuật này.

Ừ thì bất quá, cũng do kiếp trước nàng mập....Chứ nếu không nàng ta chỉ có nước chết thảm.

Thở phì phò một hơi rồi Phù Thiên Băng lại tiếp tục ăn trái cây trên bàn. Trái cây là loại thực phẩm có nhiều vitamin nên ăn nhiều, đẹp da đẹp dáng, mập cũng chẳng sao....

-Tiểu Cẩu tỷ tỷ, ta thấy tỷ nên lo lắng chút đi. Nàng ta quả là múa kiếm rất đẹp đấy.

Thấy Phù Thiên Băng chỉ lo ăn không lo nghĩ cách đánh bại Vũ Như Mộng nên Sở Giả Thiên chung quy cũng chỉ có ý tốt nhắc nhỏ nàng.
Sở Giả Thiên nói mà giọng điệu hắn nói sao Phù Thiên Băng nghe lại giống như hắn đang chế giễu nàng như vậy??!! Cái gì nên lo lắng!! Nàng ta suy cho cùng cũng là vợ tương lai của hắn mà.
-A cẩu đệ đệ. Bản tỷ tỷ có nên cảm ơn đệ về lời "nhắc nhở" này hay không đây??!

-A!!! Haha không nhất thiết, không nhất thiết phải vậy!!

Sở Giả Thiên rơi rớt đầy da gà đáp. Cái nụ cười trời đánh ẩn ẩn hiện hiện nét nguy hiểm thế kia, chắc không phải chuyện đùa đâu hả!!! "Thà làm chó để được cắn ngươi" câu này hắn vẫn chưa thể quên được và cái con người sống bất chấp kia vẫn còn đang ngồi trước mặt hắn!!! Thật không thể làm càn.

-Tiểu đệ ngoan. Tỷ thươngggg!!

Phù Thiên Băng nghiến chặt răng nói nhưng trên mặt vẫn ráng nặn ra một nụ cười.

Người khôn ngoan phải biết cách kìm chế bản tính hung tàn độc ác của bản thân... Nàng làm được.

-Vũ thiên kim, mười điểm!

Hài lòng, Vũ Như Mộng hất cầm cảm tạ rồi trở lại chỗ ngồi. Lần trước nàng ta may mắn thoát qua được điểm mười của nàng nhưng lần này, không thể nào..

Phù Thiên Băng ngán ngẩm nhìn biểu hiện tự cao tự đại kia rồi lắc đầu thở dài. Người cổ đại thật kì lạ, tại sao lại thích hạ bệ "kẻ dưới" như vậy nhỉ! Toàn muốn ăn thịt đồng loại là ý tứ gì đây chứ!!??

Tuy nghĩ vậy nhưng bề ngoài nàng vẫn cười tỏ ý chúc mừng Vũ Như Mộng. Thật ra, cũng tuỳ người tuỳ suy nghĩ mà nghĩ rằng Phù Thiên Băng đang chúc mừng Vũ Như Mộng hay nàng đang cố tình dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng Vũ Như Mộng... Dù là nói thế nào cũng không thể phủ nhận rằng Phù Thiên Băng nàng rất đẹp, là vô cùng đẹp. Một nụ cười gian cũng đã đẹp đến si tâm...

Bước lên giữa đại điện, Phù Thiên Băng ngẩng cao đầu ngước nhìn Sở Giả Thần rồi cười tinh ranh nói:
-Hoàng Đế biểu ca, có thể cho muội muội xin một thỉnh cầu không ạ.

Sở Giả Thần khẽ nhướng mi nói:
-Chưa thắng đã muốn thỉnh cầu rồi sao!!

Nhìn nàng cười, hắn bất giác cảm thấy vui lây..

-Quy định đâu có nói không được thỉnh cầu khi chưa thắng đâu. Hơn nữa muội cũng chỉ là xin một thỉnh cầu nhỏ thôi mà!!

Phù Thiên Băng bất mãn bĩu môi nói. Làm Hoàng đế mà "kẹo"... May cho hắn vì hắn là Hoàng đế đó, chứ nếu không!!!!!

-Được rồi. Nói đi, nếu được trẫm sẽ ân chuẩn.

Sở Giả Thần sủng nịnh nói. Nàng đáng yêu như vậy sao hắn nỡ từ chối yêu cầu của nàng!

Phù Thiên Băng cười cười rồi nói:
-Có thể cho muội xin một cái màn che lớn đằng sau thắp một cây nến và tắt hết những cây nến có trong đại điện này không!

Lời đề nghị vừa nói ra đã khiến nhiều người trầm trồ bàn tán. Nếu đã tắt hết nến thì làm sao thấy được nàng múa cái gì. Đã vậy còn có màn che, thật không biết Phù Thiên Băng đang làm gì.

Sở Giả Thần tuy cũng khó hiểu nhưng hắn vẫn chấp thuận yêu cầu của Phù Thiên Băng. Hắn căn bản là muốn dung túng nàng như vậy.

Hoàn thành tất cả, Phù Thiên Băng nhẹ nhàng đi tới gần màn che, bắt đầu bản nhạc là tiếng kêu ríu rít vui đùa của những loài chim, rồi trong bức màn từ đâu lại có thêm một loài chim quý, chim Phượng Hoàng... Phượng Hoàng đằng sau bức màn cũng từ từ bắt nhịp mà sải cánh múa theo, từng cử chỉ nhấc chân xòe đuôi vỗ cánh của Phượng Hoàng đều đẹp đến ảo diệu, như thể trên thế giới không tồn tại con thứ hai... Vũ điệu Phượng Hoàng cứ thế được trình diễn dưới những ánh mắt kinh ngạc mà say đắm ngắm nhìn, những ánh nhìn mê luyến thưởng thức đều đang đặt hết vào loài chim quý trên bức màn kia. Một điệu múa như chỉ có ở Thiên Giới nay lại xuất hiện nơi trần gian này thì làm sao có thể không chiêm ngưỡng!!

Sau một khoảng tiếng nhạc bỗng ngưng, loài chim kia cũng vụt bay đi mất để lại không biết bao nhiêu tiếc nuối cho người ở lại. Người ta vẫn cứ ngơ ngẩn ngóng trông chỉ hy vọng rằng loài chim đẹp kia sẽ quay lại... Nhưng khi tiếng nhạc kết thúc hoàn toàn, người bước ra lại là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, những cây nến được thắp lên lại càng tôn lên vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng. Vẻ đẹp có thể làm khuynh đạo cả một đế quốc hùng mạnh...

-Hay, hay, một cảnh tượng như chỉ có trên trời, được xem bởi thượng đế tối cao, nay ta lại được may mắn chiêm ngưỡng, mở mang tầm mắt. Có chết cũng thấy nhắm mắt.

Một câu vừa nói đã khiến ai nấy đều gật đầu đồng ý. Nói rất hay cũng rất đúng ý họ. Vũ điệu Phượng Hoàng trong truyền thuyết có phải cũng đẹp đến như vậy!!

-Phù thiên kim hai mươi điểm!!!

Quá bất ngờ, tưởng đâu mười một điểm đã là quá giới hạn lắm rồi!! Hoá ra điểm là không theo thang điểm mười sao!!??

-Khoan đã, từ đầu chẳng phải đã định theo thang điểm mười rồi sao. Tại sao lại vượt mức đến hai lần.

Vũ Như Mộng mặt mày nóng bừng hỏi. Điệu múa kia đẹp đến vậy sao, sao nàng không thấy thế. Toàn một lũ thiển cận mới cho ả ta điểm cao như vậy.

-Vũ tiểu thư, ngươi xem ai cũng cho Băng Nhi số điểm rất lớn nên khi tính tất nhiên vượt mức mười điểm rồi. Như vậy cũng là chuyện thường tình mà, năm trước tại đại tiệc năm mới Vy Nhi cũng vượt mức mười điểm đấy thôi.

Thái hậu nhẹ giọng giải thích. Bà suy nghĩ đơn giản, bà lại không biết không phải ai cũng có suy nghĩ như mình. Chẳng hạn như Vũ Như Mộng, nghe xong câu nói này của Thái hậu, tâm tình nàng lại càng thêm phần tức giận nói:
-Thần thiếp biết Phù muội muội có quan hệ máu mủ với Thái hậu nên thần thiếp có nhận được kết quả như thế này cũng đã rất tốt rồi...

Nghe vậy tất cả các quan lại đang có mặt đều tỏ ra kinh ngạc về lời nói này của Vũ Như Mộng. Người tỏ ý khinh thường, người hoảng loạn nhìn nàng, người lại khó chịu nhíu chặt mày. Câu nói này có thể nói với bậc Thiên tử sao!!

-Hỗn xược. Đây là lời mà ngươi nên nói sao. Trẫm vì nể tình phụ thân ngươi từng cứu mà bỏ qua cho ngươi tội khi quân nhiều lần. Nay lại không biết thân biết phận, nói năng không suy nghĩ, làm càn trước mặt bao nhiêu quan đại thần. Người đâu, lôi ra đánh năm mươi trượng. Từ nay về sau cấm không được vào cung.

Đây là lần đầu tiên các văn võ bá quan thấy Sở Giả Thần nổi giận đến mức này. Ngay cả việc thua trận ngoài chiến trường cũng không thể giận đến như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net