Black

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Có nên tha thứ cho Triệu không? Chị ấy thật lòng với mình sao? Minh Triệu, em phải làm sao đây *

  Trái tim Duyên lại cảm thấy mềm nhũn  ra, muốn cho Triệu cơ hội lần  nữa. Duyên chán chường, nằm suy nghĩ hồi lâu làm cô thấy mệt mỏi, cô muốn đi ra ngoài để hít thở một chút. 

* Nhưng đi đâu đây? Không có chỗ nào đi cả, mà nếu đi chơi mà đi một mình thì làm sao vui. Hay là đến bệnh viện xem chị ấy đang làm gì nhỉ...*

  Cô suy nghĩ hồi lâu mới quyết định lấy áo khoác và đi đến bệnh viện.


************************


" A Kỳ duyên, dạo này khỏe không? Lâu rồi không gặp, tụi này nhớ Duyên lắm đó! Đi đâu mà mất tích tận mấy năm trời vậy? Nè, dạo này Duyên đẹp ra nhiều lắm nha " - đám  y tá thấy cô bước vào liền nháo nhào lên.

" Haha, mọi người còn nhớ em hả? "

  Nói chuyện hồi lâu với đám y tá đến trưa, cô tạm biệt và đi đến phòng Triệu. Cô ngần ngại bước đến.

* Có nên vào không nhỉ? *

* Có nên rủ Triệu ăn trưa không? *

* Nếu như vậy thì chị ấy nghĩ là mình tha thứ cho chị ấy thì sao? *

  Hàng tá những suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô, đứng trước cửa phòng Triệu, cô nhẹ nhàng xoay cửa hé ra rồi từ từ nhìn vào. Cảnh tượng hiện tại đập vào mắt cô, người đàn ông nào đó đang hôn Triệu, ... là Vĩnh Khoa. Sao Triệu lại để hắn hôn như vậy? Tại sao Triệu nói đã hủy hôn rồi mà giờ còn quay lại với hắn? Tại sao chị nói đã chấm dứt với hắn ta? Tại sao chị lại tạo cho cô hy vọng rồi dập tắt nó nhanh chóng vậy? Lại một tá câu hỏi tại sao trong đầu cô.

  Duyên cảm thấy hụt hẫng, trái tim một lần nữa bị gai đâm vào. Chẳng phải chị nói yêu cô sao? Chẳng phải chị bảo sẽ bù đắp cho cô sao? Những hành động cử chỉ của mấy ngày trước đây là gì? Chị lại muốn chơi đùa với cô nữa sao? Một dòng nước mắt chảy xuống, cô đưa tay gạt nó đi, đóng cửa phòng lại rồi rời khỏi bệnh viện.

~ Trong phòng làm việc của Triệu ~

* CHÁT *

" Này, anh làm cái quái gì vậy? Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tôi không yêu anh! "

" Cho anh một cơ hội được không em? "

" Không! Anh đi khỏi đây đi! Và đừng làm phiền tôi nữa "

" Bao nhiêu năm nay anh làm tất cả chỉ vì em... "

" Tôi không có bảo anh làm! Là do anh cố chấp thôi. Van xin anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Và đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa! " - anh ta chưa nói hết đã bị Triệu chặn lại.

" Vậy có thể cho anh biết là em đang yêu ai không? Em có hạnh phúc không? " 

" Là con gái và tôi đang lấy lại hạnh phúc của chính mình, nên anh đừng đến quấy rối nữa! "

" Là Kỳ Duyên sao? Em ấy là em gái của em đó... "

" Chuyện của tôi không cần anh quản. Ra ngoài và đừng bao giờ xuất hiện nữa "

" Được thôi! Giờ tôi đi, nhưng tôi sẽ không buông cô dễ dàng vậy đâu! "

" Anh đang dọa tôi à? Anh tưởng tôi sợ anh chắc "

" Tùy em. Tạm biệt "

  Triệu nhìn Khoa đi ra khỏi cửa, mệt mỏi ngồi xuống. 5 năm rồi mà cái đuôi ấy cứ lẽo đẽo theo cô mãi. Cô phải làm sao để hắn từ bỏ đây, suy nghĩ hồi lâu Triệu giật mình vì trời đã chiều tối, cô còn phải về nhà nấu ăn cho Duyên của cô nữa. Cô vội vơ chiếc áo khoác rồi chạy ra bãi xe.


*********************


" Gấu Béo ơi! Triệu về rồi nè "

  Triệu nhìn quanh nhà, nhưng chẳng thấy Duyên đâu, Triệu chạy đi khắp nhà tìm cô. Từ phòng khách đến phòng ngủ, nhà bếp và cả toilet. Triệu bắt đầu hoang mang, lấy điện thoại gọi cho Duyên nhưng chỉ nhận được thuê bao.

  Triệu cuốn cuồng lên, Duyên đi đâu chứ? Ngoài trời đang mưa rất lớn. Cô có bị làm sao không? Sao cô lại coi thường lời đe dọa của Triệu. Nếu bắt được cô về thì nhất định Triệu sẽ trói cô lại.

" Alo? "

" Ánh Quỳnh ơi, Duyên có ở đó không? " - Triệu gấp gáp nói.

" Ơ.. dạ không có " 

" Khi nào thấy Duyên thì gọi cho chị ngay nhé "

" Dạ mà có chuyện... " - Quỳnh chưa kịp nói xong thì Triệu đã cúp máy.


************************


" Mẹ nghe này "

" Mẹ, Duyên có về nhà không mẹ? "

" Không có, chuyện gì nữa vậy? "

" Con đi làm về thì không thấy em ấy đâu nữa. Con không biết Duyên đã đi đâu rồi "

" Chắc nó đi mua đồ hoặc đi chơi với bạn thôi mà, con đừng lo quá "

" Dạ, khi nào Duyên có về nhà thì mẹ báo con biết với "

" Ừm, mẹ biết rồi "

  Quăng cái điện thoại qua một bên, Triệu lo sợ Duyên rời xa mình một lần nữa. Triệu tự trấn an mình, tự nói là Duyên chỉ đi chơi thôi, rồi sẽ quay về mà. Nói vậy thôi nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng, cô không nghĩ Duyên đi đâu cả, vì ngoài trời mưa rất lớn! Triệu tức tốc lấy chìa khóa xe, chạy khắp nơi để tìm Duyên, nhưng chẳng thấy đâu.

* Gấu Béo à, em đang ở đâu? Đừng làm chị lo nữa, về với chị đi *

  Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì chợt Triệu nhận ra bóng dáng quen thuộc. Cô dừng xe, mở cửa chạy ra ngoài mặc cho mưa lớn.

" KỲ DUYÊN "

  Duyên nghe giọng quen thuộc kêu mình, cô quay đầu lại. Hoảng hốt khi thấy Triệu đang chạy đến. Cô liền bỏ chạy, chạy được một lúc thì bị một lực kéo mạnh nắm chặt tay cô.

" Em làm gì mà đi ngoài mưa vậy hả? Em có biết là sẽ bị bệnh không? Sao em lại rời khỏi nhà vậy. Em coi thường lời nói của chị à? "

" CHỊ IM ĐI! Đừng nói gì nữa. Cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Sao hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi vậy? Chị thích vậy lắm sao? Chị cho tôi hy vọng, rồi lại phá vỡ nó. Tôi đau khổ bao nhiêu năm như vậy chưa đủ sao? Chị đừng làm rối tung cuộc sống của tôi nữa "

" Gấu Béo, em sao vậy? Có chuyện gì? Vào xe đi, đang mưa to đấy, đừng để bị cảm lạnh " - Triệu kéo Duyên đi nhưng cô ấy vùng khỏi cái nắm chặt và chạy đi. Cô không nghĩ mình sẽ chạy thoát khỏi Triệu nhưng cô không muốn thấy con người đó nữa.

" DUYÊN " - Triệu hét lớn khi thấy cô chạy đi lần nữa, Triệu chạy theo, trong đầu chị toàn là những câu nói khi nãy. Tại sao Duyên lại nói như vậy? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

  Chạy được một đoạn thì Duyên khụy xuống, cô không muốn chạy nữa, cô cũng không còn đủ sức để mà chạy. Triệu thấy thế liền từ từ tiến đến, ôm cô vào lòng.

" Có chuyện gì với em sao? Triệu lại làm gì có lỗi với em hả? Nói chị biết. Đừng rời khỏi chị nữa có được không? Đừng khóc nữa. Chị đau lắm "

" ... "

" Mình về nhà rồi nói chuyện được không? Ngoài này mưa lớn, em sẽ bệnh đấy " - Triệu ôn nhu vuốt tóc cô. Cái ôm ngày càng chặt như không muốn Duyên thoát khỏi mình.

" ... " - Duyên vẫn im lặng, cô không còn sức tranh cãi. 5 năm qua cô đã học cách quên và không yếu đuối nữa, nhưng chỉ cần vài giây ở bên cạnh chị, đã làm tim cô mong manh trở lại. Chị rốt cuộc muốn cô phải thế nào?

  Triệu thấy Duyên im lặng, liền đỡ cô vào xe, cài dây an toàn cho cô rồi khởi động xe chạy đi. Duyên ngồi đó, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa xe, không nói gì, cũng không nhúc nhích. Triệu đưa tay sang nắm lấy tay cô lay lay.

" Gấu Béo, em có sao không? Không phải là đã bệnh rồi chứ? Có lạnh không? Có cảm thấy mệt không? "

" ... " 

" Này, gấu béo "

" Không bị gì hết "

" Tại sao lại đi ngoài mưa như vậy, em ướt hết rồi, em làm Triệu lo lắm "

  Duyên nhếch mép. Triệu còn lo cho cô sao? Đồ dối trá! Từ khi cô nhìn thấy cảnh tượng lúc trưa, thì những gì Triệu nói cô đã không còn chút niềm tin.

" Người chị cũng ướt cơ mà " - Duyên nhìn Triệu chút xót xa. Cô cũng không hiểu Triệu đang nghĩ gì. Tại sao lại đuổi theo cô? Tại sao lại quan tâm cô khi còn yêu người khác?

" Là tại em đó. Ai đời lại đi tắm mưa vào buổi tối chứ " - Triệu châm chọc, nhưng nhìn sang thì lại thấy người kia không chút cảm xúc nào. Không khí trong xe lại trở nên ngột ngạt. Triệu tập trung lái xe nhanh để về nhà giữ ấm cho Duyên.

" Duyên, em không xuống xe sao? Hay muốn Triệu ẵm em vào? " 

" Tôi tự xuống được, không cần chị " 


*********************


" Này, lại đây sấy tóc cho Triệu đi " - một lúc sau khi cả hai đều lau khô người xong thì Triệu mè nheo.

" Tôi đi ngủ, tự làm đi " - Duyên không để ý đến Triệu. Cô đến giường rồi nằm nhắm mắt lại. Triệu  từ từ tiến đến, ngồi xuống bên cạnh giường nhìn Duyên.

" Gấu béo, nói chị biết là đã có chuyện gì với em được không? "

" ... "

" Những gì em nói lúc nãy là sao? Chị không hiểu. Sau này có chuyện gì cũng đừng như vậy nữa, được không? "

" ... "

" Ngủ rồi sao? Nhanh vậy? " - Triệu liền trề môi.

  Triệu thở dài, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Đi vòng qua kia giường nằm xuống nhìn vào thân hình đang quay lưng với mình. Tim bất chợt nhói lên.

* Rốt cuộc là em bị sao vậy? *

  Triệu nhích lại gần Duyên, ôm cô ấy vào lòng, hôn lên tóc.

" Em ngủ ngon "

  Duyên mở mắt, quay người lại nhìn Triệu. Cảm giác chua xót lại dâng lên. Chị thật sự không hiểu gì sao? Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa.

* Minh Triệu, chị có thể buông em ra được không? Em đau lắm rồi *


~ 4 giờ sáng ~

  Triệu đưa tay quơ quơ vào gối bên cạnh, thấy có gì đó thiếu thiếu, giật mình ngồi dậy thì không thấy ai kia đâu cả. Cô hoảng hốt chạy xuống nhà tìm kiếm, cũng không thấy, không phải là lại bỏ đi nữa rồi chứ? Chạy vừa đến cửa nhà thì sực nhớ mình quên không đem theo chìa khóa cửa. Lại chạy lên phòng lấy rồi hấp tấp chạy xuống, cô mở cửa mà tay cứ run run, làm rớt chìa khóa đến 2 lần.

" Đang làm cái trò gì vậy? " - nãy giờ ngồi nhìn Triệu cứ loay hoay với cánh cửa làm Duyên bật cười. Những hành động nãy giờ của Triệu đều lọt vào mắt cô, vì cô không ngủ được nên xuống nhà xem TV. Vừa mới xem được một chút thì thấy người kia chạy lên chạy xuống, bộ dạng loay hoay, cô cũng không định hỏi mà nhìn Triệu có vẻ tội nên mới lên tiếng.

" Ơ... nãy giờ em ngồi đây hả... Sao Triệu không thấy... Triệu... " - Triệu ngập ngừng, cô lấy lại được bình tĩnh sau khi thấy Duyên.

" Triệu Triệu cái gì, chạy ngang người ta nãy giờ mà không thấy tôi đang ngồi ở đây. Mới sáng sớm mà chạy đi đâu hấp tấp thế? Hẹn hò với ai à? " - Duyên bĩu môi liếc Triệu.

" Em làm Triệu sợ quá, cứ tưởng em lại trốn đi nữa rồi. Hẹn hò gì mặc đồ ngủ như này, là Triệu đi tìm em đó "

" ... "

  Triệu tiến tới, ngồi xuống ôm lấy Duyên làm nũng.

" Mới sáng sớm mà làm Triệu đau tim vậy, bắt đền Gấu Béo đấy "

  Nhìn bộ dạng này càng khiến Duyên thấy thương hơn, nhưng cô sực nhớ chuyện hôm qua thì làm lơ rồi xem TV tiếp. Triệu nằm xuống đùi cô, lấy ngón tay chọt chọt vào hông cô, rồi quay sang khều khều chân, rồi lại lấy ngón trỏ làm con ong lượn tới lượn lui trước mặt Duyên, miệng thì kêu zzzzzzzzzzzzzzzz.

" Làm trò con bò gì vậy? Để yên cho người ta xem TV " - Duyên muốn bật cười vì cái hành động dễ thương của Triệu. Trước đây có bao giờ Triệu làm mấy trò vậy đâu.

" Dễ thương không? Hahaha... con ong đang bay này zzzzzzzzzzzzzz. Em có thích ong không? zzzzzzzzzz " 

" Ai bày cho chị vậy? "

" aaaa Gấu béo là người đầu tiên thấy chị làm con ong đấy nha! Không cho ai thấy nữa đâu. Chỉ một mình gấu béo thôi zzzzzzzzzzzzz " 

" Thôi đi " - Duyên vừa vui lại vừa buồn, cô cũng không biết tình cảnh bây giờ giữa Triệu và cô là gì.

" Lát nữa em có muốn đi đâu chơi không? "

" Không. Chỉ muốn về nhà "

" Ở đây là nhà em còn gì. Em còn muốn về đâu nữa. Lát đi ra công viên nhá? "

" Chị không đến bệnh viện sao? "

" Không, Triệu xin nghỉ 1 tuần để đi chơi với em rồi "

" Sao lại đến 1 tuần lận? "

" Vì Triệu muốn bên cạnh em, không cho em trốn đi đâu nữa. Thế em có đi với Triệu không? "

" Tùy chị " - Duyên nghĩ lát nữa khi đi công viên, lợi dụng lúc Triệu không để ý thì sẽ trốn đi.

" Này! Đừng có làm cái mặt ngơ ngơ vậy nữa. Định trốn đi à? Lát nữa sẽ lấy dây trói em lại "

" Xì " - Duyên phồng má, kế hoạch tẩu thoát của cô đã bị người kia vạch trần. Thật là không qua mặt được cái con người này.

" Đi ngủ thôi, Triệu buồn ngủ lắm rồi "

" Chị ngủ đi, tôi không buồn ngủ "

" Vậy Triệu nằm đây với em "

" Đi ra chỗ khác mà ngủ, đừng có nằm lên đùi tôi nữa " - Duyên nói xong nhìn xuống thì Triệu đã ngủ, tay còn ôm chặt lấy cô như không cho cô thoát ra ngoài. Nhìn Triệu ngủ mà tim cô nhói lên. Cô thực sự muốn có được một câu trả lời rõ ràng.


***************


" NÀY! THỨC DẬY MAU " - Duyên cúi người xuống hét vào tai Triệu.

" A.. mới sáng mà em làm gì hét lên vậy? Triệu còn muốn ngủ nữa "

" Chị nằm trên đùi tôi 4 tiếng đồng hồ rồi đấy! Chân tôi sắp gãy rồi đây này "

" Sao em không để Triệu nằm xuống dưới sofa, sao lại ngồi im cho Triệu nằm ngủ " 

" Đừng có ảo tưởng. Chỉ là chị ôm tôi chặt quá, làm tôi không có nhúc nhích được "

" Hihi.. Triệu xin lỗi. Triệu xoa bóp chân cho em nhá " - Triệu cười cười, cảm thấy rất hạnh phúc. Triệu muốn thời gian cứ ngưng lại để cả hai bên cạnh nhau. Không để Duyên rời xa mình nữa.

" Không cần, mấy người có nhớ là hứa gì không? "

" Hả? Hứa gì cơ? "

" Này! Đồ đáng ghét, không nhớ thì thôi, không chơi với chị nữa " - Duyên ném cái gối vào Triệu rồi lè lưỡi trêu, cô xoay người đi về phòng.

  Triệu ngồi đó nhìn cô, sao lại đáng yêu như vậy chứ, ước gì trước đây chị không lạnh nhạt với cô, cho cô hạnh phúc sớm hơn. Để cả hai không phải có hoàn cảnh thế này.

  Triệu rón rén bước lên phòng, thấy Duyên đang ngồi trên giường ngắm cái gì đó. Triệu lại gần, ôm cô từ đằng sau, kéo cô vào lòng.

" Em đang xem gì vậy? "

" À, không có gì " - Duyên bị ôm bất ngờ nên vội giấu đi món đồ mình đang cầm trên tay.

" Đưa Triệu xem nếu như em không muốn Triệu dùng vũ lực "

" Đáng ghét " - Duyên đưa vật đang cầm ra cho Triệu xem. Cô biết cô không thắng nổi Triệu nên đưa ra là tốt nhất.

" Em nhớ cái này là gì không? "

" Em mua mà, sao lại không nhớ, chị còn giữ nó sao? " - Duyên cầm sợi dây chuyền trên tay, cô không nghĩ Triệu sẽ giữ nó.

" Sao lại không chứ, quà em mua tặng sinh nhật Triệu mà, nó đẹp lắm, lại còn rất quý giá nữa "

" Ngày nào cũng đeo nó à? "

" Không, chỉ để ngắm thôi. Tí nữa đi với em Triệu sẽ đeo, chịu không? "

  Im lặng hồi lâu..

" Bỏ tôi ra đi, không cho đồ đáng ghét như chị ôm đâu " - Duyên đổi chủ đề, liền cựa quậy trong vòng tay của Triệu.

" Ai đáng ghét chứ, làm sao Triệu quên lời hứa với em được. Thôi, thay đồ đi rồi mình đi ăn sáng, xong Triệu sẽ dắt em đi chơi cả ngày luôn "

" Ừm " - Duyên mặc dù không đi với Triệu, nhưng mà cô cũng muốn ra ngoài hít thở một chút. Cô cần bình tâm lại và xem là có nên cho Triệu cơ hội để giải thích chuyện hôm quay hay không.


****************


  Ăn sáng xong cả hai đi lòng vòng ở công viên.

" Bỏ ra, ai cho chị nắm tay tôi "

" Không nắm thì em chạy mất rồi sao? "

" ... " - Duyên im lặng, giờ mà muốn chạy khỏi Triệu thì cũng khó.

" A, gấu béo muốn ăn kem không? Triệu sang kia mua cho em nhé " - Đang đi thì chợt Triệu thấy có chỗ bán kem, liền quay sang hỏi Duyên.

" Ừm, chị đi mua đi "

" Này, không được lợi dụng đi mua kem rồi trốn chị đi đâu đó, nên em đi với chị luôn nào "

" Không có đâu, đi lại đó mỏi chân lắm, chị đi một mình đi "

" Được rồi! Nhưng mà em trốn đi, Triệu bắt được thì sẽ không yên thân đâu "

" Biết rồi mà, đi nhanh đi "

  Triệu mỉm cười rồi đi lại chỗ bán kem. Duyên ngồi xuống ghế đá nhìn theo. Cô có ăn gan trời cũng không dám xem nhẹ lời hăm dọa của Triệu, nên đành ngồi im ở ghế đá chờ đợi.

  Đằng xa có 3 người đàn ông hướng mắt về Duyên...

" Này, là nó đấy! 2 đứa bây hành động đi, nhớ lời tao dặn, đi nhanh đi, không thì con kia quay lại bây giờ "

" Dạ thưa đại ca "

  2 người đàn ông tiến lại phía Duyên, lấy một cái khăn có tẩm thuốc mê chụp miệng cô lại, sau đó bế cô lên xe.

  Triệu vừa xoay người lại thì thấy 2 người lạ kéo Duyên lên xe, cô hốt hoảng thả rơi 2 cây kem xuống đất mà đuổi theo.

" DUYÊN "

  Triệu gục xuống, cô không đuổi theo kịp rồi. Làm sao đây? Nước mặt chị rơi xuống, cảm giác lo sợ bao quanh khắp người. Triệu đứng lên, đi ra phía ngoài bắt taxi đi đến một nơi nào đó.

  Ở xa có một người đứng đó quan sát Triệu từ nãy đến giờ.

* Triệu, em khóc sao? Con người như em cũng biết khóc à? Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không cho ai có được em ngoài tôi, em là của tôi *


END CHAP 24.


~ Someday when I'm left at the edge of the world alone ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net