Chương 71: Ba mươi ngày trồng hoa nuôi trùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ đến đây Phù Thiên Băng liền giật mình đẩy mạnh Sở Giả Thần lại bị hắn ép chặt không thể cử động. Môi nàng run run, là nàng đang lo lắng, lo lắng hắn sẽ có mệnh hệ gì. Trong phút chốc nàng nghĩ thà nàng chịu hết còn hơn là để hắn bị tổn thương!!

Đây có phải là vì Sở Giả Thần thân phận Rồng đế vương Sở Quốc! Hay có phải vì nàng sợ cả nhà nữ phụ sẽ bị diệt cửu tộc nên nàng mới lo đến thế!!

Phù Thiên Băng nghĩ đến mọi tình huống nhưng lại vô tâm bỏ qua lí do rằng Phù Thiên Băng nàng đã động tình sâu sắc với Sở Giả Thần. Là nàng mang chấp niệm nữ phụ quá lớn hay do nàng không hề biết cảm giác yêu! Dù nói thế nào đi chăng nữa thì cũng vì hắn mà nàng chấp nhận hy sinh tính mạng.

________

Buổi sáng tại trại hoàng tử Đức Di.

"A Di..." Phù Thiên Băng tay xách cả làn thức ăn vừa chạy tới vừa lớn miệng gọi lớn cứ như nàng và A Di chính là hai chị em như nàng đã nghĩ vậy.

A Di vừa nghe thấy tiếng gọi đã lon ton chạy ra ngoài đón:"Mẹ...." Gọi rồi cậu cười rất tươi. Có mẹ thật thích, thích gọi lúc nào thì gọi chứ không phải giấu giếm suốt mấy năm nay nữa.

Bàn tay thon dài trắng mướt của nàng nhẹ nắm lấy bàn tay mập mập nõn nà của cậu dắt vào trong rồi nói:"A Di, hôm nay Băng Băng làm thật thật nhiều món ngon cho A Di này. Phải ăn nhiều mới nhanh lớn được."

"Mẹ, ăn nhiều sẽ rất mập a!!" A Di bĩu môi đáp.

Nghe vậy Phù Thiên Băng liền nhéo cặp má xinh xắn nói:"Nam nhi là phải mập mập một tí thì nữ nhân mới yêu."

"Vậy A Di mập lên thì mẹ có yêu A Di hơn không?" A Di lại tròn xoe mắt hỏi.

"Đương nhiên là yêu hơn rồi."

Hai người nàng vừa nói vừa cười nghe thật vui vẻ. Sự ấm áp nhỏ bé này không biết A Di đã ước mơ thấy bao nhiêu lần khi ngủ. Khi nhỏ cậu hay hỏi cha "mẹ đâu" nhưng hiện tại lớn rồi cũng hiểu một lần cậu hỏi là một lần cha buồn nên cậu đã không còn hỏi mà chỉ giữ cho riêng mình nhung nhớ ước ao.

"Hôm nay thật lạ, A Di cười rất nhiều.." Chiết Tâm đôi mắt triều mến nhìn cả hai nói chuyện. Qua một lát hắn lại quay sang Sở Giả Thần nói:" Phù cô nương thật sự rất giống nương tử quá cố của ta nên vừa nhìn thấy nàng A Di đã nhận nhầm thành mẹ nó. Nếu việc này có làm ảnh hưởng đến danh tiết của cô ấy thì Chiết Tâm ta sẽ lấy nàng làm vợ." Nói rồi hắn cười nhẹ.

Sở Giả Thần nghe vậy cũng không có biểu hiện gì, hắn nhướng mày tỏ vẻ không đồng tình nói:" Thái tử, ngươi như vậy là có ý gì? Lấy biểu muội của trẫm về để làm con ngươi vui? Hay thỏa lòng nhung nhớ nương tử suốt mấy năm của ngươi! Trẫm thân là đế vương một nước sao lại có thể coi thường hạnh phúc nữ nhân như vậy."

Cho dù Băng Nhi có không giống Băng Tâm, hoặc giả Chiết Tâm thái tử ngỏ ý cầu hôn nàng hắn cũng nhất quyết không đồng ý. Băng Nhi đã là người của Sở Giả Thần hắn.

Vẻ mặt dửng dưng không chút biến sắc của Sở Giả Thần hoàn toàn trái ngược với tâm tình nổi lửa giận dữ của hắn. Thà là đừng nói, nói ra là chỉ muốn đem quân diệt luôn cả Tây Vực. Bất quá vì hòa bình đất nước nên hắn vẫn là nên kìm chế hơn.

"Bệ hạ, hình như ngài rất thương yêu biểu muội kia của ngài?" Nguyên Trinh công chúa từ đằng sau bước lên hỏi. Đối với tên hoàng đế này nàng không mấy ấn tượng. Chỉ thích mỗi khí chất đế vương của hắn, rất oai phong.

"Công chúa cũng được chứ mười sáu mười bảy tuổi rồi mà hỏi "vui" thế. Biểu muội của mình thì tất nhiên phải yêu thương rồi." Còn chưa kịp đợi Sở Giả Thần trả lời Sở Giả Thiên đã nhanh miệng đáp. Lúc sau hắn lại nhìn phía Phù Thiên Băng rồi cười nói tiếp:"Không chỉ có hoàng huynh yêu thương muội ấy, bổn vương cũng rất yêu thương."

Nghe xong Sở Giả Thần thấy chấn kinh. Xưa nay ngoài Băng Nhi ra thì công chúa Tây Vực này chính là người duy nhất khiến hoàng đệ nói nhiều như vậy.. lại còn nói theo kiểu "nói kháy" như vậy!!!

Nhìn sang Nguyên Trinh, mặt nàng đã đỏ bừng vì tức. Nàng liếc hắn một cái rồi hất mặt tiến thẳng vào trại Đức Di:"Phù Thiên Băng, bổn công chúa muốn đua ngựa với ngươi." Nguyên Trinh hét lớn đến nổi làm A Di bật người lên vì giật mình còn suýt khóc, thấy thế Phù Thiên Băng cũng chỉ biết ôm lấy cậu dỗ dành. Nàng liếc xéo Nguyên Trinh nói:"Cô có thể bớt bớt lố bịch đi không a?"

"Lố bịch? Là ý gì" Nguyên Trinh ngây thơ hỏi. Từ này mới lạ nàng chưa từng nghe qua a... Nhưng mà hình như nàng đã làm hơi quá. Tại sao phải nổi giận vì hắn ta chứ? Nghĩ rồi đôi mắt nàng nhìn Phù Thiên Băng nói:"Đua ngựa với ta".

"Lại đua? Bổn tiểu thư không rãnh" Phù Thiên Băng bâng quơ đáp.

"Bổn công chúa muốn ngươi rãnh." Nguyên Trinh lại hét lớn. Thấy tình hình quá phiền phức Phù Thiên Băng liền nói với A Di:"A Di ngoan ở nhà ăn hết chỗ thức ăn này nha. Băng Băng đi "xử tiểu tứ" rồi về với A Di liền." Nói xong nàng xoa xoa đầu Đức Di rồi lườm lườm Nguyên Trinh mới chịu đi khỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net