Falling

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Kì thực tập của Kỳ Duyên kết thúc, tất cả mọi người đều thông qua, và cô chính thức trở thành bác sĩ. Ba mẹ gọi cô về để làm tiệc ăn mừng, đương nhiên có cả Minh Triệu và Vĩnh Khoa. Duyên ban đầu không khỏi khó chịu, nhưng khi nhìn thấy Song Luân, lại nhìn sang mẹ nháy mắt với mình, tâm tình cô vui trở lại.

  Khoa vẫn như cũ, cứ bám dính lấy Triệu, lúc ngồi ăn, hắn cố ý ngồi sát vào Triệu, mục đích là để chọc tức Duyên.

  Luân ngồi cạnh Duyên không nói gì, yên lặng lột từng con tôm bỏ vào chén cô.

" Luân à, anh định ngồi lột hết tôm cho em thiệt hả? "

" Mỗi lần mà có tôm, nếu không có người lột sẵn thì còn lâu em mới đụng tới "

" Chỉ có anh hiểu em nhất " 

" A... "

  Anh phối hợp với cô, mở miệng để cô đút cho ăn. Cả bữa ăn rất ấm áp, có anh bên cạnh, tất cả hành động chướng mắt của Khoa đều không lọt vào mắt cô. 

  Xong bữa ăn, Luân bảo muốn chở Duyên đi hóng gió, cô liền vui vẻ đồng ý. Anh đưa Duyên đến công viên gần đó, cả hai cùng đi bộ. Anh không nói gì, chỉ im lặng đi sau Duyên, anh thích nhìn bóng dáng vừa đi vừa đá những thứ dưới chân như thế. Duyên dường như cảm nhận được, cô xoay người lại nhìn anh. Dưới ánh đèn lấp lóe lúc ẩn lúc hiện, anh hệt như ngôi sao sáng nổi bật, làm mờ nhạt đi khung cảnh xung quanh. Ánh mắt đầy dịu dàng mang lại cảm giác ấm áp cho người trước mặt, tất cả tâm trí chỉ dành riêng cho người đó.

   Duyên bước đến gần hơn, giang tay ôm lấy anh.

" Song Luân, nếu Triệu thật sự lấy hắn, em sẽ rời khỏi nơi này "

" Được, anh sẽ đi cùng em "

" Không được đâu, anh còn công việc ở đây mà "

" Làm việc không nhất định phải đến công ty "

" Vậy còn Lệ Hằng? "

" Tụi anh chỉ là bạn "

" ... "

  Thấy Duyên không trả lời, anh nhìn xuống thì thấy cô đã thiếp đi. Anh cười khổ bế cô lên đi về phía xe. Đặt cô nằm lên ghế sau, anh cúi người hôn lên trán cô.

* Duyên à, anh sẽ cùng em đi nước ngoài, và chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Có thể cho anh một cơ hội bước vào tim em được không? *


*********************


  Sáng hôm sau, vừa đến bệnh viện, Duyên liền đi tìm Triệu. Cô đẩy cửa đi vào, Triệu vẫn giữ thái độ lãnh đạm đối với cô.

" Minh Triệu, em rất nhớ chị "

" ... "

  Ngay khi Duyên định đưa tay cởi nút áo của chị thì bị một bàn tay dằn lại. Triệu vẫn không rời mắt khỏi bệnh án, giọng đều đều.

" Tôi đã hứa với Vĩnh Khoa sẽ không làm gì quá mức với em  "

" Anh ta xứng đáng để chị làm vậy? " 

" Xứng đáng hơn em đấy "

" Tại sao chị không thể cho em một cơ hội? "

" Em chỉ là một món đồ chơi của tôi, tôi chưa từng nghĩ là sẽ yêu em, người kinh tởm như em không đáng để tôi yêu "

" Dù em kinh tởm nhưng chị vẫn ngủ cùng em đấy thôi! Chị không thật chán ghét em đúng không? "

" Tôi chỉ xem em là thế thân của anh Khoa "

  Câu nói của vừa rồi của Triệu đánh trúng vết thương của cô. Vết thương chưa kịp lành đã bị Triệu một lần nữa làm cho rách nát. Duyên cụp mắt, đứng thẳng người, nước mắt không báo trước mà rơi. Trừ đêm đầu tiên cô cùng chị, cô chưa bao giờ khóc trước mặt chị cả, nhưng hôm nay nước mắt cứ vậy mà rơi.

  Duyên cúi đầu đi khỏi phòng chị, chạy về phòng làm việc của mình. Cô cuộn tròn người trên sofa. Những lời Triệu vừa nói rất quá đáng, chị biết không? Chị chán ghét cô rồi sao? Chị có suy nghĩ về cảm nhận của cô không? Cô không biết có thể gắng gượng được bao lâu nữa, cô đã chán nản lắm rồi.

  Về phần Triệu, chị ngẩng lên nhìn thân ảnh yếu ớt cúi đầu đi nhanh khỏi phòng mình, trong lòng như có tiếng nói bắt chị giữ cô lại. Chị không biết tại sao mình lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy!

  Chỉ là lúc nãy vô tình nhớ đến cảnh đêm qua, sau khi tiễn Vĩnh Khoa về nhà, chị lái xe chạy ngang công viên thì nhìn thấy Song Luân đang bế Duyên lên xe. Triệu đột nhiên dừng xe lại, tấp vào góc khuất theo dõi hai người. Màn tiếp theo làm chị chướng mắt vô cùng, anh cúi người hôn nhẹ lên trán Duyên rồi lại vuốt tóc cô, sau đó mới vòng đến ghế lái. Nghĩ tới chuyện đó liền làm tâm tình chị xấu đi, trút bực dọc lên người Duyên. 

  Triệu nhíu mày, dạo gần đây, chị thường xuyên có một cảm giác lạ mỗi khi tiếp xúc gần với Duyên, nên chị mới phải giữ khoảng cách. Loại cảm giác này khiến Triệu khó chịu, là loại cảm giác chị không muốn thừa nhận, không muốn nó tồn tại.


*********************


  Kỳ Duyên trốn trong văn phòng cả buổi sáng, cô nhờ người thay cô kiểm tra bệnh nhân. Cô lăn qua lăn lại trên sofa trong phòng cả buổi liền hạ quyết tâm đi tìm Triệu. Chị nói với cô quá đáng như vậy chỉ muốn cô buông tay thôi. Cô sẽ không buông dễ dàng vậy đâu.

  Lúc  Duyên đến gần cửa phòng Triệu, thì nhìn thấy cánh cửa hé ra. Cô nhíu mày, Triệu trước nay rất ghét để cửa như vậy. Cô đi đến gần thì nghe tiếng của một người đàn ông, Duyên khựng lại. Cô tự nói với bản thân là không được quan tâm, chỉ cần quay lưng đi thì sẽ xem như không biết gì, nhưng đôi chân lại không nghe lời, cô bước đến gần.

  Thông qua khe cửa, Duyên nhìn thấy Triệu ngồi trên người Vĩnh Khoa, trên người hắn chỉ còn lại một chiếc quần cộc, áo đã rơi rớt trên sàn nhưng trang phục chị vẫn còn chỉnh tề, xem ra bọn họ vẫn chưa làm đến bước cuối. Nếu chỉ đứng nhìn thì đương nhiên không phải là Kỳ Duyên, cô đẩy cửa bước vào.

" Nóng bỏng nhỉ " - Duyên dựa người vào cửa cười cợt.

" A " - Khoa bị cô làm cho giật mình, hoảng hốt lấy đồ che thân thể lại.

" Che gì? Tôi không có hứng thú với loại người như anh, nhìn ngang dọc đều thua xa tôi đấy, thà tôi tự ngắm mình còn hơn "

"Minh Triệu ... " - hắn nhìn Triệu.

" Ra ngoài " - Triệu lên tiếng.

" Minh Triệu, khẩu vị của chị kém đi rồi đấy "

" ... " - Triệu im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô.

" Thế nào? kĩ thuật của anh ta với em, người nào làm chị thỏa mãn hơn? "

  Trả lời Duyên là hành động của Triệu, chị cúi người xuống hôn Vĩnh Khoa, Triệu lộ ra tia dịu dàng, nụ hôn sâu làm hắn ngạc nhiên chuyển sang chìm đắm, gương mặt hắn đắc ý.

  Duyên đứng đó, tay cuộn thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến đau rát. 
Chị chưa từng chủ động hôn cô, vậy mà gương mặt chị bây giờ rất hạnh phúc, chị chủ động hôn hắn trước mặt cô, chị rốt cuộc còn bao nhiêu tàn nhẫn chưa dùng với cô.

" Anh ấy là chồng tôi, có thỏa mãn tôi hay không cũng không liên quan đến em.Còn nữa, đừng so sánh em với anh ấy, em không có tư cách đó " - Triệu lạnh nhạt - " Còn muốn đứng đó bao lâu? muốn xem chúng tôi làm tiếp à? "

" Yên tâm, em đi đây, em không muốn ảnh hưởng đến thị giác. Nhưng mà lần sau muốn làm gì thì đóng chặt cửa lại " - Duyên nhún vai, nụ cười như cứng lại.

  Duyên nói với Triệu nhưng thực chất là ám chỉ Vĩnh Khoa. Hắn đắc ý ôm Triệu vào lòng nhìn dáng vẻ chật vật của Duyên. Câu nói của Triệu có bao nhiêu thỏa mãn cho hắn, cũng có bấy nhiêu đau khổ cho cô.

  Duyên từng bước nặng nề đi về phòng mình, trái tim cô như bị gai nhọn siết chặt. Đôi tay rướm máu vẫn không có chút đau, nhưng ngực trái lại âm ỉ nhức nhói, cô cần Song Luân, ngay lúc này, cô cần một người cho cô hơi ấm, xoa dịu cơn đau trong tim.

* Không xứng đáng! Không đủ tư cách! Vậy tất cả em bỏ ra lâu nay, chị xem nó là gì? Rác rưởi? Minh Triệu, sợi dây giới hạn của em sắp đứt rồi*


END CHAP 14.


~ I don't want your body but I hate to think 'bout you with somebody else

I don't want your body but I picturing your body with somebody else ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net