Chương 41: Thiếu một người trong cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nhanh lên. Huy sắp lên máy bay rồi...

Vứt điện thoại sang một bên, tôi vội vàng vớ lấy cái áo khoác và chạy ra ngoài.

.

"Tớ ghét cậu! Cậu cút đi! Nhìn mặt cậu tớ không thở nổi."

.

"Vậy tớ đi nhé?"

"Ừ. Đi khỏi cuộc sống của tớ đi."

"Tớ đi cậu sẽ vui chứ?"

.

Chính miệng tôi đã phát ra những lời cay độc, chính tôi đã đuổi cậu ta đi. Tên Huy sắp lên máy bay rồi... Tôi không lo sợ cậu ta sẽ lừa tôi nữa. Tôi chỉ cần tên Huy, tôi chấp nhận bị lừa dối, chấp nhận những thứ tồi tệ nhất.

Con phố nhỏ vắng lặng chìm trong sương mù. Trên đường chỉ có lác lác vài bóng người đi tập thể dục buổi sáng.

Tìm một chiếc taxi thật khó. Tôi chẳng còn cách nào khác là chạy thật nhanh ra đường lớn để tìm taxi. Vì tôi biết nếu tôi chậm thêm một giây nào nữa thì tên Huy sẽ biến mất. Người quan trọng nhất với tôi sắp rời xa tôi...

Tôi không để chuyện đó xảy ra đâu. Tôi sẽ kéo tên Huy về và nói cho cậu ta hết những gì tôi nghĩ.

Làm ơn! Xuất hiện một chiếc taxi đi.

Lòng nóng như lửa đốt, lại mang một cảm giác đau buốt. Không một chiếc xe nào chịu dừng lại.

Tôi đánh cược mạng sống của mình, dang rộng tay ra đứng giữa đường để chặn một chiếc taxi.

Kít!

Tiếng phanh gấp như muốn xé toạc cả con tim. Tôi vội mở cửa xe, gào lên.

- Đến sân bay. Nhanh lên.

Ông tài xế mất một giây để nhìn mặt người bên cạnh tôi rồi nhấn ga. Chiếc xe lao vút đi trên con đường cao tốc. Tôi ngồi trên xe, bấu chặt vào tay mình, thầm cầu nguyện tên Huy vẫn còn ở đây.

Làm ơn! Nhanh lên!

Mỗi giây trôi qua càng làm tôi thêm hoảng loạn. Người tôi run bần bật. Xin đừng đi...

Xe dừng lại trước sân bay.

Tôi móc tờ tiền trong túi áo cho chú tài xế và lao ra khỏi xe.
Ngay khi tôi vừa đặt hai chân xuống đất thì chiếc máy bay lớn bay vụt qua trên đầu.

Khi mọi thứ gần như đổ vỡ...
Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn...

Tôi không muốn tin. Tôi chạy vào sân bay. Giữa hàng ngàn người tôi không thể tìm ra nổi hình bóng của tên Huy. Cậu ta định đi đâu chứ? Định bỏ rơi tôi hả? Cậu ta đã bảo rằng không bao giờ có thể yên tâm về tôi rồi mà. Chắc chắn sẽ không bỏ tôi đâu.

Cậu ta đi rồi còn ai sẽ gọi tôi dậy đi học mỗi sáng? Còn ai cằn nhằn việc ăn uống, giấc ngủ của tôi? Cậu ta đi rồi ai sẽ chơi với tôi? Còn ai cho tôi dựa dẫm?

Tôi không muốn. Tên Huy đã tồn tại trong cuộc sống của tôi, là người đặc biệt với tôi. Tôi sẽ ra sao nếu không có cậu ta?

Quệt vội đi dòng nước mắt lưng chừng, tôi điên cuồng tìm kiếm.

Không thấy... Tôi phải tìm cho bằng được...

Tên Huy còn chưa cho tôi trả thù vụ nụ hôn đầu của tôi. Cậu ta còn chưa kèm tôi thi đại học. Tôi còn chưa kịp nói với cậu ta rằng tôi thích cậu ta thế nào... Còn nhiều cái chưa nữa...

Nhưng kết thúc rồi...

Sân bay vắng lặng không còn bóng người. Tìm kiếm chỉ là vô vọng. Tôi không biết mình đã ở đây và tìm cậu ta mấy tiếng, chỉ biết là rất lâu. Đến khi sân bay đã vắng người.

Trong lòng như bị khoét đi một lỗ hổng hớn, vô cùng đau đớn. Mọi thứ tôi thấy đều trống trải và đôi mắt thì trống rỗng. Bước chân nặng trịch như đeo cả tấn đá. Cổ họng khô khốc nghẹn lại.

Cảm giác mất đi một người quan trọng là thế này sao?

Đứng trước cổng nhà mà tôi không dám bước chân vào.

.

"Đến lúc đó hối hận cũng không kịp đâu con ạ."

.

Là vì tôi không chịu để vào tai lời của mẹ. Có trách thì cũng chỉ trách tôi quá vô tâm, tôi ngu ngốc.

Cánh cổng mở ra và mẹ tôi xuất hiện. Mẹ ngạc nhiên.

- Sao không vào nhà?

Rồi mẹ đưa tay kéo tôi vào trong và khép cánh cổng lại.

- Con vừa đi đâu về? Không nói không rằng mà đã đi ra ngoài thế.

Tôi cúi gằm mặt.

- Cậu ấy... đi rồi mẹ ạ.

- Con nói ai đi? Đi đâu?

- Huy, cậu ấy bỏ con đi rồi.

Tôi bật khóc.
Mẹ thấy thế liền ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ sống lưng tôi.

- Cậu ấy ghét con... nên mới bỏ đi. Mẹ!... Con sai nhiều lắm mẹ à.
Mẹ ôm tôi lúc lâu rồi kéo tôi vào nhà, tôi kể cho mẹ nghe tất cả những chuyện đã xảy ra. Mẹ không nói gì mà chỉ thở dài. Có lẽ để tôi tự gặm nhấm nỗi đau thì tốt hơn.

Tôi về phòng, xé hết những tấm poster thần tượng trên tường, dọn sạch sẽ những thứ liên quan đến thần tượng. Nên dừng lại ở đây... Tôi không thể chịu nổi thêm nỗi đau nào và tôi không thể gây thêm đau đớn cho ai chỉ vì lòng tôn sùng cái đẹp của tôi.

...
...

Một tháng sau...

Ban công đầy nắng và gió. Mùa hè tẻ nhạt của tôi trôi qua trong lặng lẽ. Tôi từ chối mọi cuộc chơi, làm mọi việc một mình.

Tôi hay một mình đi loanh quanh đường phố nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, thi thoảng vào thư viện và ở trong đó cả ngày. Trong nhịp sống hối hả tôi dường như bị tụt lại, cô độc một thân một mình và cuộc sống thì trở nên trầm lặng hơn.

Tôi đã gặp phải rất nhiều khó khăn với việc làm quen với cuộc sống không có tên Huy. Cậu ta là dấu ấn quá sâu với tôi. Và việc không có cậu ta bên cạnh làm tôi không thích nghi nổi. Tôi chỉ là đang tập làm quen dần. Bố mẹ bớt đi công tác và dành nhiều thời gian cho tôi hơn.

Tôi hay sang ban công nhà cậu ta mỗi sáng, dù biết là cánh cửa đó sẽ không bao giờ mở nữa.

- Hân!

Chợt có tiếng mẹ gọi từ dưới nhà vọng lên.

- Dạ!

Tôi vội chạy xuống nhà. Mẹ đưa tôi chiếc điện thoại.
Tôi ngơ ngẩn nhận lấy và úp điện thoại lên tai.

- Alô!

Từ đầu dây bên kia vọng về một tiếng nói lảnh lót.

- Mợ Hân ạ? Cháu Minh Vũ đây.

Tôi sững sờ. Không ngờ đến cuộc gọi này là của thằng bé Minh Vũ.

- Mợ Hân, sao mợ không nói gì?

- À... ừ... chị đây.

Nó lèo nhèo.

- Mợ lại xưng chị rồi. Không được thế nhé.

Tôi cười nhẹ, miễn cưỡng xưng mợ với nó.

- Vâng! Mợ biết rồi. Nhớ mợ lắm hả?

- Cực cực nhớ luôn ấy ạ. Mợ Hân này.

- Mợ nghe đây.

- Cuối tuần này là sinh nhật cháu. Mợ sang đây với cháu nhé?

Tôi mím môi.
Nếu là trước kia thì tôi sẽ sang với nó ngay, nhưng bây giờ đã khác. Tôi sợ mình không có đủ can đảm để nhìn mặt cậu ta.

- Mợ Hân sang với cháu đi.

- Chắc mợ không sang được rồi. Minh Vũ thích quà gì nào? Mợ sẽ gửi sang cho Vũ.

Giọng thằng bé hờn dỗi.

- Cháu không cần quà, cháu chỉ cần mợ sang đây với cháu.

- Minh Vũ này. Mợ bận nhiều lắm, khi nào rảnh mợ sẽ sang với Vũ nhé?

- Cháu không cần! -- Thằng bé gắt vào điện thoại -- Mợ đã hứa nghỉ hè sẽ sang chơi với cháu rồi. Mợ thất hứa, mợ Hân là người xấu.

- Ngoan nào. Mợ...

- Cháu ghét mợ Hân!

Tút! Tút! Tút!

Thằng bé dập máy rồi.
Tôi không nỡ làm nó thất vọng. Nhưng nếu tôi đồng ý và sang đó thì không biết phải đối mặt với tên Huy thế nào, và cả gia đình của cậu ta nữa, sẽ rất khó cho cả hai.

Tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa. Chần chừ vài giây rồi tôi cũng nhấc điện thoại lên.

- Alô!

- Hân à? Chị đây.

Là chị Liên. Chắc vừa nãy chị ấy đã nghe hết cuộc đối thoại của tôi và thằng bé Minh Vũ. Nhóc con này thật biết cách lôi phụ huynh ra để gây áp lực cho tôi.

- Chị không biết em và Huy đã xảy ra chuyện gì. Nhưng em có thể dẹp bỏ hết và sang đây mừng sinh nhật thằng bé không?

- ...

- Nó đang khóc rấm rức trong phòng. Em cũng biết là nó quý em lắm đấy, đừng làm nó thất vọng, trẻ con dễ bị tổn thương lắm đó.

- ...

- Dù sao thì chị cũng mong em có thể sang đây dự sinh nhật thằng bé...

Tôi nghĩ ngợi một hồi mới trả lời chị Liên.

- Vâng.

Tôi đứng tần ngần bên cái điện thoại. Thở hắt một hơi, tôi không thể làm tổn thương thằng bé được, đành chịu vậy, tôi sẽ mặt dày một chút.

- Con hãy sang Mĩ đi.

Mẹ từ trong bếp bước ra và đưa cho tôi cốc sữa. Tôi nhận lấy.

- Có được không mẹ?

- Không có thời gian cho con suy nghĩ nữa đâu. Hai ngày nữa là cuối tuần rồi. Mẹ sẽ đặt vé máy bay cho con.

Tôi nghe theo sự sắp xếp của mẹ. Tôi sẽ sang Mĩ. Còn có thứ mà tôi còn chưa trả lại tên Huy.

Sang đó, để trả lại tất cả.

...
...

Tôi xuống máy bay khi trời đã về trưa.

Cái nắng mùa hè ở ven biển bang California khá là gay gắt. Mặt trời chói lóa trên đỉnh dầu và không ngừng hấp nóng mặt đất.

Giữa một đất nước xa lạ tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Không khó để tìm một chiếc taxi. Tôi leo lên xe và nói cho ông tài xế địa chỉ. Tôi có thể nhận thấy tia ngạc nhiên trong đôi mắt ông ấy.

Tôi tò mò, hỏi ông ấy thì ông ấy liền đáp lại bằng giọng trầm trầm và thứ tiếng anh nghe rất êm tai.

- Đó là khu phố nhà giàu, những người lái xe thấp kém như chúng tôi chỉ được lướt qua nơi đó. Còn cô, sao không gọi tài xế riêng đến đón?

Tôi không trả lời, chỉ cười trừ.

Nhà tôi, nói giảm đi một chút thì là khá giả, còn nói quá đi là giàu có, nhưng chưa giàu đồ sộ như gia đình tên Huy.

...
...

Phố phường lướt nhanh qua cửa sổ.

Chiếc taxi dần tiến về phía ngoại ô thành phố. Con đường trải dài vô tận và hai bên đường xuất hiện những ngôi biệt thự sang trọng.

Hai mươi phút ngồi xe tôi cũng đứng ở địa chỉ mẹ tôi đã đưa.

Chiếc cổng sắt màu đen cao lớn được chạm trổ tinh xảo khép chặt. Tôi hít một hơi rồi đưa tay bấm chuông.

Sau hai hồi chuông, cánh cổng lớn mở ra và một người phụ nữ lạ xuất hiện. Bà ấy mang gương mặt đặc trưng của người châu Á, tôi đoán bà ấy là người Việt Nam như tôi.

Bà ấy nhìn tôi dò xét, đôi lông mày cau lại rồi hỏi tôi bằng giọng tiếng anh bản địa.

- Cô là ai?

Tôi chưa kịp mở miệng trả lời thì có chiếc xe hơi đắt tiền đỗ ở ngay cạnh. Một người phụ nữ lớn tuổi bước xuống và không khó để tôi nhận ra đó là bà nội của tên Huy.

Bà thấy tôi liền bước nhanh tới, hỏi dồn dập.

- Cháu mới đến hả? Đi đường có mệt không? Sao không gọi để bà bảo người đến đón.

- Cháu vừa xuống máy bay. Cũng không mệt lắm ạ.

Bà kéo tôi vào trong. Tôi lóa mắt với khuôn viên rộng lớn có bãi cỏ xanh mướt, có nhiều loại hoa và cây cảnh, có ao cá nhỏ, có bộ bàn ghế gỗ và dưới một gốc cây lớn có một chiếc xích đu. Căn biệt thự lớn nổi bật lên tất cả.

Đẹp hơn tôi đã tưởng tượng trước khi đến đây.

...

Bà ấn tôi ngồi xuống chiếc sôfa ở phòng khách rồi quay sang người phụ nữ lạ mặt đó.

- Mang nước ra đây.

Tôi đảo mắt một lượt.
Căn biệt thứ lớn được sơn màu trắng sang trọng. Đồ trang trí được sắp xếp gọn gàng và đẹp mắt.

Bà ngồi cạnh, vuốt vuốt bàn tay tôi.

- Cháu có mệt không?

- Dạ không ạ.

- Một mình cháu sang đây khổ quá. Chỉ tại bé Vũ cứ nằng nặc bắt cháu sang.

- Không sao đâu bà, cháu đã hứa với thằng bé là sẽ sang đây rồi, thất hứa với trẻ con là tội lớn đấy bà ạ.

Để ý là ở nhà chẳng có ai ngoài mấy người giúp việc. Tôi hơi tò mò nên quay sang hỏi bà.

- Mọi người đâu rồi ạ?

- À... Đi làm hết rồi, thằng Huy thì đi học, tối mới về.

- Đi học?

Bà gật nhẹ đầu.

- Ừ. Từ lúc nó về đây nó đã nộp hồ sơ vào trường trung học trong thành phố, nó nói là ở đây luôn không về Việt Nam nữa. Cháu với nó có chuyện gì hả?

Tôi cười gượng gạo, cố tránh ánh mắt như nhìn thấu tất cả của bà.

- Nhiều chuyện khó nói lắm bà ạ.
- Thôi được rồi, bà không làm khó cháu nữa. Cháu cứ ở đây, cô Kim sẽ chuẩn bị phòng cho cháu.

Cô Kim là người phụ nữ lạ mặt ban nãy, là người giúp việc, có hơi ít nói nhưng bà bảo cô ấy rất tốt tính. Cô Kim dẫn tôi đến một căn phòng nằm ở bên phải cầu thang trên tầng hai.

Một căn phòng lớn vừa phải, đầy đủ mọi thứ. Tôi biết là bà đã bảo người chuẩn bị trước. Cũng không cần cầu kì đến mức này, tôi chỉ ở đây hai ngày rồi lại về đấy mà.

...
...

Chiều tối.

Tôi sang biệt thự bên cạnh, đó là căn biệt thự của gia đình chị Liên. Tôi vừa bấm chuông được vài giây thì cánh cổng lớn đã mở ra, một thằng nhóc ngước lên nhìn.

- Chào!

Tôi đưa tay lên chào.
Thằng bé Minh Vũ cười toe toét, nhảy lên ôm lấy cổ tôi. Thằng nhóc này có sức bật thật là phi thường.

Nó hí hửng cầm tay tôi kéo vào nhà. Miệng líu lo hát vài câu tiếng anh.

Trong căn nhà lớn chẳng có ai, chỉ có vài người giúp việc.

- Cô là ai?

Một chị, hình như là giúp việc chống nạnh đứng chắn tôi. Mặt chẳng có tí ti gì gọi là có thiện cảm.
Thằng bé Minh Vũ nhăn mặt, quát.

- Chị đi làm việc đi.

- Nhưng cậu chủ, đây là người lạ.

Thằng bé nghe vậy liền thét lên.

- Mợ Hân không phải người lạ. Mợ Hân là vợ của cậu Huy.

Chị giúp việc ngạc nhiên, tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Còn tôi thì chết sững, mặt nóng ran. Thằng bé này toàn nói lung tung.

- Chị không tin thì gọi điện thoại cho mẹ em.

Chị gái ấy đuối lí với ông tướng con mà ngậm ngùi bỏ vào bếp.
Thằng bé quay sang tôi, biểu cảm lại nai tơ như lúc đầu.

- Bố mẹ không ở nhà với cháu thường xuyên được nên thuê chị Mận với chị Đào về trông cháu. Cháu ghét hai chị đấy lắm, chẳng biết chơi với cháu gì cả, bảo hai chị ấy xem hãy đợi đấy với cháu mà hai chị ấy cũng không biết luôn. Nhưng bây giờ cháu có mợ Hân rồi, mợ Hân ở đây chơi với cháu nhé?

Tôi ậm ừ rồi ngồi chơi với thằng bé. Nó lôi ra cả thùng đồ chơi và bắt tôi phải giả làm nhân vật hư cấu với nó.

Trời tối.

Thằng bé chơi cũng đã mệt. Nó đặt con gấu trên tay xuống sàn và níu tay tôi.

- Cháu chán rồi. Cháu muốn sang bên nhà cậu Huy.

Nó nũng nịu và tôi thì không thể nào từ chối được.

...
...

Bố mẹ của tên Huy đã về nhà. Bác Nga thấy tôi thì liền kéo lại, nhìn kĩ tôi.

- Cháu gầy đi rồi này.

Có lẽ là gầy thật.
Tôi cười xòa, bịa tạm ra một lí do.

- Nghỉ hè là cháu hay bị sút cân đấy ạ.

Bác Nga cười rồi bảo tôi và bé Vũ vào ăn cơm.

Bàn ăn đầy đủ món ngon, đầy đủ mọi người, trừ tên Huy. Khó khăn lắm tôi mới mở miệng để hỏi thăm.

- Huy không về ăn cơm ạ?

- Nó nói là ra ngoài ăn với Bảo Nguyên rồi. -- Bác Nga đáp.

Gọi tên cảm giác của tôi lúc này, là hụt hẫng và khó thở. Tôi nghĩ tên Huy cũng sẽ không quen với cuộc sống không có tôi. Nhưng tôi đã quá tự phụ rồi, không có tôi thì cậu ta vẫn còn Bảo Nguyên. Trước kia tôi dã xem mối quan hệ của họ không bình thường, bây giờ thì tôi càng chắc chắn hơn về điều đó.

...

Bữa cơm kết thúc và tôi về phòng. Vừa đi vừa nghĩ nên tôi vào... nhầm phòng. Ở nhà thì phòng tôi ở bên trái cầu thang nên tôi quen thói cứ rẽ sang trái.

Khi tôi biết mình vào nhầm phòng thì tôi đã đứng ở giữa căn phòng này.

Căn phòng mang một phong cách rất quen thuộc. Tủ sách lớn chứa đầy sách, chiếc giường trải ga màu xanh than, và ở trên bàn có một khung ảnh bị úp xuống.

Tôi tò mò, tiến đến, đưa tay ra... Khi bàn tay tôi vừa chạm vào khung ảnh thì cánh cửa bật mở. Tôi giật mình quay lại, sững sờ nhìn tên Huy. Ôi... tôi điên mất. Ma xui quỷ khiến thế bào mà vào nhầm phòng tên Huy, lại còn với bộ dạng lén lút như ăn trộm.

Trước ánh nhìn khó chịu của cậu ta, tôi chỉ biết cúi gằm mặt, lí nhí biện hộ cho cái lỗi vào nhầm phòng của mình.

- Xin lỗi! Tại vì tớ quen thói, nghĩ là ở nhà nên cứ bước sang phía bên trái cầu thang mà vào phòng cậu.

- Đây đâu phải nhà cậu.

Giọng cậu ta oán trách, như muốn khẳng định rằng đây là nhà của cậu ta, nơi tôi đang đứng là phòng của cậu ta và tôi thì không được phép đặt chân vào đây, đó là điều cấm kị.

- Xin lỗi!

Tôi nắm chặt nép áo và bước ra ngoài.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng đến lúc gặp cậu ta rồi tôi mới thấy rất khó để nhìn mặt nhau. Một giây ngắn ngủi tôi thấy ánh mắt tên Huy, nhìn tôi như kẻ xa lạ, hai hàng lông mày nhăn lại, còn giọng điệu đó nữa. Chắc cậu ta khó chịu lắm khi thấy tôi xuất hiện ở đây lắm nhỉ!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net