Chương 50: Tuyệt phẩm bình dân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tiểu Băng, muội định đưa ra giải pháp cứu tế nào để thuyết phục hoàng thượng giúp muội?

Vui đùa tất nhiên phải có điểm dừng, huống hồ tình trạng cứu tế người nghèo là một chuyện rất quan trọng không thể cứ nói bằng miệng mà không có biện pháp lâu dài được.

-Muội cũng đang suy nghĩ.

Phù Thiên Băng ủ rủ nói. Nàng cũng đã có suy nghĩ qua, nhưng chẳng có cách nào vừa đỡ cực cho dân mà vừa được lợi cho nước cả. Nàng hiện tại đang rất rối.

Nhìn lướt qua biểu cảm sầu não của Phù Thiên Băng, Phù Hiểu Đông liền muốn tìm cách khiến nàng phấn chấn mà nói:
-Hay muội đưa đại ca đến chỗ họ xem sao. Biết đâu đại ca giúp được gì.

Đôi mắt long lanh xinh đẹp bỗng sáng rực lên, Phù Thiên Băng cười tươi đồng ý. Đại ca nguyên chủ vốn dĩ rất thông minh, biết đâu lại nghĩ ra được cách nào hay ho.

____

Thôn ngoại thành.

Trên chiếc xe ngựa cổ đại, bốn chủ tử Phù Hiểu Đông, Phù Thiên Băng cùng A Bích, A Phúc đã đi được quãng đường khá dài mới tới nơi.

Nhìn cảnh vật xung quanh, Phù Hiểu Đông nhíu mày nói:
-Địa hình nơi đây thật quá cằn cỗi. Đất khá cao nên không thể trồng lúa mà tự cấp lương thực. Người dân không có lương thực ăn chắc cũng là vì vậy mà ra.

-Địa hình cao không trồng lúa thì trồng...

Phù Thiên Băng theo quán tính mà trả lời câu hỏi về địa hình của Phù Hiểu Đông nhưng bất giác nàng lại nhận ra một tiềm năng mới của thôn ngoại thành, trồng khoai lang!!

Nghĩ đến đây Phù Thiên Băng liền vui sướng reo lên:
-Đại ca, trồng khoai. Chúng ta có thể giúp họ trồng khoai, mang số khoai thu hoạch được đi bán là có thể có thêm thu nhập sống rồi.

Phù Hiểu Đông có chút ngộ ra nhưng ngay lập tức thất vọng vì điều gì đó:

-Thiên Băng, người dân Sở Quốc vốn rất quen thuộc với khoai. Không những thế, những nhà dân nghèo lại thường xuyên ăn chúng để sống sót. Họ chỉ mong có lúa gạo, bán khoai là không thể nào, vì sẽ chẳng có ai thèm mua.

Mặc dù hắn không muốn làm muội muội hắn buồn nhưng đó là sự thật. Bán khoai vốn là việc làm không thể kiếm sống.

Nghe vậy Phù Thiên Băng liền mỉm cười hỏi:
-Đại ca, theo huynh thì khoai lang có thể dùng mấy cách để nấu ăn?

-Hai, luộc và nướng.

Nghe câu trả lời này của Phù Hiểu Đông, Phù Thiên Băng liền bật cười thành tiếng sau đó mới nói:
- Haha đại ca, huynh thật quá lạc hậu. Một đại soái ca mĩ miều, một đại tướng quân anh dũng tại sao lại lạc hậu đến như vậy chứ?

Dừng đoạn lấy hơi xong nàng lại nói:
-Đối với khoai lang thì có gần tới ba trăm cách chế biến thành món ăn. Đó là chưa kể đến khoai mì, khoai môn, khoai tây hay các loại khác loại khác nữa. Nếu dùng những cách chế biến này áp dụng vào việc buôn bán thì chắc hẳn là một "tuyệt phẩm bình dân" hiếm có khó tìm.

Phù Thiên Băng nàng nói với chất giọng đầy tự tin, vững chắc như nàng đã nắm chắc phần thắng trong tay khiến Phù Hiểu Đông càng thêm bất ngờ về trí thông minh tuyệt đại của nàng. Cũng may nàng chỉ là một nữ nhân tay yếu chân mềm, nếu không hắn cũng không chắc rằng hắn sẽ bằng một phần của nàng...

-Hay lắm, đại ca bây giờ chúng ta về. Muội phải chuẩn bị một chút quà dành tặng biểu ca và cô cô nữa.

-Được.

____
#Cả nhà ơi, sao truyện này của Run được ít sao thế nhờ!!! 😟😟😟😟😟

Thấy hay thì cho tớ ít tinh thần viết tiếp đi 😯😯


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net