chi can co tien ta yeu(nb) 201-206

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vài lần nữa.’

Thượng Quan Thiên đang được hắc y nhân hầu hạ thay quần áo, gấm xanh thêu rồng,

đó là biểu tượng của Thượng Quan gia ở Ngọc quốc, chỉ có một nam nhân như hắn

có thể mặc như vậy, có thể ở trên bộ quần áo màu xanh thêu lên một con rồng

vàng đang bay lên, bởi vì hắn là vua, là vua của Ngọc quốc.’

“Ngươi lau xong chưa? Có thể đi rồi!” Thượng Quan Thiên bất mãn liếc mắt nhìn

Tô Tử Chiêm.’

Tô Tử Chiêm chậm rãi đứng lên, cũng không thèm nhìn đến Thượng Quan Thiên, chỉ

phân phó với đám người hắc y nhân hai chữ: “Hành động.”‘

Toàn bộ hắc y nhân chắp tay cúi đầu và đồng thanh đáp lời: “Dạ!” Trên mặt toàn

bộ bọn họ đều mặt nạ đồng thau dữ tợn, không phải là người của Diêm điện thì

còn là ai?’

GiờTỵ canh ba, trời trong bắt đầu có gió thổi.’

Gió, mạnh dần.’

Tiêu Vô vẫn mặc áo vải bông màu xanh, đứng tại góc tây nam củaThần Chỉđài, kêu

to: “Giờ lành đã đến....”‘

Bên phải Thần Chỉ đài một bóng dáng thướt tha cùng với mọi người đi tới, cô mỉn

cười làm hấp dẫn tất cả ánh mắt, nhưng trong mắt mỹ nhân chỉ có một người, xui

xẻo thay người kia là tôi.’

“Lăng tỷ tỷ không muốn chờ Cửu ca ca sao?”‘

Đột nhiên, trên Thần Chỉ đài như có cuồng phong gào thét, kéo theo sự bối rối

lòng người.’

Tôi nhìn cô ta, nhất thời quẫn bách đến không biết nên nói gì mới tốt.’

Yến Tứ Phương bên cạnh tôi lại nở nụ cười, con ngươi màu tím hơi hơi cong

xuống, ôn hòa nói với Mộ Dung Uyển: “Đề nghị của tam công chúa không tệ, khách

khứa đến không đông đủ cũng không tốt.”Thản nhiên nhìn khắp Thần Chỉ đài, nụ

cười của hắn càng sâu, “Huống chi cũng không phải chỉ thiếu có một mình Lương

hoàng đâu.”‘

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng khi nghe Yến Tứ Phương nói vậy, nhìn lén xung

quanh, quả nhiên anh họ độc miệng cũng không có ở đây. Nhớ rõ ngày ấy trong nhà

lao, Yến Tứ Phương rõ ràng có nói muốn anh họ độc miệng tới dự đại hôn. Ai,

cũng không biết thương thế trên người anh họ có tốt hơn chưa.’

“Lương hoàng Đông Phương Cửu đến—”Tiểu thái giám dưới Thần Chỉ đàihắng giọng’

hô to.’

Há? Cuối cùng tên ngốc kia cũng đến.’

Không có quần áo đỏ thẫm, không có những sợi tóc bay lên như thác, không có ánh

mắt mị hoặc, tên ngốc kia đi từng bước một lên Thần Chỉđài, không ngẩng đầu

cũng không giương mắt, ngay cả một ánh mắt trấn an cũng không cho tôi.’

Nhưng cho dù là như vậy, chỉ cần nhìn thấy tên ngốc đó là lòng tôi đã cười lên

rồi.’

Hắn đến là tốt rồi.’

Yến Tứ Phương cười nhìn Đông Phương Cửu chậm rãi bước tới: “Lương hoàng tới

đúng lúc lắm.”‘

Đông Phương Cửu lúc này mới nâng mắt, mắt phượng cong nhẹ, cười ảm đạm: Vậy sao?

Vậy là tốt rồi. Còn sợ, không đến sớm, nha đầu kia lại hung hăng mắng ta ở

trong lòng.” Không để ý đến vẻ kinh ngạc đến ngây người của mọi người, ánh mắt

Đông Phương Cửu tự nhiên nhìn đến người Thượng Quan Lăng đang đứng bên Yến Tư

Phương, ánh mắt đột nhiên ôn nhu như nước, rõ ràng trong lời nói có oán thầm,

nhưng thanh âm lại vô cùng cưng chiều: “Tiểu Lăng của gia, người làm cho gia

đuổi theo thật lâu.”‘

Tôi nhất thời sửng sốt, tim đập điên cuồng? Tên ngốc kia vẫn là đồ ngốc, vĩnh

viễn vẫn là đồ ngốc rõ ràng luôn nói lời đê tiện vô cùng’

nhưng lại khiến hốc mắt người ta đau đau! Đồ ngốc!’

Tôi muốn đưa tay ra nhưng Yến Tứ Phương lạnh lùng nói bên tai, hắn nói: “Chỉ

dựa vào sức một mình Đông Phương Cửu thì đánh không thắng kẻ hèn này đâu.”‘

Phải không? Yến Tứ Phương có bao nhiêu lợi hại tôi không biết cũng chưa từng

thấy qua, chỉ là có một ngày hắn từng hỏi tôi, hỏi tôi nhận thấy võ công của

mấy người bọn họ thế nào.’

Tôi nhớ lúc rõ lúc ấy tôi đã nói thế này, Vân tiên nhân lợi hại nhất, sau đó là

tên ngốc Đông Phương Cửu kia, Hiên Viên Tiêu, anh họ độc miệng, Ất, cuối cùng

mới là hắn.’

Bởi vì Vân tiên nhân từng ở Lăng phủ giết người một cách dũng mãnh như thần,

bản thân tôi đối với hắn khi mất khống chết phải kính như ma vương?’

Mà Đông Phương Cửu nếu đã ănThất Sắc thảo rồi mà vẫn đánh không lại Hiên Viên

Tiêu thì hắn có thể chết quách đi cho rồi!’

Vả lại tôi cảm thấy Yến Tứ Phương, cung chủ Bỉ Ngạn cung như hắn không cần tự

mình ra tay chém chém giết giết, hắn có rất nhiều thuộc hạ khủng bố tuyệt đối

có thể thay hắn diệt trừ tất cả chướng ngại vật, hơn nữa trên giang hồ cũng

không có đồn đại hắn từng ra tay giết người nha.’

Kết quả lúc ấy làm hắn nở nụ cười, cười đến chảy nước mắt, cười đến yêu nghiệt.’

Bình tĩnh một lúc lâu hắn mới kín đáo mở miệng nói: Vân tiên nhân lợi hại nhưng

Vân tiên nhân cũng bị hắn tận tay bắt giữ. Cho dù ngày ấy Vân tiên nhân chỉ còn

một phần ba công lực thì hắn cũng chỉ dùng ba phần công lực thôi.’

Lúc ấy tôi há to miệng ngớ người rất lâu, vẻ mặt không thể tin được, không ngờ

tên gia hỏa Yến Tứ Phương này, nói thêm một câu còn bạo hơn, hắn nói: Nếu như

Vân vương đệ có thể luyện ‘Mạch Tuyệt’ đến tầng thứ chín thì cũng chỉ có thể

đánh ngang tay với kẻ hèn này thôi.’

Tôi hoàn toàn mờ mịt. Tôi nhớ rõ khi đó tôi thật sự muốn bóp chết tên yêu tinh

này, yêu tinh cái gì, hắn rõ ràngchính là yêu nghiệt! Lớn lên yêu nghiệt, nói

chuyện yêu nghiệt, y thuật yêu nghiệt, mà ngay cả NND võ công đều yêu nghiệt

đến cực hạn rồi!Yêu nghiệt như vậy tại sao lại sống trên đời chứ? Không phải là

làm cho mọi người khốn khổ sao!’

“Cô nghĩ cái gì vậy?” Yến Tứ Phương thúc khuỷu tay vào tôi, trên khuôn mặt treo

một nụ cười ma mị đến vô cùng, “Phải hành lễ rồi.”‘

Tôi sững sờ xoay người, mắt cũng không còn dám đặt trên người Đông Phương Cửu.

Tôi không dám nhìn hắn, không muốn cho hắn biết tôi lại sợ rồi. NND ai lại

không muốn cái gì đều không sợ, cái gì cũng dám làm, cái gì đều không kiêng?

Nhưng tôi có làm được không? Được không!’

Cho dù không làm cái chó má thánh mẫu gì, cho dù bao nhiêu mạng người đều vờ

như không thấy không để ý, nhưng người kia đâu? Tính mạng tên ngốc kia đâu?

Người khác nếu có một trăm phương pháp làm cho người ta muốn sống không được

muốn chết không xong thì Yến Tứ Phương có một vạn phương pháp làm người ta muốn

chết cũng chết không xong mà!’

Không cần nghĩ chi xa, cứ nghĩ đến Vân tiên nhân còn trong thủy lao là rõ?’

Vân tiên nhân?!’

Không phải? Không phải hắn ở trong thủy lao sao?!’

Quần áo trắng, tay áo tung bay. Một đầu bạc trắng bay theo gió.’

Một đôi ngọc lưu ly màu bạc không chút tình cảm liếc nhìn mọi người, vẻ mặt

lạnh lùng càng khắcsâu dấu vết năm xưa:“Muốn sống thì đi xuống.” Con ngươi màu

bạc dần biến thành đỏ đậm, trong lúc sét đánh tóe lửa đó, trên Thần Chỉ đài

cuồng phong gào thét.

Chương 204: Yêu tinh rơi xuống, chấp nhận mệnh trời? [4]

Ngất... Đây là chuyện gì vậy Bộ dạng Vân tiên nhân có nửa điểm nào giống nhưbị

giam cầm đâu lâu ngày đâu, rõ ràng là tốt không chịu được.’

Lại nhìn trên đài, chỉ vì một câu nói của hắn mà trong chớp mắt đã không còn

một ai.’

Số còn lại đều là một đám tự cho là đúng...ví như Hiên Viên Tiêu, ví như tên

ngốc...ví như là Yến Tứ Phương đang bị con ngươi màu bạc của Vân tiên nhân gắt

gao không tha mà tập trung vào.’

C ò n ví như Lăng mỗ tôi, kẻ đang do dự không quyết định được nên chạy hay không.’

Ồ? Mộ Dung Uyển lá gan cũng thật lớn, sao cô ta còn ở trên đài? Ngay lúc tôi

phát hiện ra cô ta, cô ta nhìn tôi mỉm cười, cười đến khiến lòng tôi lạnh lẽo,

vội quay đầu nhìn chỗ khác.’

“Xem ra vương đệ đã luyện thành ‘Mạch Tuyệt’ rồi.”‘

Yến Tứ Phương mang theo nụ cười nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi,

không đem Vân tiên nhân cả người đang tỏa ra sát khí xem vào mắt.’

Âu Dương Vân không chút động tĩnh, từ từ di chuyển bước chân, trông như nhà thơ

múa quạt, thân hình tao nhã, phong thái mỹ lệ như nước chảy, tất cả mọi người

chỉ có thể chăm chú mà nhìn.’

Tại thời khắc này, cuồng phong dường như đã ngừng lại, mà ngay sau đó lại vội

vàng mãnh liệt thổi qua, đánh tới đám người đang đứng xung quanh Âu Dương Vân,

nhẹ nhàng xoay cánh tay của mình, gió ngưng tụ thành nước, làm thành một màn

nước, dường như có sự sống hiện hữu tạo thành luồng sáng bạc chuyển động quanh

hắn.’

“Không tồi, không tồi, đã tạo thành màn nước.” Yến Tứ Phương giống như đang

khen ngợi, nhưng vẫn không thèm để ý như cũ.’

Luồng sáng ngưng tụ càng ngày càng mạnh, hào quang ngày càng sáng, ánh sáng bạc

quả thực làm lóa mắt khiến mọi người giống như không thể mở mắt ra được, trong

tầm nhìn mờ ảo đó, tôi chỉ có thể thấy được ánh sáng dần dần ngưng tụ, tạo

thành quả cầu ánh sáng đang bồng bềnh từ từ trên tay Âu Dương Vân, sau đó màu

bạc dần dần bị che khuất bởi luồng sáng xanh lam.’

Ông trời ơi, trận chiến này so với lần trước tôi chính mắt thấy hắn cùng anh họ

độc miệng đánh nhau trong rừng cây quả thật còn lợi hại hơn. Quả nhiên, hắn vẫn

là len lén luyện thành phá công kia rồi.’

Tất cả mọi người đều nín thở, Hiên Viên Tiêu, Đông Phương Cửu trầm ngâm nhìn

chằm chằm Âu Dương Vân, mà Yến Tứ Phươngvẫn cười hi hi ha ha ha không hề đểý

như cũ.’

Quầng sáng xanh tĩnh mịch chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Vân, lộ ra

vẻ đẹp như quỷ dị của hắn, hai tròng mắt màu đỏ kia xuyên qua quầng sáng, khiến

hết thảy mọi người đều rùng mình cả kinh.’

Mọi người chỉ lo nhìn chằm chằm Vân tiên nhân, khi quay đầu lại, đã thấy Yến Tứ

Phương từ từ nâng bàn tay cầm một quả cầu ánh sáng màu đỏ đang chuyển động rất

nhanh.’

Fuck, Yến Tứ Phương, tên yêu nghiệt này có phải là người nữa không? Công việc

này hắn chuẩn bị từ lúc nào vậy? Sao có thể còn nhanh hơn Vân tiên nhân đã biến

thành ma? Rõ ràng mới vừa rồi hắn còn ngây ngốc mà cười như vậy? Ông trời ơi...’

Cũng may không chỉ một mình tôi nghệch mặt ra, đôi mắt đen giương lên của tên

ngốc Đông Phương Cửu, con ngươi vàng đang trừng lớn của Hiên Viên Tiêu, cả ánh

mắt đang nhẹ nhàng trở nên sắc bén của Vân tiên nhân, nhưng điều này nói cho

tôi biết rằng, bọn họ cũng không thể tin được.’

Giữa lúc điện quang tóe lữa, lúc đầu tôi chỉ cảm thấy có chút đau đớn, bởi vì

Yến Tứ Phương hạ độc thủ đối với tôi, tôi cũng không biết hắn dùng lực

lớn đến đâu để đẩy tôi ra phía sau hắn, tôi chỉ cảm thấy bả vai bị đánh trúng

đau đớn, sau đó liền chết lặng.’

Lúc có thể nhìn rõ sự vật trở lại, đã thấy móng vuốt của Vân tiên nhân nắm ở cổ

họng của Yến Tứ Phương, mà tôi thì vô tội bị ném sang một bên, chẳng qua là vẫn

chưa ngã xuống, Yến Tứ Phương một tay vẫn còn cầm tay tôi.’

Vui lòng tha thứ cho việc tôi hình dung bàn tay ngọc ngàcủa Vân tiên nhân là

móng vuốt, thật ra là bởi vì móng tay của hắn thật sự dài đến dọa người.’

Xem ra Yến Tứ Phương đánh thua rồi. Nhưng mà cảm giác lúc mới bắt đầu thì hắn

không nên thua mới đúng nha, huống chi hắn còn xuất khẩu cuồng ngôn với tôi,

nếu như Vân tiên nhân luyện thành công phu kia thì cũng chỉ có thể đánh ngang

tay với hắn màthôi. Điều này chứng tỏ Vân tiên nhân vẫn chưa thể đánh bại hắn,

vậy tại sao hắn lại thua?’

Âu Dương Vân từ từ bóp chặt tay, Yến Tứ Phương cong mắt cười, không hề sợ hãi.’

Ách...Vân tiên nhân là muốn bóp chết tên yêu nghiệt này sao?’

Không tốt nha?’

Tôi vừa định lên tiếng lại nghe thấy hai thanh âm quen thuộc vang lên.’

Đông Phương Cửu nói: “Hạ thủ lưu tình.” Hiên Viên Tiêu quát: “Ngừng tay...”‘

Âu Dương Vân giật mình nhìn vào mắt Đông Phương Cửu, đôi mắt màu đỏ dần dần tan

đi, thay vào đó là ánh bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có chút tia ấm áp.

Hắn không chút cảm tình nhìn Yến Tứ Phương, nói: “Côhiện tại sẽ không

giết ngươi, cô đã đồng ý với Âu Dương Vô Ngôn để ngươi sống trong

vòng ba năm, cô nói được sẽ làm được.” Nói xong, hắn liền thu hồi các móng tay

đang để trên cổ Yến Tứ Phương.’

Hắn nói tự nhiên như vậy, cứ như là mọi người không nên có phản ứng ngây ngốc

như vậy.’

Trong mắtÂu Dương Vân không có một ai, hờ hững lấy một khăn tay trắng trong cổ

tay, tỉ mỉ mà lau đi bàn tay vừa bóp cổ họng Yến Tứ Phương, sau đó mới vứt đi,

đôi mắt màu bạc đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Đông Phương Cửu,

hắn lạnh nhạt mà nói ra hai chữ: “Đa tạ.”‘

Đông Phương Cửu hơi sửng sốt, môi chợt nở ra nụ cười: “Âu Dương huynh không cần

khách khí.”‘

Vân tiên nhân tại sao phải tạ ơn tên ngốc Đông Phương Cửu kia? Tên ngốc kia đã

giúp Vân tiên nhân cái gì?’

“Lương hoàng tự nhiên là đã giúp đỡ Vân vương đệ rồi, bằng không, hôm nay sao

lại có vở kịch hay như vậy, đúng không Lương hoàng?”Yến Tứ Phương không có

chút nào cảm giác giống như là mới ở trước mặt thần chết quay trở về, vẫn như trước cười tà mị, đôi mắt tím lóe tia lạnh lẽo.’

Đông Phương Cửu nhìn hắn mỉm cười: “Yến huynh hài lòng là tốt rồi.”‘

Fuck, bọn họ đang nói tiếng lóng gì vậy? Sao tôi nghe mà không hiểu chút nào.’

“Ha hả, người cuối cùng cũng đã đến đủ.” Yến Tứ Phương cười khẽ một tiếng,

phóng tầm mắt nhìn Tô Tử Chiêm, Thượng Quan Thiên đang khoan thai bước tới.’

“Biểu ca!” Tôi kinh hãi. Không phải kinh ngạc vì sự xuất hiện của hắn, mà kinh

ngạc vì hắn mang một thân vũ khí, liếc mắt có thể hiểu được, bộ đồ áo liền quần

này là dùng để đánh lộn nha. Hơn nữa, còn là đánh một trận sinh tử mới phải

dùng đến.’

Thiên Thiên đi ở phía sau của anh họ độc miệng, khi tôi nhìn đến hắn, chống lại

là ánh mắt oán độc của hắn.’

Lòng không hiểu sao lại xoắn lại.’

Đúng vậy, hắn là hận sao tôi không chết quách đi, tôi chết rồi thì có thể trả

lại hoàng tỷ của hắn cho hắn.’

Bỗng nhiên phong vân đột biến, xung quanh Thần Chỉ đài bất ngờ xuất hiện rất

nhiều cung thủ cùng hắc y nhân.’

Thượng Quan Thiên trừng mắt nhìn tôi, cảm tình rối rắm phức tạp trong mắt hắn

cuồn cuộn, thật lâu sau, hắn đưa tay chỉ vào tôi, lãnh ngạo mở miệng nói:

“Ngươi, lại đây.”‘

Tôi liếc về phía Đông Phương Cửu một cái, chỉ thấy tên ngốc đó nhíu mày thật

sâu, không hài lòng mà nhìn về phía Thượng Quan Thiên: “Ta nhớ rõ đã từng nói

qua, ngươi không được làm tổn hại đến tính mạng của Yến Tứ Phương.”‘

Thượng Quan Thiên lộ ra vẻ qua cầu rút ván, hướng Đông Phương Cửu, cười khẽ một

tiếng, nói: “Trẫm bằng lòng hợp tác với ngươi đã là thiên ân, ngươi còn muốn kỳ

vọng trẫm đáp ứng cái gì nữa hả?”‘

Đổ mồ hôi!... Tôi là đang thay tiểu Thiên Thiên đổ mồ hôi nha... Hắn dứt khoát

đắc tội với tên ngốc Đông Phương Cửu kia như vậy cũng thật là không tốt đâu.’

Đông Phương Cửu cười: “Hay cho một cái ‘thiên ân’, hay.” Tầm mắt hướng qua người Thượng Quan Thiên, dừng lại trên

người Tô Tử Chiêm, cười hỏi: “Tô đại nhân thấy thế nào? Cũng muốn dùng loạn

tiễn bắn chết Ma Y mới cam tâm?”‘

Tô Tử Chiêm nhíu mi: “Yêu tinh tất phải tiêu diệt.”‘

“Tô đại nhân biết vì sao Yến Tứ Phương đưa Lăng nhi từ Kim quốc tới Ngôn quốc

mà.” Đông Phương Cửu cười lạnh lùng: “Tô đại nhân cảm thấy tiêu diệt yêu tinh

quan trọng hơn hay là mạng sống của người vẫn luôn gọi ngươi là ‘biểu ca’ quan trọng hơn.”‘

Hiên Viên Tiêu cũng đồng thời lên tiếng: “Yến Tứ Phương chết đi, nàng cũng

không thể sống được!”‘

Cả người Tô Tử Chiêm run lên, giật mình bừng tỉnh, cao giọng quát: “Cung tiễn

thu lui...” Hắn sao lại quên người nọ là phải lấy máu của Yến Tứ Phương thì mới

có thể duy trì mạng sống.’

Nhưng cung tiễn thủ lại không ai nghe lệnh.’

Tô Tử Chiêm sững sốt, con ngươi màu lục trong nháy mắt tràn ngập hoảng sợ, hắn

nghe được Thượng Quan Thiên đứng bên cạnh cười khẽ: “Ha ha, biểu ca không cần

hao nước bọt, cung tiễn thủ này không phải là người của ngươi, tất cả đều là

người của trẫm.”‘

Đôi mắt màu lam tràn của Thượng Quan Thiên đầy huyết tinh, hắn khinh thường

hướng Đông Phương Cửu cười cười, lại nhìn về phía tôi, lặp lại: “Ngươi, lại

đây.”‘

Không gian ngưng đọng, gió ngừng lại, mọi người đều không ai lên tiếng, chỉ có

tôi nghe được nhịp đập trái tim mình.’

Tôi đang tập trung mà nghe âm thanh của nội tâm mình.’

Yến Tứ Phương, vận mệnh của hắn chỉ vì tôi nhất thời hứng khởi an bài mà có

ngày hôm nay.’

Yêu tinh, mọi người đều muốn giết.’

Đêm qua hắn hỏi tôi: Cô đã gặp qua yêu tinh s a o ? Cô cũng muốn ta chết đi

sao? Dù chỉ trong khoảnh khắc?’

Tôi đã không trả lời hắn, khi đó tôi đã do dự. Bởi vì tôi sống tại thế giới

này, có đau đớn, có vui vẻ, có trúng độc, có quyến luyến, có yêu... Cho nên tôi

bàng hoàng, thử hỏi đối mặt với một người thành yêu thành ma lấy bất hạnh của

người khác làm niềm vui cho mình, tôi có thể không chút giữ lại mà chúc phúc

hắn sao? Tôi có thể toàn tâm toàn ý nói không sao cả, người trong thiên hạ có

thể vứt bỏanh, tôi cũng không muốn anh chết, anh cũng không phải là kẻ đại gian

đại ác, anh cũng có mặt lương thiện, anh cũng...’

Thật quang minh chính đại! Thật nực cười.’

Tôi căn bản chưa từng thấy được mặt lương thiện của Yến Tứ Phương, cho nên lấy

đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!’

Kỳ thực tôi chẳng qua là...’

“Thiên Thiên, đệ không cần giết hắn, có được không?” Tôi nhẹ nhàng cầm tay Yến

Tứ Phương, đẩy hắn ra phía sau tôi. Đầu ngón tay hắn rất lạnh, nhưng lòng bàn

tay lại ấm áp lạ thường. Sự ấm áp này đã truyền đến tận trái tim tôi.’

Tôi không muốn hắn chết, một chút cũng không.’

Vận mệnh nếu đã có thể sáng tạo vậy thì cũng có thể thay đổi.’

Hắn là yêu tinh thì có gì quan trọng? Không chừng mấy năm sau lại có ma tinh

xuất hiện thì sao, không phải đáng sợ hơn hắn rất nhiều sao?’

Phải, bàn tay của hắn đã dính rất nhiều máu, nhưng tất cả những người nơi đây

có bàn tay ai là sạch sẽ đâu?’

Ngay cả bản thân tôi, sợ cũng không phải. Thượng Quan Thiên giật mình dừng lại,

tức thì hét lên: “Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi dám ra lệnh cho trẫm?!”‘

“Ta không ra lệnh cho đệ, ta chỉ là... cầu xin đệ. “ Tôi nháy mắt vài cái, hy

vọng đứa nhỏ này sẽ niệm chút tình cũ. Cho dù tôi không phải là hoàng tỷ đã

ởcùng hắn hơn mười mấy năm, nhưng sau khi tôi đến thế giới này, Tôi đối với hắn

thật sự là như đối với em ruột của mình! Vì hắn thanh lọc triều đình là tôi, vì

hắn tuyển phi là tôi, vì hắn giao ra đại quyền giám quốc là tôi! Không phải ai

khác chính là Lăng mỗ tôi...’

Thượng Quan Thiên tức đỏ mắt, cả giận nói: “Này... ngươi...”‘

Mộ Dung Uyển cười khẽ một tiếng ngắt lời hắ n, cô ta duyên dáng bước đến bên

cạnh Đông Phương Cửu, cười nói: “Cửu ca ca, hôm nay ngủ có ngon không?”‘

Mọi người đều bị một câu hỏi không liên quan này của Mộ Dung Uyển thu hút.’

Đầu tiên mọi người có lẽ là thật sự cần thư giãn một chút thần kinh đang bị

căng thẳng.’

Không đợi Đông Phương Cửu có phản ứng nào, Mộ Dung Uyển lại chuyển hướng nhìn về

phía tôi, cười yếu ớt hỏi: “Lăng tỷ tỷ có biết món điểm tâm kia có tên gọi là

gì không?”‘

Tôi ngây ngốc mà lắc đầu, có chút ngỡ ngàng, có chút... kinh hãi...’

“Ha ha, Uyển nhi đặt cho nó một cái tên rất hay.” Dừng lại một chút, đôi mắt

đẹp quét qua đám người dừng lại ở gương mặt không chút biểu tình của Đông

Phương Cửu, sâu thẳm mà nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net