Chương 8: Thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa điểm thứ ba: nhà hàng

.

Từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim tôi đã thấy Nhật Đăng không ổn. Mặt anh ấy thất thần và tím tái.

Cái lúc đang xem phim hay mà anh ấy lao vụt ra ngoài tôi đã nghĩ ngay đến việc anh ấy bị... tiêu chảy. Mong rằng anh ấy vẫn ổn. Tôi không muốn dừng cuộc chơi bây giờ đâu. Mới có 1 giờ chiều thôi à.

- Anh khỏe chứ?

- Khỏe.

Nhật Đăng nở nụ cười tỏa nắng mặc dù khuôn mặt vẫn còn hoảng loạn, hình như là thế.

Đừng bảo với tôi là anh ấy sợ nhé.

- Em thấy bộ phim thế nào?

- Tạm được.

Tôi nói thật đấy. Phim này nổi tiếng lắm, lại toàn diễn viên kì cựu nữa, nhưng chưa thực sự sợ. Cần phải tăng thêm tính kinh dị hơn.

- Tạm... tạm được? Thế nào mới gọi là hay? -- Anh ấy kinh hãi hỏi tôi.

- Kinh dị thêm nữa...

- Hả??

Nhật Đăng trố mắt. Nhìn tôi như sinh vật lạ.

Hê Hê... chắc anh ấy bất ngờ lắm. Tôi là fan thể loại phim kinh dị, tôi còn có một khả năng đặc biệt đó là vẫn có thể ăn ngon khi xem những cảnh mổ xẻ, ăn thịt người. Tên Huy cũng thích xem phim kinh dị lắm, nhưng lại thích chối, phải được tôi lôi kéo mới chịu xem, đúng là toàn bày đặt vớ vẩn.

Nghĩ lại cũng thấy bản thân tôi và cậu ta thật là quái đản.

- Anh thấy hay không?

- Ừ... hay...

- Hồi nãy xem phim ý. Em thấy nhiều người cứ thích giả vờ không sợ, đến đoạn kinh dị thì thi nhau chạy ra ngoài.

Cái này gọi là sợ mà cứ thích ra vẻ. Ở nhà xem phim hoạt hình đi cho rồi. Đêm nay mấy người đó sẽ ngủ thế nào nhỉ? Run cầm cập trong chăn hay sợ quá nên ngất luôn, đỡ mất công ép mình phải ngủ.

Bỗng chốc mặt Nhật Đăng tái mét. Tôi nói gì sai à?? Hay anh ấy lại muốn chạy vào nhà vệ sinh. Hồi sáng Nhật Đăng còn khỏe lắm mà.

- Anh muốn đi vệ sinh à?

- Không... không... Chúng ta đi.

- Đi đâu?

- Ăn kem.

Ăn kem!!!!! Tôi chắc chắn rằng mắt tôi đang sáng rực lên như con cún sắp được khúc xương để gặm. Tôi khoái ăn kem từ nhỏ, vì vậy mà trong tủ lạnh nhà tôi luôn chất đầy kem. Tất nhiên là chỉ khi bố mẹ tôi đi công tác tôi mới dám mua về. Còn phải canh chừng tên Huy. Cậu ta biết tôi lén lút ăn kem là lại mắng xa xả vào mặt kiểu ăn kem nhiều không tốt, đến khi ốm thì ai lo (tôi không cần cậu ta lo... hừ), viêm họng rồi không nói được thì đáng đời... còn nhiều nhiều nữa...

Nhật Đăng không cho tôi lên mây được bao lâu, anh ấy liền kéo tôi rơi xuống mặt đất một cách đau đớn.

- Trước hết là phải đi ăn cơm đã.

- Không ăn, có được không?

Tôi thấy mình giống con thỏ con đang làm nũng.

- Được.

Ôi Nhật Đăng à, yêu anh quá đi mất.

- Không ăn cơm, không ăn kem.

Anh ấy cười gian. Hiu hiu... cho tôi rút lại từ yêu vừa nãy.

.

Trước mặt tôi là bao nhiêu thức ăn ngon. Nhưng tôi muốn ăn kem. Nhật Đăng ra hiệu bảo tôi ăn cơm.

- Em muốn ăn kem.

- Được thôi. Nhưng trước hết chúng ta chơi một trò chơi đã nhé.

Nhật Đăng nháy mắt. Trong nụ cười có chút ma mãnh. Tôi không cần biết, chỉ cần được ăn kem là tôi chấp nhận hết. Tôi tự thấy mình thật giống thằng nghiện đang lên cơn.

- Em đồng ý.

- Chơi oẳn tù tì, luật chơi: ai thua phải ăn một thìa cơm hoặc ăn đồ ăn ở trên bàn.

Luật rừng à??

Tôi muốn khóc quá. Ngày nhỏ chơi oẳn tù tì lúc nào tôi cũng thua, bây giờ lớn hơn rồi nhưng chưa chắc là tôi có thể thắng. Có khi chưa đợi đến lúc ăn kem bụng tôi đã căng tròn rồi.

- Thế nào?

Nhật Đăng thách thức. Vẻ mặt đã hồng hào trở lại.
Đành liều vậy.

.

"Chơi oẳn tù tì với anh nhé, bé Hân?"

"Được thôi, dù sao em cũng phải đợi Minh Huy."

"Kéo, búa, bao..."

"Em búa, anh bao, em thua rồi..."

"Lần này em sẽ thắng anh cho xem"

"Kéo, búa, bao..."  

"Em lại thua rồi kìa"

"Chơi lại lần nữa"

"Kéo, búa, bao..."

"Lại thua nữa rồi"

"Em sao thắng nổi anh...he...he..."

"Hu...hu... Anh ăn gian..."

"Đâu có. Thôi mà. Đừng khóc nữa"

.

Lần thứ nhất.

- Kéo, búa, bao...

- Hê hê... ăn đi. Anh thắng rồi, ăn đi.

Tôi ngậm ngùi đút một thìa cơm vào miệng.

.

Lần thứ hai.

- Kéo, búa, bao...

- Em ăn đi, thua rồi đó.

.

Lần thứ ba.

- Kéo, búa, bao...

- Em thua lần ba rồi nhé. Haizz... ngoan ngoãn ăn đi.

.

Lần thứ n...

.

Tôi nằm gục ra bàn. Tôi thua rất nhiều nên phải ăn rất nhiều. Bụng tôi giờ đã no căng, đút kem vào chỗ nào bây giờ.

Tôi chẳng biết làm gì hơn là ai oán nhìn Nhật Đăng đang cười hì hì. Anh ấy là đồ đểu. Trên đời này chẳng có thằng con trai nào tốt hết. Tên Huy cũng thế, ngay cả Nhật Đăng nữa. Tôi mất lòng tin với lũ đực rựa các người rồi, trừ vài anh thần tượng đẹp trai của tôi ra nhé.

- Cảm thấy thế nào?

Còn hỏi được câu này. Muốn đấm vào mặt anh ấy quá.

- Anh chơi ăn gian.

- Hơ... hơ... Tự em chơi, tự em thua.

- Anh là đồ đểu.

Tôi bất mãn cãi lại.

- Không biết chơi còn bày đặt.

Giọng nữ chua ngoa ở đâu đó xen vào. Dám cá là cô ta phải luyện tập nhiều lắm để có được giọng nói chanh chua như vậy. Tôi quắc mắt sang cô gái ở bàn bên cạnh.

Ối trời ơi!!!

Thời đại nào rồi mà còn trang điểm cho mặt trắng bệch, mấy lạng phấn trên mặt chứ chẳng đùa, môi cô ta màu cà chua. Cô ta tính đóng vai chú hề cho trẻ con xem đấy à???

- Không biết gì còn bày đặt hóng hớt.

Cô ta bặm môi, mặt hầm hầm như thịt bằm nấu cháo.

Tôi và cô ta cùng đấu mắt với nhau. Muốn thắng hả?? Mơ đi... Mắt cô ta ti hí ngang mắt lươn. Dám đòi đọ mắt với tôi. Thật nực cười.   

- Đừng nhìn em bằng đôi mắt ấy. Đôi mắt đỏ rực tràn đầy...

Tôi ngẫu hứng hát một câu, liếc xéo chị gái bàn bên.

Mặt cô ta đanh lại. Hô... hô... Xem kìa. Trông chẳng khác nào con ngáo ộp. Mắc cười quá đi mất.

- Hihahaha...

Tôi bật cười. Quên luôn cả việc mình còn phải giữ hình tượng thục nữ. Cô ta mặt đỏ bừng, tức tối đứng lên và chỉ vào mặt tôi.

- Con ranh kia. Cười cái gì mà cười.

Mới nói thế mà đã điên rồi. Nóng nhanh quá.

- Ê. Chị gái! -- Tôi thôi cười, ra vẻ nói chuyện nghiêm túc với cô ta. -- Não chị phẳng đến mức không có nếp nhăn nào à? Tôi cười, việc của tôi. Liên quan gì đến chị?

Cô ta mím môi. Nhìn tôi đầy thù hận.

Nhật Đăng thích thú xem cuộc tranh cãi. Rồi em sẽ cho anh biết sức mạnh võ mồm của Ngọc Hân này.

Cô ta không cãi được, liền quay ngoắt sang Nhật Đăng, nói bằng giọng thông cảm đến não nề.

- Tiếc cho anh thật dấy. Chắc anh toàn bị cô ta bắt nạt nhỉ?

Nhật Đăng cười. Vui lắm hay sao mà còn cười được. Người ta đang bêu xấu bạn gái anh đó.

Cô ta vênh mặt lên, thách thức.

- Anh đẹp trai vậy thiếu gì gái. Lại đi chọn một cô hai mặt như một. Người thẳng như cây sào.

Hớ? Hai mặt như một? Người thẳng như cây sào? Vài người đang nghe cuộc cãi vã của tôi với cô ta bật cười. Grừ... các người dám cười tôi...!!

Sự thật là tôi không có thân hình đẹp nhưng ít ra là vẫn có đường cong cơ thể. Còn cô ta ngực to mông bự nhìn mà xót lòng quá. Đi chạy chắc ngực với mông cứ nảy tanh tách như tép nhảy ý nhở.

Được rồi. Đã cãi phải cãi hết mình.

Tôi nuốt cục tức xuống bụng, giở ra khuôn mặt hài hòa.

- Chị gái xinh đẹp. Người chị rất đẹp. Có thể cho tôi biết số đo ba vòng của chị không?

- 90-60-90.

Cô ta trả lời  ngay, mặt vênh váo tự hào. Người đẹp dzữ quá ha.

- Woa!! Thật chuẩn dáng đồng hồ cát... bị dị dạng.

Mặt cô ta đen kịt. Lại nhìn tôi bằng con mắt đỏ rực.

- Cô... nói gì?

- Tôi nói người chị như cái đồng hồ cát bị dị dạng vậy đó. Chị cũng đừng ưỡn ngực nhiều quá. Nhỡ chị lái xe máy va phải ổ gà, ngực nảy lên va vào cằm thì chị chả tự cắn lưỡi mình à? 

Vài tiếng cười khúc khích vang lên. Tôi cũng chẳng muốn nói thế đâu, vành tai Nhật Đăng đang đỏ lên, nhưng tôi phải cho cô ta mắc họng mới thôi.

Cô ta siết chặt nắm tay như muốn xông lên đấm một phát vào mồm tôi. Vào đây mà đấm này... Tôi vênh mặt lên với cô ta.

- Láo toét!! Cô đang ghen với thân hình của tôi chứ gì? 

- Chị làm tôi khá bất ngờ về khả năng ảo tưởng sức mạnh của chị đấy. Tôi dám đảm bảo rằng bộ ngực của chị cần đến vài lớp độn ngực đấy. Đồ giả thôi mà cứ thích bảo thật cơ. À còn nữa, mông chị có nếp nhăn của miếng độn kìa. Chọn mua loại nào chất lượng chút, làm mất hình tượng quá.

Mọi người trong nhà hàng nghe xong bật cười ha hả. Nhật Đăng bụm miệng cười khiến cái mặt nhăn nhó như khỉ.

- Được... được lắm...

Cô ta tức tối bỏ ra ngoài với khuôn mặt đỏ rực vì giận và bẽ mặt. Ai bảo chọc vào tôi làm gì cho nó khổ cái thân.

Kể ra thì tôi cũng nên cảm ơn tên Huy đã bồi dưỡng cho tôi khả năng móc máy người khác. Lát nữa về phải mua cho hắn cái quần đùi hoa để thưởng mới được.

- Em học ở đâu ra cách đối đáp hay vậy?

Nhật Đăng đang khâm phục tôi đấy à? Anh làm em phổng mũi quá.

- Bản năng thôi.

- Bản năng? Thật tuyệt vời...

- Kem của em đâu...?

.

Sau đó tôi đã được ăn một bữa kem thỏa thích do Nhật Đăng khao. Đúng là kem miễn phí có khác. Ăn đã thật. Vì vậy mà tôi ăn luôn... mười ly kem.

.

Kế hoạch thứ ba thành công.

.

Điểm đến cuối cùng: trung tâm giải trí Rainbow

.

Ngọc Hân sau khi ăn uống no nê lại được Nhật Đăng đưa đến trung tâm giải trí. Cô bé cứ cười suốt, miệng  ngoác đến tận mang tai.

Nhật Đăng chẳng ăn được thứ gì nhiều. Bộ phim hồi trưa vẫn còn ám ảnh anh. Khó khăn lắm mới có thể phục hồi lại hình tượng Hoàng tử ấm áp.

Kế hoạch của anh ở trung tâm giải trí Rainbow là đưa Ngọc Hân vào nhà ma. Nhưng đó là chuyện của tối hôm qua anh nghĩ. Bây giờ thì anh không đủ can đảm vào nhà ma nữa rồi. Anh sẽ ngất trong đấy với đàn ma đó mất.

Ngọc Hân lôi Nhật Đăng chơi hết trò này đến trò kia làm anh bị xoay như chong chóng. Không ngờ cô bé dư thừa năng lượng đến vậy. Biết thế đã không lừa cô bé ăn cơm bằng trò oẳn tù tì. Báo hại anh bị hành hạ đến mệt lả người.

.

Nhật Đăng mệt mỏi ngồi trên ghế đá uống nước. Bên cạnh là Ngọc Hân đang dự tính chơi trò gì tiếp theo. Rồi cô bé cười như phát dại khi thấy trò tàu lượn siêu tốc và vội vàng lôi Nhật Đăng đi.

Nhật Đăng lo sợ nhìn cái tàu lượn ở trên đầu đang lượn lên lượn xuống. Trong đầu thầm nghĩ nhỡ rơi xuống một phát thì sẽ tan xương nát thịt mất.

Ngọc Hân nhún nhảy đứng bên cạnh, chờ đợi lượt tiếp theo là mình sẽ được lên. Cô bé yêu cái tàu lượn muốn phát điên, đã lâu lắm rồi không được ngồi lên nó, không biết cảm giác có còn kích thích như xưa không.

- Anh chơi không?

- Ch...Chơi...

Vì anh là một thằng con trai và vì muốn chinh phục cô bé nên anh phải lên đó, rơi xuống chết cũng cam lòng.  

Tàu dừng, Ngọc Hân nhảy tót lên. Nhật Đăng lo sợ ngồi vào chỗ cạnh Ngọc Hân. Bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Hận không thể đánh vỡ mặt đứa nào cho nghĩ ra cái trò này.

Ngọc Hân cười mãn nguyện khi biết mình sắp được lượn vòng vòng trên không trung.

Và tàu chạy với tốc độ kinh hoàng. Nhật Đăng bị xoay mòng mòng, đầu óc choáng váng. Tàu lượn lờ giữa không trung, gió thổi ù cả hai tai, cảm giác thật là phê, cô bé vui sướng cười mãi.
Tàu trượt từ trên cao xuống, cảm giác như sắp sửa đâm xuống cái hồ nước nhân tạo bên dưới. Môi Nhật Đăng trắng bệch không còn giọt máu.

- Nhật Đăng! Chúng ta sắp lao xuống hồ rồi kìa!!!

Ngọc Hân vừa nói to vừa cười. Môi anh càng trắng hơn.

AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!

Mọi người hét toáng lên. Mà Nhật Đăng là người có tiếng hét to và gây ấn tượng mạnh nhất.

.

Tàu dừng.

Quay mòng mòng...

Quay mòng mòng...

Nhật Đăng bơ phờ nhảy xuống.
Gương mặt xanh xao. Đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, thật thảm hại. Đúng là không có cái chết nào dại bằng cái chết vì gái.

Anh lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh trước đôi mắt ngỡ ngàng của Ngọc Hân. Không ngờ Hoàng tử như anh cũng có ngày để mất hình tượng như vậy.
Cô bé nghĩ ngay đến việc giữ anh lại chụp vài tấm rồi in ra để bán cho mấy cô fan cuồng của anh. Kiếm được kha khá đấy, nhưng cô bé nghĩ lại, làm thế thì mình là người lợi dụng người khác để kiếm tiền rồi, không được, không được.

Mười phút sau Nhật Đăng xuất hiện với gương mặt đã bớt xanh hơn, quần áo và đầu tóc đã được chỉnh lại. Đây mới phải là Nhật Đăng mà cô bé biết.

Ngọc Hân đưa cho anh chai nước. Anh nhận lấy tu ừng ực.
Bao nhiêu thứ trong bụng đã bị anh nôn hết ra ngoài chỉ vì cái trò tàu lượn chết tiệt.

- Anh không sao chứ? Hay là chúng ta về đi.

Ngọc Hân nói ra câu này nhưng thật sự là chưa hề muốn về. Lâu lắm rồi cô bé không đi chơi. Đã chơi thì phải chơi cho đã đời luôn.

Nhật Đăng như đi guốc trong bụng cô bé, nở nụ cười cho cô bé yên tâm.

- Không sao. Mới có 4 giờ mà. Chơi tiếp chứ.

Ngọc Hân rưng rưng, mang ánh mắt vô cùng cảm kích. Chỉ có anh là hiểu em.

- Vâng. Vậy nghỉ chút rồi chúng ta sẽ chơi tiếp.

.

Trời về chiều.

Nhật Đăng đã khá hơn rất nhiều.
Đã đến lúc chơi trò cuối cùng. Cuộc chơi sắp kết thúc.

Ngọc Hân kéo anh dậy. Cầm tay anh lôi đi, anh lâng lâng, cười sung sướng. Cô bé tự cầm tay anh kìa. Phải chăng đó là yêu...

Nụ cười của Nhật Đăng vụt tắt khi Ngọc Hân dừng chân tại nhà ma. Người anh lạnh toát. Anh biết phải làm sao đây.

- Anh có vào không? Nếu không khỏe thì anh ngồi đây chờ, em sẽ tự vào.

Nhìn mặt cô bé là anh biết bây giờ đã đứng ở đây thì không thể nào lôi cô bé về được. Và lại vì bản lĩnh đàn ông nên anh đồng ý vào đó.

Ngọc Hân mua hai vé, hí hửng chạy đi.

Nhật Đăng chảy nước mắt ròng ròng trong bụng. Nhìn cái cửa vào thôi đã phát khiếp lên rồi. Bây giờ rút lại vẫn được nhưng Ngọc Hân sẽ nghĩ anh sợ chết, vào rồi thì sợ mình sẽ ngất ở trong đó. Anh biết làm thế nào đây.

Chưa kịp tìm cách giải quyết thì Ngọc Hân đã đẩy anh vào trong. Cánh cửa đóng rầm lại làm rung cả mặt đất.

Không gian tối đen như mực. Không thấy gì hết, chỉ có tiếng gió vù vù, tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng khóc, tiếng cười, tiếng hét. Âm lanh lẫn lộn vào nhau.

Nhật Đăng đã sớm nổi da gà, mồ hôi rơi lã chã. Ngọc Hân đã đi đâu mất rồi. Cô bé này sao có thể vứt anh lại một mình chứ.

Cả ngôi nhà ma phát ra thứ ánh sáng mờ ảo. Anh lọ mọ đi theo con đường phát sáng dưới chân, khuôn mặt mếu máo, mắt không ngừng đảo qua đảo lại tìm kiếm Ngọc Hân như trẻ lạc tìm mẹ.
Mọi người nép vào nhau cùng đi trên con đường đang phát sáng, người nơm nớp lo sợ, người phấn khích.

Mặt Nhật Đăng đã tái đi phần nào.

Phụp!

Không gian lại đen kịt. Gió lạnh thổi vào người, những người đang thám hiểm ngôi nhà ma thét lên. Anh vừa lo sợ lại vừa lo không biết Ngọc Hân đang ở đâu. Cô bé xấc xược, dám bỏ anh lại một mình. Anh muốn khóc quá nhưng không khóc nổi.

Ánh sáng màu u ám lại được bật lên. Nhật Đăng có thể thấy rõ những con ma nữ đang treo cổ trên trần nhà với khuôn mặt máu me, cái lưỡi dài thòng lòng như lưỡi thằn lằn, đôi mắt trợn trắng nhìn anh. Còn cả những bộ xương và cái bóng đen đang di chuyển nữa.

Anh nuốt nước bọt. Tay chân vô thức run lên. Đôi mắt vẫn không ngừng tìm kiếm Ngọc Hân. Anh thận trọng đi từng bước, người run run. Con người sao có thể phát minh ra trò đùa ghê rợn đến thế.

Trong cái thứ ánh sáng mờ ảo anh thấy bóng dáng Ngọc Hân. Cô bé đang dừng lại trước vài con ma đang làm mặt xấu để dọa người. Cô bé không những không sợ mà còn ôm bụng cười nghặt nghẽo, bàn tay thích thú sờ lên người bọn ma giả.

Nhật Đăng như chết đuối với được cọc. Lấy đà lao đến chỗ cô bé...

AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!

Chuỗi tiếng hét đập vào tai. Sau đó là cả đàn người chạy ào ào qua Nhật Đăng. Anh bị xô ngã, mặt đẹp úp xuống đất. May là họ không dẫm qua. Nếu cái mặt đẹp của anh có mệnh hệ gì thì cả khu trung tâm giải trí này sẽ bị san phẳng.

Nhật Đăng đau đớn ôm mặt. Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi người hét lên rồi chạy như gặp ma... Gặp ma...

Thôi chết...

Nhật Đăng ngồi trên đất, từ từ quay đầu ra sau, bàn tay đã lạnh toát.
Sau làn ánh sáng không rõ ràng một bóng trắng xuất hiện, đang đi đến gần anh.

Ba mét...

Hai mét...

Môi anh run lên. Lí trí bị đánh mất. Nhật Đăng không biết làm gì, cứ ngồi mở to mắt nhìn con ma nữ đang chầm chậm bước đến.

Cuối cùng thì con ma cũng đã đến. Anh thấy rõ đôi mắt đang chảy máu đỏ chót và cả mái tóc bù xù rũ rượi che cả nửa khuôn mặt.

Con ma nữ nở nụ cười nửa miệng rồi nhanh chóng bắt lấy chân của anh.

AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!

Nhật Đăng vì sợ quá mà đạp cho con ma nữ đó một cú. Cô ma giả liền ngã gục xuống, vừa ôm bụng vừa chửi rủa.

.

Nhật Đăng chạy như điên. Đến lúc này thì anh đã quên mất việc phải tìm Ngọc Hân. Vừa nãy thôi anh đã suýt ngất vì sợ rồi.

Những con ma giả cố ý ra cản đường đều bị anh gạt phăng ra ngoài. Đúng là sức mạnh của bản năng sinh tồn.

Vẫn là đang ở giữa nhà ma. Cần một nửa đoạn đường nữa anh mới có thể ra ngoài.

Ngọc Hân ở kia... cô bé kia rồi...
Nhật Đăng sung sướng lao đến chỗ Ngọc Hân.

Đến rồi...

Bốp!

Anh vỗ mạnh lên vai cô bé, thở hổn hển. Ngọc Hân không giật mình mà lại cau mà khó chịu vì bị làm phiền.

- Hân này...

- Tránh ra!

Hân quát thẳng vào mặt Nhật Đăng. Anh ngẩn người. Không ngờ cũng có ngày anh bị cô bé đó quát. Nhưng cô bé đang xem cái gì chăm chú thế nhỉ...

Nhật Đăng tò mò nhìn theo đôi tay đang bận rộn của Ngọc Hân. Đôi mắt hẹp dài của anh căng ra. Cô bé đang sờ soạng người con ma giả rồi cười khoái trá. Có lẽ cần phải đưa cô bé đi khám.

- Đi thôi. Về nào.

Nhật Đăng kéo cánh tay cô bé đi.

- Không. Cho em chơi chút nữa.

Đứng giữa nhà ma sờ soạng ma giả là chơi hả?? Nhật Đăng muốn mắng cho cô bé một trận nên thân quá. Từ xưa đã có câu: chúng ta càng nhân nhượng thì chúng càng lớn lấn tới.

Phải. Anh phải dạy dỗ lại cô bạn gái quái dị này.

Nhưng chưa kịp giáo huấn thì con ma nữ vừa nãy hù anh đang đứng lù lù ở cạnh Ngọc Hân. Anh run rẩy núp sau cô bé.

Eo ôi!

Cô ta đang nhìn anh bằng con mắt thù hận. Kính áp tròng màu đỏ sáng quắc giữa ánh sáng mập mờ. Khuôn mặt trắng bệch với vài vết máu loang lổ và cả mái tóc rối bù xù đó nữa.

Cô ta nhìn anh, rồi cười, phô ra cả hàm răng dài nhọn hoắt. Cả người anh lạnh buốt nhưng lại ướt đẫm mồ hôi. Sắc mặt đã trắng ngang bằng con ma nữ giả.

- Hân. Đ...đi..thôi.. về...

Anh lắp bắp kéo Hân đi. Cô bé vẫn cứng đầu không chịu đi, chưa nhận ra có một con ma đang đứng ở cạnh mình.

- Anh vội cái gì? Chơi tiếp đi.

Cô bé gỡ tay anh ra. Anh sợ đến phát điên.

Con ma nữ đó làm đủ trò dọa anh và anh sợ thật. Người run cầm cập tiếc nỗi không thể xả ra cả trận "đại hồng thủy".

Ngọc Hân đưa mắt sang bên cạnh. Tuyệt nhiên không cảm thấy sợ.

- Điên à? Làm trò cho ai xem?

Ngọc Hân chửi thẳng vào mặt con ma nữ đang lè lưỡi trợn mắt.

Ma nữ nghe xong lập tức dừng hành động lại. Mặt hung tợn vênh lên với cô bé và chỉ ra đằng sau.

- Người kia.

Ngọc Hân qua ra sau thấy Nhật Đăng đang hoảng sợ núp sau lưng mình. Cô bé nhìn chằm chằm vào con ma nữ trước mặt.

- Nhìn cô quen lắm.

- Quen thế nào?

- À... Cô là chị gái xinh đẹp hồi trưa bị tôi làm bẽ mặt đúng không?

Cô bé khoanh tay trước ngực cười đắc chí.

Ma nữ không biết nói gì vì đã bị phát hiện.

- Sao cô không nói gì? Còn dám hù bạn trai tôi nữa hả?

- Đây là nhiệm vụ của tôi, tôi làm, tôi được tiền.

- Ra vậy. Chị có nhận thấy rằng chị không cần hóa trang thì bản thân chị cũng đã rất giống ma nữ rồi không?

Cô bé cười nhếch mép khiêu khích. Ma nữ cắn môi tức giận.

- Đi ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net