Hopeless

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Gấu Béo, có thích con mèo này không? "

" Thích lắm! Minh Triệu là tốt nhất "

" Ngoan "

******

" Cô xứng đáng với tôi sao? Cô có tư cách để so sánh với anh ấy sao? "

" Minh Triệu... "

******

  Mọi thứ tối đen, Duyên nhìn thấy Triệu, chị chỉ cách cô một bước, chỉ cần bước đến, cô sẽ chạm được chị. Nhưng cô không thể cử động, tại sao vậy? Tại sao đôi mắt của Triệu lại lạnh nhạt như vậy?

" Minh Triệu, sao chị lại đi hướng đó? Minh Triệu, em ở đây... em.. ở đây... "


**********


" AAAAA! " - Duyên choàng tỉnh khỏi cơn mơ, trán cô đầy mồ hôi, đôi mắt đầy sợ hãi, cơn ác mộng lại bao trùm lấy cô một lần nữa.


*************


" Gấu, sao mà mắt em đen thui như gấu trúc vậy? " - Lucie xoa xoa hai má của Duyên.

" Ngủ không ngon " - Duyên hất tay Lucie ra, người này mỗi lần gặp cô đều như vậy.

" Nè, em xuống sắc thì chị sẽ đau lòng lắm đó "

"Hình như chị có cuộc họp thì phải " - Duyên chỉ vào đồng hồ.

" A, trễ rồi " - Lucie ôm tập tài liệu chạy đi, còn không quên quay đầu nói với Duyên - " Trưa gặp nhau nhé "

  Lucie đi rồi, Duyên xoa xoa mi tâm, đêm qua sau khi tỉnh dậy, cô không ngủ lại nữa. Tâm tình cứ trôi lơ lửng không cách nào gạt bỏ. Nực cười thật, tốn mất 5 năm, chỉ vì một câu nói của Triệu mà lại sụp đổ. Cô không thể nào lại thua một lần nữa.

" Đau đầu à? Tôi xoa giúp em nhé "

" A " 

  Triệu nhìn thấy Duyên mệt mỏi dựa vào ghế, chị đến gần xem cô thế nào. Bàn tay vừa đưa tới bị Duyên hất ra, làm chị không khỏi mất mát.

" Chị muốn làm gì? " 

" Tôi chỉ muốn giúp em thôi " - Triệu nhẹ giọng nói, giấu đi cảm giác chua xót trong lòng.

" Không phiền chị " - Duyên toan đi đến phòng làm việc, đóng cửa lại.

  Cô dựa vào cửa, bàn tay nắm chặt ngực trái.

* Tại sao lại đập nhanh như vậy? Đừng quên người đó chính là con dao từng rọc nát mày đó Duyên à *


******************


  Song Luân nhận được tin nhắn của duyên, anh vừa bàn xong một kế hoạch hợp tác, định đến bệnh viện tìm cô thì có một bóng dáng thân thuộc lọt vào mắt anh. Anh nhíu mày, ngồi vào ghế lái, lấy điện thoại ra gọi.

" Lệ Hằng, em đang làm gì vậy? " - Song Luân vừa nói, đôi mắt vẫn đang dõi theo hai người đang ngồi đằng kia.

" Em tất nhiên là đang chết chìm trong đống công việc anh để lại rồi " 

" Vậy à? " - đôi mắt anh chợt tối sầm lại.

" Có chuyện gì hả? " - Lệ Hằng nghe có vẻ anh có gì đó không ổn.

" Không gì, chỉ là muốn biết tiến trình công việc thôi "

" Vậy để tối em gửi mail cho anh nhé, em đang có việc gấp phải làm rồi "

  Lệ Hằng nói xong liền cúp máy, để xuống cạnh ly cafe. Song Luân thì vẫn cầm điện thoại, trong phút chốc chợt có cảm giác mất mát cùng khó chịu dâng lên. Trước giờ, Lệ Hằng chưa bao giờ chủ động cúp điện thoại của anh, cũng chưa bao giờ nói dối anh.

  Song Luân khởi động xe, đánh tay lái chạy đi, đôi mắt vẫn không tự chủ mà nhìn đến nụ cười của Lệ Hằng, Lệ Hằng đang cười, nụ cười đã từng là của anh.


******************


" Duyên, tối nay em muốn ăn gì? " - Luân cưng chiều mặc áo khoác cho Duyên.

" Thịt nướng đi " 

" Okay bé " - anh xoa đầu cô, mở cửa cho cô ngồi vào xe.

" Luân, anh không sao chứ? " - Duyên nắm lấy tay anh hỏi.

" À, không có gì. Sao vậy? "

" Không, nhìn anh như đang bực bội gì đó "

" Này, em đừng suy diễn ra chứ "

  Duyên nhìn anh, rõ ràng tâm trạng không tốt mà còn giấu cô. Nhưng chuyện gì có thể ảnh hướng đến anh chứ? 

  Xe của Song Luân rời đi. Có đôi mắt theo dõi hai người đầy lửa giận. Một màn tình cảm ấm áp như vậy đã rơi vào mắt Triệu, cực kì chướng mắt.

" Này, cái anh đó là gì của Kỳ Duyên vậy nhỉ? " - một y tá hỏi chuyện người bên cạnh.

" Cô không biết hả? Còn là gì nữa, là người yêu đó "

" Sao cô biết? "

" Nhìn là biết. Từ khi Duyên tới đây làm, anh đó ngày nào cũng đưa đón cô ấy. Tôi nhớ có lần Duyên có một cuộc họp đột xuất, dường như không kịp báo lại. Anh ta lúc đó đến không thấy Duyên liền hỏi tôi, tôi nói cô ấy đang họp, có gì thì có thể nói với tôi. Anh ta lắc đầu, đi đến ghế đá ngồi chờ suốt 2 tiếng. Lúc Duyên bước ra, anh ấy không hề tức giận mà còn ôn nhu hỏi Duyên có mệt không. Còn choàng khăn choàng của mình cho cô ấy nữa " - cô y tá ngưỡng mộ nói.

" Không ngờ nha, Duyên ghê thật đó " 

" ... "

  Cả cuộc nói chuyện cứ như vậy mà truyền vào tai Triệu, trái tim luôn luôn tự tin của chị đã dần bị lung lay. 5 năm... liệu có quá muộn để kéo Duyên trở về...


~ Tại nhà Duyên ~

* Cạch *

  Song Luân đang ngồi trên sofa phòng khách, có tiếng mở cửa, anh không cần nhìn cũng biết là ai, anh nói.

" Chị định ở đây bao lâu? " 

" ... " 

" Chị đang muốn làm gì? Duyên sẽ không yêu chị nữa " - anh nói mà không để ý Triệu đi lướt qua mình.

" ... "

" Chị không nghĩ chúng tôi đang yêu nhau sao? Hơn nữa, còn tiến triển đến mức ngủ chung một giường... "

* BỐP *

  Triệu xoay người dùng hết sức lực của mình đấm vào mặt Song Luân, đôi mắt sắc lạnh.

" Đang khích tôi à? " - Triệu nhìn anh đang lấy tay ôm mũi chảy máu.

" Thì sao? " - anh cười nhạt rồi quẹt máu ở mũi.

" Đừng đắc ý, chính tay tôi sẽ giành lấy Duyên " 

" Chị đừng tự cao quá, trái tim của Duyên sẽ không quay về bên chị "

" Tương lai không ai nói trước được điều gì "

" Song Luân, anh sao vậy? " - Duyên vừa tắm ra liền thấy hai người đứng đó, cô nhìn đến bên mặt sưng đỏ của anh, liền hoảng hốt.

" Không sao đâu, em đừng lo "

" Minh Triệu, chị đừng quá đáng, chị cho mình là ai hả? " - Duyên che trước người Luân.

" Tôi là chị em, cũng là người của em " - Triệu nhìn Duyên đầy tức giận trừng mình, trái tim như bị bóp nghẹn.

" Chị là đang muốn níu lại cái gì chứ? Trái tim rách nát từng bị chị tổn thương hay là con người đầy dơ bẩn từng bị chị vứt bỏ? "

" Duyên, em... " - Triệu nhìn thái độ lạnh nhạt của cô, trái tim càng co rút.

" Tôi cảnh cáo chị, không được phép động đến người yêu của tôi " - Duyên lạnh lùng nói, xoay người kéo tay Luân đến bàn ăn. Lấy hộp thuốc trong tủ chăm chú bôi lên vết thương trên mặt anh, hoàn toàn không nhìn đến Triệu bên kia.

  Triệu nhìn Duyên lo lắng cho Song Luân, trong lòng đầy thống khổ. Duyên ngày trước chưa từng nói chuyện với Triệu như vậy, bây giờ lại vì người khác mà mắng chị. Vậy ra, trước kia, Duyên toàn phải chịu đựng những nỗi đau này sao? Minh Triệu, rốt cuộc mày đã làm Duyên tuyệt vọng đến mức nào nữa? 

END CHAP 20.


~ We found love in the hopeless place ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net