Chương 16: Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi khập khiễng bước ra như một đứa bị "chấm phẩy" thì thấy thằng bé Minh Vũ đang ngồi trên giường cầm điện thoại của tên Huy chơi game.

Tôi lên giường ngồi cạnh thằng bé.

- Cậu Huy của em đâu rồi?

Thằng bé bỏ điện thoại xuống và trả lời hồn nhiên.

- Cậu Huy là của mợ Hân, không phải của cháu.

Mắc họng. Cách nói giống hệt tên Huy.

- Cậu Huy về nhà tắm rồi, cậy ấy bảo cháu về nhưng cháu không thích.

- Tại sao? -- Tôi tò mò hỏi.

- Vì nếu cháu ở đây thì lát nữa cậu Huy phải sang đây đón cháu và sẽ được gặp mợ Hân.

Đôi mắt nó sáng lấp lánh, khuôn mặt dễ thương bừng sáng.
Sốc hoàn toàn. Cái đầu của nó lắm chiêu trò quá.

Vừa lúc đó tên Huy bước vào, tay cầm hộp cứu thương.

Thằng bé reo lên.

- Cậu Huy sang chăm sóc mợ Hân rồi!

Tên Huy xoa xoa đầu đó rồi ngồi xổm trước mặt tôi.
Cậu ta nhấc bàn chân của tôi lên và bắt đầu công việc. Đầu tiên là sát trùng. Xót cả lòng phèo.

- Vết thương nhỏ nhưng sẽ hơi nhức.

Thằng nhóc Minh Vũ ngồi cạnh tôi sau khi nghe tên Huy nói vậy thì mặt méo đi.

- Mợ Hân ổn không?

- Ổn. Chị rất khỏe.

Tôi cười với nó. Tôi xưng chị với nó vì chả có cớ gì mà để xưng mợ cả, mà tôi cũng không muốn.

- Mợ Hân xinh ghê, cậu Huy thích mợ Hân vì mợ ấy xinh đúng không?

Mọi dây thần kinh như bị tê liệt.
Tên Huy thích tôi?
Có khả năng đó ư?
Hai vành tai của cậu ta bất giác đỏ ửng nhưng đôi tay thì vẫn nhanh nhẹn bôi thuốc và băng vết thương lại cho tôi.

Không nói, cho đến khi tên Huy băng bó xong.

- Ăn tối thôi.

Cậu ta đứng dậy cất đồ và thằng bé Minh Vũ thì ngây ngô nói.

- Cậu Huy bế mợ Hân đi, mợ ấy vẫn còn đau lắm.

Vậy là hai con người mười bảy tuổi bị thằng nhóc năm tuổi điều khiển. Tên Huy bế tôi sang nhà cậu ta. Thằng nhóc Minh Vũ vừa đi vừa ngâm nga hát. Nó đang vui đấy.

Cả nhà thì cũng vui không kém, ngồi quây quần bên bàn ăn nói chuyện vui vẻ.

- Nào, hai đứa kể chiến tích cho cả nhà nghe đi!

Chị Liên gợi chuyện, gì chứ chuyện hồi chiều xấu hổ muốn chết.

- Không có giày, đi chân trần, cuối cùng dẫm phải thủy tinh.

Tên Huy gói gọn câu chuyện chỉ bằng một câu nói, ngắn gọn súc tích và khiến người ta phải vận động suy nghĩ.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

- Sao lại không có giày? Rõ ràng lúc nó ra khỏi cửa có đi.

Mẹ tôi nhăn mày khó hiểu.

- Đôi giày của cháu đâu rồi? -- Bà từ tốn hỏi.

Tôi lắp bắp, nên nói sao cho phải, chẳng nhẽ tôi lại kể với cả nhà rằng tôi bị một đứa xấu xa cướp đi ngay trước mắt hay là khoác lác rằng tôi bị bọn côn đồ chặn đường chấn lột đi đôi giày.

- Bị côn đồ cướp mất.

Tên Huy trả lời tỉnh bơ.

- HẢ???

Cả nhà đần mặt ra nhìn tên Huy.

- Côn đồ đó bị dở hơi à? Cướp gì không cướp lại đi cướp giày. -- Bác Nga phẫn nộ ra mặt.

- Tại giày đẹp quá.

Tên Huy chết tiệt, cậu ta bị sao thế không biết.
Cả nhà tròn mắt lần hai.

- Lúc đó em ở đâu? -- Anh Hưng hỏi cậu ta.

- Ở cạnh Hân.

- Vậy em làm cái gì mà để côn đồ cướp đi đôi giày của Hân? -- Chị Liên thét lên.

- Đứng xem.

Mắc họng luôn rồi, cả nhà chết nghẹn đến nơi, tên Huy vẫn thản nhiên ăn nốt bữa tối.

- Em có phải con trai không thế??

- Phải.

- Tại sao em không bảo vệ Hân??

- Không cần thiết, cô ấy chẳng biết cái gì.

Chị Liên đưa tay vỗ lên trán, bất lực hoàn toàn với tên Huy.

- Có đúng không Hân? -- Bác Phong quay sang tôi.

Cơ hội của tôi đến rồi, tôi sẽ để cho mọi người biết tên Huy như thế nào. Rồi sẽ được xem vẻ mặt thảm hại của cậu ta khi bị trách tội. Tôi bưng ra bản mặt buồn rười rượi.

- Đúng ạ. Nhưng không chỉ có thế thôi đâu...

Tôi dừng lại, nét mặt càng trở nên khốn khổ.

- Còn gì nữa? Con nói nhanh xem nào.

Bố tôi sốt ruột.

- Khi con bị cướp đi đôi giày, Huy ở cạnh đó không giúp con một tay, con bất lực không thể giữ lại đôi giày, Huy liền bật cười sung sướng -- Giọng tôi ứa nghẹn lại như đang kể lại dòng kí ức đau buồn -- Con đành đi chân trần về nhà mặc kệ sỏi đá đâm vào chân, Huy đi trước không thèm đợi con, con buồn lắm, nhưng Huy cũng không phải người vô tâm, khi con bị mảnh thủy tinh đâm vàu chân cậu ấy liền vội vàng băng bó cho con và đưa con về...

Tôi đi làm diễn viên có khi còn đoạt giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất ấy chứ. Cả nhà tin sái cổ.

- HOÀNG MINH HUY!!! Con thật là tồi tệ.

Bác Nga quát lên.
Tôi cười thầm trong bụng. Tên Huy sắp bị đem ra xử trảm rồi... hê... hê...

Cậu ta không nói gì mà chỉ chăm chăm nhìn mẹ mình.

- Cháu có giận thằng Huy không?

- Dạ, có một chút.

Tôi thẹn thùng trả lời bà. Kiểu này là tên Huy tiêu đời rồi.

- Hai đứa còn nói chuyện được với nhau chứ?

Bà tiếp tục hỏi, trả lời thế nào đây. Bảo có thì tên Huy sẽ vẫn yên ổn, bảo không thì sóng gió tràn về...

- Không ạ!

Thằng nhóc Minh Vũ trả lời thay tôi, nó nhanh nhảu nói tiếp.

- Lúc nãy ở nhà mợ Hân hai cậu mợ ấy chẳng thèm nói với nhau câu nào, lại còn nhìn nhau rất đáng sợ.

Thằng bé như ông cụ non. Phát này tôi xong rồi, thằng nhóc đang đưa tôi và chỗ chết.

- Con nói thật không? -- Chị Liên đưa tay xoa đầu nó.

- Thật ạ!

Mọi người ra chiều thểu não. Tôi và tên Huy nhìn nhau. Nhìn gì chứ, cậu và tớ sắp lên thớt rồi kìa.

Làm ơn hãy dừng lại câu chuyện ở đây...

- Hai đứa lại giận nhau rồi -- Bác Nga thở dài.

- Biết làm thế nào đây -- Mẹ tôi não nề.

- Có cháu ở đây mà -- Chị Liên nháy mắt -- Mọi người không phải lo.

"Không phải lo" của chị ấy chỉ có thể là mấy trò đại loại như bắt hai đứa tôi dắt díu nhau đi chơi.
Cả nhà trở nên hào hứng.

- Vợ yêu, em định làm gì?

- Hai ngày nữa, vì Hân bị đau nên phải để con bé dưỡng thương đã...

Tôi cười méo mó.

- Không cần đâu chị, em với Huy vẫn bình thường mà.

- Bình thường thật không?

- Không.

Sặc. Tôi muốn đấm vỡ mặt tên Huy. Tiêu đời rồi.

Vừa nãy tôi còn hào hứng tưởng đâu sẽ được xem tên Huy bị cả nhà xử tội. Ngờ đâu... tôi lại đưa hai đứa đến trước cửa âm phủ. Họa từ cái mồm mà ra.

.

Ngày hôm sau.

.

Bạn biết đấy, cảm giác không thể đi vững trên đôi chân của mình thật là tồi tệ.

Tôi có thể đi lại nhưng nói chung là chưa thể trông giống người bình thường được. Tên Huy đi bên cạnh cứ thỉnh thoảng lại trêu tức tôi. Tâm trạng của cậu ta khá tốt, hình như là vì chuyện tối qua, cậu tra đã "trả thù" tôi thành công. Tôi vẫn còn hậm hực cái vụ đó lắm đấy. Ngày mai tăm tối mịt mờ sắp đến rồi.

- Trông cậu khó khăn quá. -- Tên Huy tặc lưỡi -- Có cần tớ đây giúp không?

Tôi hừ lạnh.
Tôi là tôi cóc cần luôn nhé. Tên Huy "giúp" kiểu gì? Vác tôi lên vai như vác một bao xi măng? Bế tôi như trong phim hay cõng? Nghĩ thôi cũng thấy không ổn rồi. Tốt nhất là tôi nên tự đi trên đôi chân của chính mình thì hơn.

Tôi và tên Huy đến cổng trường thì chạm mặt mặt Nhật Đăng ngay đó. Thấy dáng đi không-giống-người của tôi, anh ấy lo lắng hỏi.

- Em bị sao thế này?

- Không sao, em sơ ý chút nên bị thương thôi mà.

Anh ấy mà biết chuyện này do cô vợ có "nội tâm sâu sắc" Nhất Chi Mai của anh ấy gây ra thì sao nhỉ?? À mà thôi... Tôi không có ý định trả thù cô ta bằng cách đó đâu.

- Có thật là không sao? -- Nhật Đăng nghi ngờ.

- Thật!

Đôi mày của anh ấy vẫn cau lại. Chưa tin hả? Khả năng diễn xuất của tôi tốt lắn mà.

Chưa hiểu gì thì người tôi đã nhẹ tênh.

OMG!!!

Tôi đang êm đềm nằm trên tay Nhật Đăng và một loạt những con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là một đứa quái thai.

- Thả... thả em xuống...

- Yên nào.

Nhật Đăng bắt đầu bước đi. Mọi người đang dị nghị kìa. Ước gì cho tôi cái hố để tôi chui xuống.
Tên Huy đâu rồi? Sao có thể để tôi bị "bắt cóc" một cách trắng trợn như thế chứ. Cái đồ thấy chết mà không cứu.

.

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn. Nhật Đăng bế tôi lên lớp và người ta thì cứ nhìn. Nhìn xong rồi bắt đầu quay vào với nhau rồi bàn tán "con abc" với "thằng xyz" thế này thế kia. Xin lỗi chứ trình độ móc máy của mấy người đó phải gọi tôi bằng CỤ. Đơn giản mà nói thì tôi nằm trong đội ngũ "Rất ít khi móc máy chuyện nhà người ta, nhưng một khi đã thích móc máy là sẽ bới từng sợi lông kẽ tóc của người ta ra mà soi mói".
Ờ... tôi cũng phải dạng vừa đâu nhỉ?

- NHẬT ĐĂNG!!!

Giọng nói thánh thót ở đâu đó vang vọng khắp cả hành lang. Từ đằng sau, cô vợ "nội tâm sâu sắc" của Nhật Đăng chạy ầm ầm lên chắn trước mặt anh ấy. Cô ta chống nạnh. Quắc mắt nhìn hai người chúng tôi. Trông cô ta chẳng khác gì bà bán thịt lợn ngoài chợ.

- ANH ĐỊNH CHO NGƯỜI TA BIẾT ANH CÓ MỐI TÌNH ĐẸP THẾ NÀO LẮM HẢ??? HAY LÀ ANH ĐANG ĐÓNG PHIM CHO THIÊN HẠ XEM??? MUỐN CHỌC TỨC EM ĐÚNG KHÔNG???

Dám đảm bảo cô ta là loại hổ cái điển hình. Mắng người ta tan nát thế này làm người ta sợ phát khiếp lên được.

Chưa dừng lại ở Nhật Đăng, Nhất Chi Mai hằm hằm nhìn tôi.

- Cả cậu nữa. Sung sướng đủ chưa??? Đủ rồi thì xuống giùm.

Mặt Nhật Đăng đen kịt. Anh ấy đang giận lắm đấy.

- Cho em xuống.

Nhật Đăng thả tôi xuống, tôi đứng đối diện Nhất Chi Mai mở màn tiết mục đấu võ mồm.

- Cậu muốn làm trò cho người ta xem à?? Nhỏ tiếng một chút đâu có mất mát gì.

- Kệ tớ. -- Cô ta cười khẩy -- Kẻ phá đám.

- Cái gì?

- Nghe không rõ hả?? Tớ bảo cậu là KẺ PHÁ ĐÁM đó. Đừng có làm nũng Nhật Đăng nữa.

Kẻ phá đám... Có lẽ cô ta nói đúng rồi. Nhưng còn cái vế sau...

- Cậu có cớ gì mà nói tớ làm nũng Nhật Đăng? Nói cho cậu biết là nếu hôm qua cậu không lấy đi đôi giày của tớ thì tớ cũng chẳng bị thương để bây giờ Nhật Đăng phải bế tớ lên lớp.

- Đáng. Đời.

Cô ta nhấn mạnh từng chữ và lại kênh kiệu nói tiếp.

- Thích bế bồng thì đi về tìm Minh Huy yêu quý của cậu mà làm nũng ấy. Đừng tìm Nhật Đăng, anh ấy là của tớ.

Nhất Chi Mai ôm lấy cánh tay anh ấy như đánh dấu chủ quyền.

- Thôi đi -- Nhật Đăng quát lên vào kéo tay cô ta đi -- Đi theo anh.

Còn lại mình tôi ôm cục tức.
Sao trên đời này còn tồn tại loại người TRƠ TRẼ và THÔ THIỂN như cô ta chứ. Đã không biết lỗi thì thôi lại còn quay sang cười mỉa tôi rồi ban tặng cho tôi hai từ "đáng đời". Cô ta còn đặc biệt ưu ái đặt biệt danh "kẻ phá đám" cho tôi nữa cơ đấy...

Ôi... TỨC LỘN CẢ RUỘT GAN!!

.

Tôi, lại những bước chân không-giống-người, gọi chung là phi thường bước về lớp.
Mới đặt mông xuống ghế thì cái Trang liền lao tới. Nó cười cười.

- Mày bị thọt rồi hả?

Cốc !

Tôi gõ một cái lên trán nó, cái này tôi học tên Huy. Con này quá láo... nó làm như thể việc tôi bị thương là một điều hiển nhiên và nó thì hào hứng hỏi một câu "mày bị thọt rồi hả?"

Cái Trang xoa xoa cái trán, nó thét lên.

- Mày ác lắm Hân ạ!!!

- Hay để tao gõ thêm vài phát nữa nhé?

Nó vội ôm đầu.

- Đủ rồi. Nhưng sao mày lại bị thương?

Tôi kể từ đầu đến cuối câu chuyện lâm li bi đát và ướt đẫm nước mắt của ngày hôm qua cho nó nghe. Nghe xong nó cười, theo tôi là rất dâm đãng.

- Tên Huy có body sáu múi không?

- Có.

Mắt cái Trang sáng rực.

- Mày ngắm như thế không phụt máu mũi luôn hả?

Cốc!

Tặng thêm cho nó một cái cốc vào trán. Tôi đường đường là bạn thân nó mà nó không hỏi thăm lấy tôi một câu, toàn đi hỏi những thứ liên quan đến tên Huy.

Nó ai oán ôm lấy cái trán.

- Mày làm trán tao sưng lên rồi.

- Kệ mày.

- Mày... càng ngày càng giống tên Huy rồi đấy.

- Giống tớ là một điều quá vinh hạnh.

Giọng nói này, là tên Huy.
Cậu ta vừa ngồi xuống cạnh tôi.
Cái Trang liền hớn hở báo cáo.

- Huy này! Hân vừa khen bo-đì của cậu đẹp đấy.

Chết lặng. Tôi đơ mất vài giây.
Tên Huy nhìn tôi chằm chằm, nhìn cái gì, thủng mặt bây giờ.

- Tao nói thế bao giờ?

- Mày không nói thế nhưng ý của mày là thế. Tao hỏi mày Huy có sáu múi không thì mày bảo có còn gì.

- Có liên quan gì?

- Sao không liên quan? Mày biết có sáu múi tức là mày để ý, mà mày đã để ý nghĩa là bo-đì phải đẹp.

Tôi muốn lao vào một trận sống chết với cái Trang, làm tôi ngượng chín mặt.
Tên Huy nhìn tôi rồi quay đi cười tủm tỉm. Cười cái gì mà cười.

- Mày được lắm Trang ạ. Tao còn chưa hỏi chuyện hôm qua mày nói gì với Nhật Đăng đâu nhé.

- À... chuyện đó hả? Tao chưa có hứng để kể.

Nó lè lưỡi rồi chuồn nhanh.
Hôm nay là ngày gì mà hết bị người ta mắng rồi lại bị bạn thân chơi xỏ thế??

.

Lại cười.
Tên Huy có vấn đề mất rồi. Thỉnh thoảng cậu ta lại bụm miệng cười nhưng thằng điên. Tôi vẫn ngượng chuyện ban sáng. Cũng tại cái Trang mà ra.
Còn Nhất Chi Mai ấy hả? Cô ta lườm tôi đến nỗi mắt muốn lác luôn.

Cái cảnh bị lườm thế này... thật là thú vị. Dám chắc là cô ta đã bị Nhật Đăng mắng vì tội cố ý gây thương tích cho tôi nên mới có thái độ tức tối như vậy. Từ đầu tôi chẳng có ý định nói ra đâu, tại cô ta bức ép tôi quá đấy thôi.

Nhất Chi Mai quay xuống lườm tôi lần thứ n. Tôi hết thích nghi được với kiểu lườm lác cả con mắt này rồi.

- Cậu thần kinh à? Lườm vừa phải thôi.

Cô ta cáu kỉnh.

- Tại cậu mà ra đó.

- Tớ... làm gì? -- Tôi nhớ là tôi chưa chính thức gây sự với cô ta mà.

- Lại còn hỏi. Ai bắt cậu kể lể với Nhật Đăng tớ lấy đi đôi giày của cậu.

Vừa hồi sáng tôi nói ra chuyện đó cô ta còn sung sướng buông hai từ "đáng đời" vào mặt tôi, tôi còn chưa tính chuyện cô ta chưa trả giày tôi rồi còn mắng tôi xối xả trước bao nhiêu con mắt của thiên hạ. Bây giờ liền bảo tại tôi.

- Thế ra là cậu bị anh ấy mắng đúng không?

- Cậu đắc ý cái gì chứ?? -- Cô ta gắt lên.

- Đáng. Đời.

Tôi giả lại hai chữ "đáng đời" vào mặt Nhất Chi Mai và nhại lại đúng như cái giọng điệu kênh kiệu của cô ta. Cô ta tức đến xanh mặt. Còn tôi thì rất vui.

BỐP!

Thót cả tim.

- TRẦN NGỌC HÂN! NHẤT CHI MAI! HAI CHỊ LÊN BẢNG GIẢI BÀI TẬP CHO TÔI!

Giáo viên dạy toán -- Bà cô khó tính nhất trường gằn từng chữ. Cặp kính cận tụt xuống tận cánh mũi. Mặt hung tợn chả khác nào bà la sát. Thảo nào mà dù đã qua bốn mươi mùa xuân vẫn "chống ề".

Bà cô này không xấu đến ma chê quỷ hờn, nhưng các bạn có thể tưởng tượng tới hình tượng nhân vật Thị Nở ngẩn ngơ ế chồng. Cũng đại loại như vậy.

Bảng được chia làm hai phần bằng nhau, tôi và Nhất Chi Mai, mỗi đứa một phần bắt đầu giải bài tập.

Bà cô này vì ế chồng nên rất thích làm khó người khác, ví dụ như bây giờ bà cô ấy bắt bọn tôi giải cái bài tập trông-đầu-bài-có-vẻ-ngắn nhưng giải ra rồi thì dài dằng dặc như kiểu sông Amazon chảy khắp Brazin. Làm tôi phải mất mười lăm phút để giải xong.
Khi tôi xong thì Nhất Chi Mai cũng xong. Cả hai về chỗ.

Bà cô ế chồng xem xét từng bài một, đầu tiên là bài của Nhất Chi Mai, kết quả đúng nhưng quá dài dòng. Tiếp theo là bài của tôi, kết quả đúng, ngắn gọn, nhưng dấu bằng chưa rõ ràng.

Cuối cùng bà cô thưởng cho bọn tôi một câu xanh rờn: "Không lấy điểm".

Đúng là ế chồng nên phong cách cũng khác người bình thường. Nhất Chi Mai cứ có đà gào thét suốt là ế chỏng chơ như bà cô này luôn chứ chẳng đùa.

Tôi thì đã biết tính tình của bà cô ế chồng dạy toán này rồi. Còn Nhất Chi Mai thì...

- Thưa cô! Em làm đúng hết tại sao không lấy điểm?

- Nhất Chi Mai! Lắm lời. Không điểm.

Tôi bụm miệng cười. Chết chưa. Ai kêu thắc mắc làm gì.

- Trần Ngọc Hân! Cười trong lớp. Không điểm.

Hả?? Bà cô này... điểm 0 đầu tiên trong đời tôi. Có thể sao...
Cả lớp cười rống lên, tất nhiên là ngoại trừ tên Huy. Bà cô liền tức giận.

- Cả lớp, không điểm. Tội cười trong lớp.

Kiểu giận lung tung đấy mà cả lớp bị ăn điểm 0.
Được rồi. Lần này tôi với Nhất Chi Mai hòa nhau. Cô ta khinh khỉnh quay xuống.

- Tớ với cậu còn nhiều cơ hội tranh đấu. Đừng vội đắc ý.

Hơ... đúng là đồ dở hơi. Một ngày không châm chọc tôi vài câu là không chịu được.
Quyết sống chết, tôi sẽ cho cô ta đứng sau tôi.

.

Ra về.

.

Cái chuyện tối qua. Chuyện mà thằng bé Minh Vũ bảo tên Huy thích tôi ý. Thực ra là tôi luôn nghĩ đến nó. Tới mức cả tối qua trằn trọc không ngủ được. Không đến nỗi nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa nhưng cũng đủ làm tôi đau đáu rồi. Mà tôi cũng thật là... lại đi để bụng câu nói không có căn cứ của một thằng nhóc năm tuổi.
Nhưng tôi KHÔNG THỂ BỎ QUA được!

Tên Huy cũng chẳng ý kiến gì. Không hề giải thích cái gì, rằng đó chỉ là câu nói lung tung của thằng bé, cậu ta cứ nhởn nhơ như thế. Hay là cậu ta thích tôi thật?

Ọc... nghĩ nhiều đến vấn đề "thích" hay "không thích" đúng là làm người ta đau đầu mà.
Loạn thật rồi. Tôi còn chẳng để tâm đến việc Nhật Đăng có thích tôi hay không ấy chứ.

- Cậu không có gì để nói à? -- Tôi kéo áo tên Huy lại.

Cậu ta nhăn mặt.

- Nói gì? Nếu là chuyện bo-đì sáu múi của tớ thì cũng đâu có gì đáng nói. Cậu cũng công nhận là đẹp rồi.

Cái tên này. Đã gợi chuyện thế mà không hiểu.
Chẳng lẽ tôi lại hỏi thẳng vào mặt cậu ta là "cậu thích tớ à?". Thích thì không vấn đề, nhưng nếu cậu ta bảo "không" thì bẽ mặt tôi quá. Nhỡ đâu tên Huy lại nghĩ tôi thích cậu ta nên mới hỏi vậy.

Làm cách nào cũng chẳng được, thôi đành ngậm ngùi về nhà cùng tên Huy.

- Cậu không cần nghĩ nhiều về chuyện đó. Cứ để bình thường đi.

Chuyện đó là chuyện gì. Mất ba mươi giây để tôi suy nghĩ và nhìn nhận ra vấn đề. Tại sao tôi có thể quên chuyện cậu ta đọc được suy nghĩ của tôi!! Ài... vậy ra nãy giờ tên Huy đã biết hết tôi trăn trở điều gì.

Xấu hổ quá. Ngại ngùng quá. Tôi chết với bản thân tôi mất thôi.
Tên Huy không đề cập gì đến vấn đề chính là "thích" hay "không thích", tức là không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận. Tôi không dám lao vào hỏi thêm nữa đâu.

.

Cuộn len ngày càng rối.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net