Chương 79: Ta không biết viết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tuyển phi tần.

Hôm nay là ngày tất cả những cô nương tuổi từ mười sáu trở lên tập trung hết nơi này tham gia đợt tuyển phi, chỉ trừ Vũ Quan Vy vì nàng đã được hứa gả cho Phù Hiểu Đông nên không thể tham gia.

Trong trang phục màu xanh dương đứng dưới gốc cây xanh mát, Phù Thiên Băng tâm trạng bồi hồi bức rứt khó tả.

Nàng không thể có cách khác từ bỏ sao? Nhìn thấy một tên thái giám bưng khây bánh đi qua nàng liền nuốt nước bọt. Không hiểu sao dạo này nàng lại hay thèm bánh ngọt đến thế.. đến nổi đêm khuya đi ngủ vẫn phải ngồi dậy đi tìm bánh ăn. Nàng hình như bị tăng cân rồi!!

Thái giám tổng quản hô tập trung một tiếng rồi lần lượt điểm danh từng người một. Xong xuôi lại dắt các nàng vào căn phòng nhỏ kiểm tra sức khỏe thể chất, nhưng không hiểu sao đến lượt Phù Thiên Băng thì bọn họ chỉ gật nhẹ đầu rồi cho qua.

Phù Thiên Băng lúc đầu cũng không hiểu nhưng sau lại chẳng quan tâm, đỡ rắc rối.

Rồi là phần thi cầm, thi kì (đánh cờ), thi họa, Phù Thiên Băng đều làm rất tốt mặc dù chỉ sơ sơ cho qua. Đến phần thi, phần làm thơ viết chữ thì nàng lại loay hoay không biết làm sao.

Nàng bấy lâu nay quên mất việc phải học chữ rồi.. giờ lại không biết thế này??

"Phù tiểu thư, cô không sao chứ?" Ma ma đứng bên cạnh hỏi. Cô bé này bà biết, cũng là người có dung mạo kiều diễm nhất bà từng thấy. Chỉ là tại sao không chịu viết chữ!!

"Ma ma..." Phù Thiên Băng ấp a ấp úng rồi nói:"Tay ta bị đau.. ta đọc bà viết có được hay không?" Nàng khó xử nói.

Nghe vậy Dung ma ma liền đáp:"Phù cô nương, như vậy không được đâu. Đó là gian lận."

"Ta không biết chữ mà..." Phù Thiên Băng lẩm nhẩm. Nàng nói tuy rất nhỏ nhưng ma ma bên cạnh, Dung ma ma lại nghe rất rõ.

Bà tỏ vẻ kinh ngạc nhìn nàng, nàng lại ngây ngô nhìn lại. Ca này quả thật gây rồi..

"Vậy Phù tiểu thư biết làm thơ không?" Dung ma ma nhẹ giọng hỏi.

"Một chút." Thơ cổ Trung Hoa nàng có thuộc một ít. Chắc là không sao.

Nghe vậy Dung ma ma liền gật đầu một cái rồi bước lên phía trước ghé tai nói nhỏ cái gì đó với Thái giám tổng quản. Nàng chỉ thấy ông Thái giám kia ngẩng mặt lên nhìn nàng một hồi lâu mới gật gật đầu.

Vậy là Phù Thiên Băng nàng không cần phải viết nữa rồi.

Đến khi phần thi kết thúc. Từng bài thi của các tiểu thư đều được gom thành một xấp.

"Phù Thiên Băng, nhị tiểu thư Phù Gia!" Thái giám tổng giám gọi lớn.

"Có ta!" Phù Thiên Băng cũng bị làm cho giật mình hô.

Ông thái nàng nhìn nàng một cái rồi nói:"Nể tình ngươi là con gái của Phù Thừa Tướng mà hôm nay du di cho ngươi bị đau tay mà cho ngươi đọc miệng. Có ai không phục không!" Thái giám tổng quản mặc dù nói ý câu hỏi nhưng câu từ lại như tự khẳng định không cho bất kì ai được phép lên ý kiến vậy.

"Không công bằng." Phía sau bỗng vang lên tiếng nói trong trẻo của một cô gái. Nhìn nàng ấy rất dễ thương, dung mạo trong sáng thanh thuần vô cùng đẹp.

Nàng ta bước lên phía trước hất mặt lên nói:"Tại sao con gái của Phù Thừa Tướng thì được cho phép dễ dàng còn chúng tôi lại phải ghi chép ra giấy. Không công bằng."

"Trẫm cho phép có được không!" Từ bên ngoài bước ngoài Sở Giả Thần đã lớn tiếng uy nghiêm.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!"

Bất thình lình cả căn phòng đều quỳ rạp xuống trước mặt hắn.

Phù Thiên Băng tròn mắt nhìn. Trời ạ, nhìn hắn bây giờ thật quá uy nghiêm oai phong đi. Hắn như có vầng quang sáng rực xung quanh vậy. Thật diễm lệ.

"Đứng dậy đi." Hắn nói.

"Trẫm có chút việc đi ngang qua đây lại nghe thấy có người lớn tiếng khiển trách. Là thế nào?" Giọng hắn bình ổn nhưng oai vệ, tư thế hắn ngồi trầm tĩnh nhưng vô cùng uy nghiêm. Bức người phải nghe theo hắn, bị hắn chèn ép.

Thái giám tổng quản thân người khẽ run bước lên nhưng chưa kịp nói đã bị vị tiểu thư lúc nãy chen ngang uất ức nói:"Hoàng thượng. Chúng thần thiếp là được tuyển chọn cùng nhau thi tài để được vào cung hầu hạ người. Nhưng tên thái giám này lại dám gian lận bao che cho Phù tiểu thư. Như vậy là không công bằng với chúng thần thiếp."

Sở Giả Thần đôi mâu khẽ híp:"Ngẩn đầu lên."

Tiểu thơ kia vừa nhìn thấy dung nhan Sở Giả Thần đã ngây ngất không nói nên lời.

Khuôn mặt tinh xảo, đôi mâu phượng hoàng, mái tóc đen dài cùng khí chất bức người của Sở Giả Thần đã làm nàng ta choáng ngợp, đôi mắt cứ trợn trừng lên nhìn hắn.

"Vậy nếu trẫm cho phép nàng gian lận thì sao?" Hắn ung dung hỏi. Phù Thiên Băng giật mình ngẩn đầu nhìn hắn. Nàng có nói nàng muốn đậu sao? Tranh sủng với một tá nữ nhân nàng thật sự không muốn mà.

Nàng chịu đi vì nàng biết nàng sẽ rớt trong phần thi viết. Hắn lại chen ngang phá hoại kế hoạch của nàng!!

Sở Giả Thần bỗng híp mắt cười nhìn nàng nhưng thật không may giây phút này lại lọt vào mắt Ngoạn Tranh, cô ta rũ đôi mắt xuống rồi lui ra một bên.

Phù Thiên Băng sao! Tên nghe rất đẹp.

"Phù Thiên Băng, đọc thơ lên đi. Chủ đề học vấn." Sở Giả Thần nhìn nàng nói. Mưu đồ của nàng sao hắn không biết. Nếu hắn đến muộn một chút thì nàng sẽ cấu kết cùng Ngoạn Tranh không phục việc gian lận trong thi cử để hòng rớt môn.. Nàng đừng nghĩ muốn thoát khỏi hắn là dễ.

Phù Thiên Băng thở dài một hơi mệt mỏi đáp:"Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên; trạch kỳ thiện, giả nhi tòng chi, kỳ bất thiện, giả nhi cải chi"

(Trong ba người đi cùng ta, ắt có người là thầy của ta; chọn cái tốt của người ta mà học theo, nhìn cái chưa tốt của người mà ta tự sửa mình.)

Đây là câu thơ nàng thích nhất của Khổng Phu Tử. Không chỉ có học vấn mà còn có cả đối nhân xử thế bên trong. Quá hay quá ý nghĩa.

Câu văn Phù Thiên Băng vừa dứt cũng là lúc mọi người ai cũng quay đầu nhìn nàng.

Quả là một vị tiểu thư có học thức uyên thâm. Câu thơ vô cùng ý nghĩa. Quá xuất sắc.

Còn Sở Giả Thần, hắn chỉ cười nhẹ một cái nhìn nàng. Còn nói là không muốn vào cung với hắn! Không muốn lại làm ra bài thơ hay như vậy sao?

Nếu Phù Thiên Băng mà biết chỉ vì một câu thơ của Khổng Tử mà cuộc đời nàng bị ảnh hưởng thì không biết nàng sẽ ra sao!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net