Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tử Vũ lúc này không nghĩ được gì thêm, đúng hơn là không đủ bình tĩnh để nghĩ thêm được điều gì cả. Mễ Đoá vì điên cuồng yêu anh mà không ít lần lấy cái chết ra để trêu đùa rồi. Lần này, cô lại muốn lấy cái chết để làm gì nữa đây? Vương Tử Vũ vội vàng bế cô lên rồi chạy ra xe để đến bệnh viện.

Cái ký ức đáng sợ của hai tháng trước lại hiện lên trong đầu của Vương Tử Vũ. Hôm ấy anh đi chơi cùng Kỳ Anh đến tận nửa đêm mới trở về nhà. Khi vừa bước chân vào phòng, anh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, nhưng đèn trong đó thì không được bật lên. Anh cứ nghĩ có thể là do vòi nước bị hỏng, anh đi lấy hộp dụng cụ đi vào đó và bật đèn lên, anh liền bị hoảng loạn khi thấy Mễ Đoá đang nằm trong bồn tắm, máu từ cổ tay cô vẫn chảy không ngừng, nhuộm đỏ cả nước trong bồn tắm. Chiếc hộp dụng cụ trên tay anh được thả tự do, tạo ra một thứ âm thanh được cho là rợn người trong hoàn cảnh này. Mễ Đoá lần đó tự tử là vì muốn anh ký vào giấy đăng ký kết hôn. Trước lúc đó cô có gọi điện cho anh để cảnh báo, nhưng anh nghĩ cô cùng lắm cũng chỉ dọa như mọi lần thôi. Anh luôn nghĩ cô không có cái lá gan để tự sát thật. Nhưng lần này anh thực sự đã lầm rồi, cô không còn dọa anh nữa, mà cô đã tự sát thật. Cô thực sự là đã dùng đến cái chết để ép buộc anh cưới cô.

Khi Mễ Đoá đã vào phòng cấp cứu, Vương Tử Vũ mới chợt nhận ra, cái thứ dung dịch màu đó dính trên áo đó không phải là máu mà là rượu vang. Có lẽ tại lúc đó anh không đủ bình tĩnh nên đã không thể phân biệt đó là rượu vang hay là máu. Hoặc cũng có thể là do ánh đèn màu vàng của phòng khách nên Vương Tử Vũ không nhìn rõ được màu sắc của dung dịch đó. Nhưng dù là vậy, Vương Tử Vũ cũng không hết lo lắng, bởi vì cô không tự sát bằng cách cắt cổ tay, mà lại tự sát bằng tuyệt thực.

Ánh đèn màu đỏ của phòng cấp cứu sao còn chưa tắt? Vương Tử Vũ siết chặt hai tay, nếu Mễ Đoá có xảy ra chuyện gì, có phải anh nhất định sẽ ân hận cả đời không?

Mười phút sau khi nhận được điện thoại của Vương Tử Vũ, ông bà Vương, Jun và chú Đỗ - quản gia kiêm trợ lý của ông Vương cùng nhau chạy đến, khuôn mặt ai cũng hiện rõ sự lo lắng tột cùng. Bởi vì Mễ Đoá từ trước đến giờ vẫn luôn được mọi người yêu thương, bao bọc. Ngay cả khi cô trở nên như bây giờ, mọi người trong nhà cũng không có ai ghét cô mà chỉ càng cảm thấy thương cô hơn và càng ủng hộ những hành động sai càng thêm sai của cô. Bà Vương mắt đỏ hoe, giọng nói khản đặc vì khóc suốt quãng đường đến đây:

"Tiểu Đoá sao rồi?"

Vương Tử Vũ lắc đầu rồi nhìn vào đèn phòng cấp cứu, anh cũng rất muốn biết cô sao rồi. Đã gần hai tiếng trôi qua rồi, chiếc đèn ấy vẫn còn chưa tắt. Không phải chỉ ngất thôi sao? Tại sao lại ở trong đó lâu đến như vậy chứ?

Bỗng cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bốn người kia cùng chạy đến chỗ bác sĩ hỏi tình hình của Mễ Đoá nhưng Vương Tử Vũ vẫn ngồi im ở đó, hai tay vẫn siết chặt.

"Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?" - Ông Vương hỏi.

"Huyết áp của bệnh nhân xuống quá thấp, cơ thể lại suy nhược nghiêm trọng, cũng may là đưa đến kịp nếu không..." - Bác sĩ lắc đầu mà không nói tiếp nhưng ai cũng hiểu, nếu như đưa đến chậm e rằng chuyện xấu thực sự đã xảy ra rồi. - "Bây giờ tình trạng của bệnh nhân cũng chưa được khả quan cho lắm, chúng tôi đã chuyển bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng không khuyến khích người nhà vào thăm vì bệnh nhân cần được nghỉ ngơi."

"Bác sĩ nói vậy là sao ạ?" - Bà Vương đứng không vững, toàn thân đều dựa vào chồng bà. Bà tự trách bản thân, trách vì thời gian qua đã không dành nhiều thời gian để quan tâm đến Mễ Đóa. Trách vì không phát hiện sớm hơn Mễ Đóa luôn ở căn nhà đó một mình để chờ đợi một người vốn chẳng còn để tâm đến Mễ Đóa.

"Dù không bị thương ở đâu nhưng bệnh nhân hình như không có ý chí muốn tỉnh lại."

Câu nói này của bác sĩ đều giống như một tảng đá nặng đè lên người bọn họ vậy. Ý chí của cô không muốn tỉnh lại là sao chứ? Cô có bị thương ở đâu đâu mà lại có chuyện này xảy ra chứ?

Sau khi bác sĩ cùng mấy cô y tá rời đi, bà Vương quay sang nhìn chú Đỗ và nói:

"Chú Đỗ, chú đưa mọi người về trước đi, tối này tôi sẽ ở đây với Tiểu Đoá."

"Mẹ, để con..."

Vương Tử Vũ cuối cùng cũng đã lên tiếng. Nhưng anh còn chưa nói hết câu đã bị bà Vương cướp mất quyền lên tiếng rồi, bà Vương quay lưng lại với anh bởi vì bà vẫn còn giận anh từ lúc bỏ Mễ Đóa một mình hôm đám cười và cộng thêm cả chuyện xảy ra hôm nay. Bà thực sự không muốn nhìn thấy mặt đứa con mà bà rứt ruột đẻ ra thêm một giây nào cho đến khi Mễ Đóa thực sự tỉnh lại:

"Tiểu Vũ, con tốt nhất là đừng đến đây nữa, nếu không thể mang đến niềm vui đến cho Tiểu Đoá, vậy thì tốt nhất đừng mang thêm bất cứ nỗi đau nào đến nữa."

Sao nghe câu nói này, Vương Tử Vũ lại có cảm giác nó như một lời trách móc của người mẹ dành cho kẻ làm tổn thương con cái của họ vậy. Hình như mọi người đang muốn đổ mọi tội lỗi cho anh vậy? Là anh làm sai ư? Tất cả là do tự Mễ Đoá làm khổ bản thân cô thôi mà. Là chính cô gán ghép cho anh và Kỳ Anh bên nhau mà. Là cô làm cầu nối cho anh và Kỳ Anh yêu nhau. Sao bây giờ lại quay sang trách anh chứ?

Bà Vương khẽ thở dài rồi đi đến phòng bệnh của Mễ Đoá, chú Đỗ và Jun đi ra xe trước còn Vương Tử Vũ bây giờ đang đứng tựa lưng ở gần cửa phòng bệnh. Ông Vương không biết nên nói gì với anh vì chính ông lúc này cũng đang giận anh mà. Ông đi đến vỗ vai Vương Tử Vũ rồi nói:

"Về thôi."

"Ba về trước đi, con muốn ở đây một lúc nữa." - Anh mệt mỏi nói.

Ông Vương nhìn anh một lúc lâu rồi thở dài, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay không thể trách anh, cũng không thể trách Mễ Đóa được, nếu có trách thì nên trách người làm cha mẹ đã không thực sự dành nhiều thời gian quan tâm đến con cái:

"Điều mà ba mẹ hối hận nhất không phải là đồng ý cho Tiểu Đoá kết hôn với con mà chính là năm đó đã không dùng mọi cách để ngăn cản con và Trịnh Kỳ Anh ở bên nhau. Con có biết tại sao lâu như vậy, ba mẹ vẫn không làm thủ tục nhận nuôi Tiểu Đoá không?" - Ông Vương quay sang hỏi rồi tự trả lời luôn. - "Đó là vì ba mẹ luôn muốn con và Tiểu Đoá sẽ kết hôn với nhau."

Điều đó làm sao mà anh không biết chứ. Chính vì biết ba mẹ anh ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mễ Đóa đã muốn nhận cô làm con dâu rồi nên anh đã rất cố gắng chỉ quan tâm đến một mình Mễ Đoá. Nhưng mà anh lại không thể ngờ tới mọi chuyện lại trở nên rối loạn như hiện tại. Mọi thứ tự nhiên trở lên vô cùng rối ren khiến cho mối quan hệ giữa anh và Mễ Đóa càng lúc lại càng đi quá xa, xa đến mức khó có thể quay lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net