Chap Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày sau đó vẫn như vậy, Tôn Khiêm chăm sóc cho Lạc Nam cẩn thận vô cùng, đến việc ăn ngủ cũng vô cùng tỉ mỉ, cho cậu làm quen dần với cuộc sống hôn nhân.

Việc sinh hoạt chăn gối anh chưa có làm, anh biết cậu đối với chuyện này sinh ra tâm ma, chắc chắn sẽ bài xích. Dù biết rõ bản thân anh chắc chắn dịu dàng trong chuyện này, nhưng không nỡ đùng một cái mạo hiểm chứng minh, như vậy chắc chắn người con trai nhỏ này sẽ hoảng sợ trong thời gian đầu, anh thì đánh chết không thể trái lương tâm làm cậu đau được.

Anh lấy cậu là để có người bên cạnh bầu bạn, trò chuyện tâm tình với nhau, là yêu thương nâng niu cậu thật lòng, chứ đâu phải để làm chuyện ấy. Anh sẽ làm, nếu sự thân mật của hai người chạm đến trái tim của nhau, về việc này thời gian lâu dài không muộn, từ từ không nên gấp gáp vội vàng. Muốn nói anh nuôi cậu như con trai cũng được, dù sao cũng không sai lệch lắm, anh cũng nghĩ thế.

Huống chi cậu là giống cái quý hiếm, không tránh khỏi sau này Lạc Nam sẽ thích người khác. Lỡ như, chỉ có lỡ như thêm một người, lúc đó anh là cả đương nhiên phải làm gương rồi!

Tính chất công việc của anh phải bay chỗ này chỗ kia, cho là nữa năm bay chỉ ba ngày, thì trong ba ngày ấy cậu phải làm sao khi không có anh kế bên? Không nói đến việc Lạc Nam tự thích người ta, việc có thêm người lúc đó anh sẽ tự tay lựa cho cậu, cho cậu một người tốt nhất trong đám chim hạc, để Lạc Nam không bị thiệt thòi, toàn quyền anh sẽ thay cậu quyết.

Miên man suy nghĩ, anh chợt nhìn xuống người đang ngủ say. Chứ nói mà tự tay người con trai nhỏ nhắn đáng yêu này chọn, cho đến già chắc em ấy chỉ ở với mỗi anh thôi.

Tôn Khiêm khẽ cười đắc ý một cái. Khi cả hai sống cùng nhau, tính khí của cậu ra sao anh ngày càng thêm tường tận. Lạc Nam ý thức được bản thân cậu khác với mọi người, có quyền lấy nhiều chồng, nhưng cậu chỉ thích yên tĩnh, hôn nhân một ta một ngươi, không đua theo thứ tình yêu nhiều đối tượng. Có được người bạn đời này anh đúng là có phúc, rất may mắn.

Tối hôm ấy hai người xem phim với nhau, Tôn Khiêm cho cậu xem một viên kẹo, dụ em ấy cho anh hôn một cái anh liền cho cậu kẹo ngọt. Kết quả không ngờ em ấy xích lại hôn vào má  anh, đôi môi nhỏ mềm mềm 'chụt' một cái sau đó mới cầm lấy kẹo nhìn anh. Cảm giác lúc đó rất thương, giống hệt như mấy bé thỏ nhỏ nhắn cưng cưng ngoài cửa hàng lớn vậy.

Mà nhắc thỏ mới nhớ, mấy bé thỏ lông trắng đốm đen ăn cà rốt nhìn khá đáng yêu. Hôm trước anh định nuôi một con thỏ đem để trong nhà cho cậu chơi không chán, nhưng khi ra cửa hàng nhìn một chút lại thấy mấy con thỏ trông thế nào cũng xấu, còn không đẹp bằng một góc của bảo bối ở nhà, lại có cái răng dài nhọn hoắt thế kia, anh sợ chúng sẽ làm tổn thương đến Lạc Nam. Thế nên không mua nữa, để anh chơi với cậu vui hơn.

Lạc Nam không thích đi đâu cả, cậu thích ở trong nhà quanh quẩn qua lại, thời gian chủ yếu đều ở trong phòng ngủ, điều này làm Tôn Khiêm đau đầu. Sở dĩ dự định của anh là sau một tuần kết hôn thì sẽ đi tuần trăng mật, nhưng thoáng cái qua cả tháng rồi, thời gian nghỉ ở công ty cũng hết vậy mà còn chưa có lần trăng mật nào.

Mai là ngày thứ hai đầu tuần, vừa là lúc Tôn Khiêm lựa chọn thời gian đi làm. Buổi sáng, sau khi chăm sóc Lạc Nam đánh răng rửa mặt, anh cẩn thận dặn dò cậu ở nhà muốn làm gì thì làm thứ nấy, không cần hỏi ý anh, suy xét gợi ý cho cậu xem cá cảnh, hay ra sân ngắm hoa, nhắc cậu lát nữa có muốn ngủ đừng bật điều hòa cao quá kẻo bị cảm lạnh, có muốn ăn gì có thể gọi quản gia mang lên phòng.

"Được rồi, xuống ăn sáng thôi. Em nhớ những gì anh dặn chứ? Đây là nhà của em, cứ tự nhiên làm những gì em muốn là được. Buổi trưa anh sẽ về ăn cơm cùng em"

Tôn Khiêm dắt Lạc Nam xuống ăn sáng, trên bàn ăn anh cẩn thận cắt miếng trứng đã chín hoàn toàn cho vào bát cậu, một bên luôn miệng dặn dò. Tuy Lạc Nam sống ở đây một tháng, nhưng nhiều điểm còn chưa quen hẳn. Nói gì thì nói bắt anh rời xa cậu đừng nói là đến tận mấy ngày, nửa ngày thôi cũng chịu không nổi. Vừa nghĩ đến sắp chia lìa đã thấy nhớ nhung, để em ấy ở nhà một mình anh cảm thấy trống vắng không an tâm chút nào.

"Anh...hay là anh cho em đi cùng anh được không?"

"Hả, đến công ty sao?"

Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào vang lên làm Tôn Khiêm dừng lại hoạt động trong tay. Anh xoay đầu nhìn cậu, tay lấy khăn lau lau miệng nhỏ dính sữa, âu yếm hỏi lại.

"Không...không có gì đâu." Lạc Nam nhỏ giọng cho qua, đầu cúi xuống tiếp tục ăn không nói nữa. Cậu thở dài tự dặn lòng học cách tự lập, không thể cứ kè kè theo anh suốt ngày, anh ấy còn công việc nữa. Nhưng mà chung sống cả hơn tháng nay, Lạc Nam dần dựa dẫm vào anh, bây giờ không có nữa không tránh khỏi tâm trạng hụt hẫng không vui.

Tôn Khiêm hiểu suy nghĩ của cậu, anh vui sướng cười, lấy chén cháo tôm đem lại đút cho Lạc Nam, không quên nói:

"Vậy cùng ăn cho no, mau mau còn thay đồ đến công ty của chúng ta. Nói thật không có em anh sẽ rất nhớ, nếu em chịu đi với anh thì tốt quá."

Trên lý thuyết, thân phận của Lạc Nam hiện tại chính là quý phu nhân của tập đoàn lớn, hôm nay xem đưa cậu đến xem sản nghiệp, còn cho mọi người biết mặt vị chủ nhân mới. Nghĩ như vậy trong lòng anh liền thoải mái, Tôn Khiêm vui vẻ ra mặt. Chuyện này không nói với cậu đâu, đứa nhỏ đáng yêu này mà biết thì nhất định sẽ ngại ngùng, sau đó ngồi một góc không thèm nhìn đến anh luôn cho mà xem.

Nhìn gương mặt nhỏ chăm chỉ tập trung vào ăn cháo, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhỏ nhìn đồng hồ khổng tước bên tường, háo hức cong cong đôi mắt làm anh bất giác càng muốn cưng chiều hơn. Cẩn thận đút cháo rồi lột vỏ con tôm, miệng ngọt ngào dỗ cậu không cần gấp gáp.

"Cẩn thận, còn lâu lắm mới đến giờ, không vội." Tôn Khiêm ân cần lau đi hạt cháo dính bên má cậu, dịu giọng khuyên không cần gấp, em vì gấp mà bị sặc anh sẽ đau lòng biết bao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC