Chương XXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
với nó, hãy đuổi theo đi. Nhanh lên. Đừng bỏ lỡ cơ hội khi chuyến bay còn chưa cất cánh".

Cô lúng túng. Sự ra đi của Thanh có ảnh hưởng đến cuộc sống của cô? Cô có nên ích kỉ tiếp tục giữ anh ở bên? Lừa dối bản thân thêm một lần nữa để chấp nhận cuộc hôn nhân và sau cùng là có những đứa con với anh?...

Cô lắc đầu. Cô không có câu trả lời?

Cô chỉ biết phải chạy ngay ra ngoài đường lớn và vẫy tay để không bị lỡ một chiếc taxi nào nếu phóng ngang qua. Rồi cô hối thúc anh tài xế chạy nhanh về hướng sân bay Huế.

Thanh không ổn. Mặt anh cau có vì tức, vì bực, vì tự mình biến thành một con lừa ngu ngốc. Anh vẫn nghĩ, "dù không yêu nhau thì sau khi cưới, tình yêu giữa hai người cũng sẽ nảy mầm, nhất là khi họ đã có con". Nhưng không phải thế, Tô Kim Uyên không yêu anh... Tất cả là vì lão sếp khọm...

Anh chán nản chìa chứng minh và tháo ba lô hành lý để kiểm tra trước khi qua cửa rà soát an ninh.

Nhưng Chúa đã giúp anh, Tô Kim Uyên đang chạy như bay về phía trước, tay cô vẫn nắm chặt tờ giấy trắng đưa lên cao vẫy tới tấp, và miệng không ngừng gọi, "Thanh. Thanh. Chờ em đã. Từ từ... Chờ đã..."

Nụ cười rộng ngoác trên mặt Thanh. Anh giựt mạnh lấy chứng minh từ tay anh cảnh sát và xốc mạnh chiếc ba lô lên vai. Anh chạy nhào về phía Tô Kim Uyên...

Và anh đã có câu trả lời, cô đồng ý đưa cho anh liều thuốc giải.

Kim Uyên lấy tay giữ trước ngực và vuốc dọc xuống. "Anh định đi đâu?", cô thở không ra hơi và đứng gập cả người xuống.

"Từ từ", Thanh hét lên, "Từ từ không té".

"Nhưng anh định đi đâu đã?" Kim Uyên hét lên và đứng ngay lưng dậy nhưng vẫn còn thở mạnh.

"Đi đến đâu mà nơi đấy em không...Ừm, ý anh là...", Thanh lúng túng, "Mà em kiếm anh có chuyện gì không?"

Cô nhắm chặt mắt, hít thật sâu và từ từ thở ra. Cô nhìn anh trân trối, "Em không xin sự tha thứ từ anh để xóa bỏ những lỗi lầm do chính em gây ra. Em biết...", cô chìa tờ giấy trắng ra trước mặt, "Anh đã không còn gì để nói với em nữa. Em biết..."

Không đúng. Anh có quá nhiều điều cần nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh định hét lên nhưng Tô Kim Uyên tiếp tục, "Hãy bảo trọng. Và em luôn yêu - mến anh".

Yêu - mến? Đây là lần thứ hai cô nói với anh hai từ này. Và anh hiểu, anh chỉ là bạn tốt, là anh trai tốt của cô mà thôi.

Anh ôm nhanh lấy người cô, "Anh ra Hà Nội làm thủ tục giấy tờ. Anh sẽ đi du học".

"Hãy làm điều anh muốn. Hãy thực hiện ước mơ của mình. Xin anh đừng bao giờ xem đó là một cuộc chạy trốn", Kim Uyên hôn nhanh vào má anh, "Nhớ nhé. Em luôn yêu - mến anh".

Anh thả tay ra khỏi người cô. Anh phải đối diện. Anh cần chấp nhận sự thật. Anh vẫy tay với cô và trở lại cổng rà soát an ninh.

"Luôn giữ liên lạc yahoo hoặc blog với anh nhé. Tô Kim Uyên. Ừm. Và... phải tự chăm sóc lấy mình."

Cô gật gật đầu. Tay cô đưa lên cao vẫy chào anh. Nước mắt cô chảy ra. Không phải vì tiếc nuối. Không phải vì vừa bỏ lỡ một cơ hội. Mà vì, cô đã sống thành thật, vì cô, vì cả người khác, một lần và mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC