Chương 57: Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Vận dửng dưng nhìn cậu con trai cả của mình. Trong thâm tâm, cô vô cùng vui mừng khi Lý Tư Kỳ mới gần mười bốn tuổi đã thừa hưởng hết tướng mạo của ba. Nhưng thỉnh thoảng, cô cũng lo sợ tương lai sau này, gương mặt cậu con trai sẽ chóng nhăn nheo vì biểu cảm quá mức phong phú mất thôi.

"Dì à, dì đừng cản con!" Lý Tư Kỳ muốn gạt phăng bàn tay bà vú đang túm chặt mình.

Bà vú khóc nức nở: "Con à, con đừng dại dột mà!"

Lý Dục Thành mười một tuổi đứng bên cạnh cười khẩy: "Dì cứ buông tay cho anh ấy nhảy đi."

Chu Vận liếc sang đứa con trai thứ hai.

Lý Tư Kỳ quay phắt đầu lại: "Mày nói cái gì?"

Lý Dục Thành nhún vai: "Anh chết thì em sẽ được chia gia sản nhiều hơn."

"Thằng khốn nạn, mày có phải con người không vậy?" Trong nháy mắt, Lý Tư Kỳ gạt ngay tay bà vú ra, xông đến chỗ em trai mình. Lý Dục Thành chậm chân nên bị ông anh lao đến bóp cổ.

Lý Tư Kỳ: "Tao có chết cũng phải kéo mày theo!"

Vóc dáng Lý Dục Thành không cao lớn bằng Lý Tư Kỳ, bị đè ép không sao cử động được, đành cố công kích bằng lời nói: "Anh cũng chỉ giỏi đến mức đấy thôi. Ba môn cộng lại mới được chín mươi bảy điểm, nói ra cười rụng cả răng ấy!"

"Câm mồm, cũng tại nhà trường ra đề ác như thú á!"

"Vậy sao cả đống người đều đạt điểm tuyệt đối hả?"

"Tao..."

"Hai anh có thôi ngay đi không?" Một giọng nói lảnh lót gia nhập cuộc chiến.

Chu Vận ngước mắt nhìn cô con gái Lý Nguyệt Lăng đẩy bật cánh cửa phòng ngủ tầng hai ra, chạy ào đến lan can cầu thang, cúi mặt xuống quát: "Có thể giữ trật tự một chút không hả? Không biết người khác đang học bài sao? Muốn chết phải không?"

Lý Tư Kỳ bị dọa đến mức tay run run, thế là Lý Dục Thành nhân cơ hội lách mình chạy trốn.

Lý Tư Kỳ giải thích với em gái: "Tiểu Lăng, không phải, anh không có..."

Lý Dục Thành vuốt lại mái tóc rối bù như tổ quạ của mình, hừ lạnh, khinh thường ra mặt: "Hiền lành thế nhỉ? Sao anh không quát mắng lại em ấy đi? À... Đúng rồi, quát lại thì làm gì có ai hốt hộ đống bài tập."

"Lý Dục Thành, thằng khốn này, ngon thì qua đây cho tao. Hôm nay, tao nhất định phải tính sổ với mày!"

"Anh biến xa ra, đừng lại gần em!"

"Hai anh chưa chịu thôi đi phải không?"

Trong phòng rối loạn cả lên, bà vú nơm nớp lo sợ đến hỏi ý Chu Vận: "Bà chủ, làm sao đây?" Chu Vận nhìn ra ngoài trời, ước chừng thời gian. "Không sao, để bọn chúng chơi đi. Dì Trương, dì pha giúp cháu ấm trà với."

Nhiều năm qua, Chu Vận đã luyện được bản lĩnh giống chủ tịch Mao ung dung đọc sách giữa chợ bán thức ăn năm xưa. Cô vừa uống trà nóng vừa lật xem báo cáo quy trình dự án công ty.

Chuông cửa vang lên reng reng, tiếng la hét inh ỏi trong nhà lập tức im bặt. Trên gương mặt Lý Dục Thành mang nụ cười thắng lợi, còn Lý Tư Kỳ thì lẩm bẩm "Toi rồi, toi rồi" và cong mông phi tót lên tầng.

Lý Dục Thành gọi to: "Dì ơi, mau bắt anh ấy lại."

Chu Vận đứng dậy ra mở cửa, Lý Tuân bước vào nhà mang theo cơn gió lạnh ngoài trời ùa vào.

Chu Vận: "Không việc gì chứ? Sao tự dưng lại gọi anh đi họp?"

Lý Tuân: "Không có gì, Đổng Tư Dương bị thương, dự án Duy Phách kia tạm thời không thể theo được. Anh qua đó trao đổi thôi."

Chu Vận cau mày: "Bị thương á? Lý do?"

Lý Tuân: "Nói là trật lưng."

Chu Vận: "... Chém gió."

Lý Tuân thay giày xong bèn đứng dậy: "Ngay cả em còn nhận ra, vậy thì chắc chắn là ông ấy nói điêu rồi."

Chu Vận: "Tóm lại là bị làm sao?"

Lý Tuân: "Không biết. Ông ấy không kể nên anh cũng lười hỏi, dù sao cũng chẳng phải việc nghiêm trọng."

"Ba..." Lý Dục Thành không đợi nổi trong phòng khách nữa, chạy ra đại sảnh. "Ba về rồi!"

"Ừ!"

"Con tặng ba cái này nè!"

Lý Dục Thành chìa sổ liên lạc như hiến vật quý. Lý Tuân cầm lấy xem lướt qua: "Giỏi lắm."

Lý Dục Thành cười tít mắt: "Ba, bây giờ. các trường tiểu học trên toàn thành phố đều được nghỉ rồi."

"Ừ."

"À. phải nói là... không riêng gì trường tiểu học mà cả trường trung học cũng thi học kỳ xong nữa."

Ở khúc quanh tầng hai, Lý Tư Kỳ hé cánh cửa ra nhòm xuống tầng một, nghiến răng nghiến lợi: "Thằng khốn Lý Dục Thành này, tự lo cái thân mày đi!"

Lý Tuân vuốt cái đầu nhỏ của Lý Dục Thành, nhìn về phía bà vú đứng bên cạnh. Bà vú vội nói: "Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Lý Tuân nói với Lý Dục Thành: "Gọi anh trai và em con xuống ăn cơm."

Lý Tư Kỳ không biết điều gì đang chờ đón mình phía trước, nơm nớp lo sợ chờ trong thư phòng. Cánh cửa lạch cạch mở ra, Lý Tuân và Chu Vận vừa trò chuyện vừa đi vào phòng.

"Có cần đến thăm Đổng Tư Dương không?"

"Không cần. Thăm ông ta làm gì?"

"Ông ấy ở một mình, lại không muốn thuê người đến chăm sóc, một mình không ổn."

"Đừng lo, Hầu Ninh ở bên đó mà."

Lý Tuân đi ngang qua Lý Tư Kỳ, dựa vào bàn làm việc. Lý Tư Kỳ không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài của ba mình bắt tréo ngay trước mặt.

"Trình bày đi. Chuyện gì xảy ra với điểm số của con vậy?"

Đến nước này, Lý Tư Kỳ cũng bất chấp tất cả, bắt đầu vò mẻ không sợ nứt: "Thì là vậy ạ."

Lý Tuân cau mày: "Vậy là sao?"

Lý Tư Kỳ không kiềm chế được nữa, hơi lùi lại phía sau rồi đột ngột quay đầu, gào lên với Chu Vận: "Mẹ! Mẹ thừa nhận đi!"

Chu Vận chỉ định đứng ở bên cạnh xem kịch vui, bỗng dưng bị lôi vào, khó hiểu hỏi: "Thừa nhận gì cơ?"

"Có phải năm xưa, mẹ lấy người khác sinh ra con không? Mẹ hãy nói cho con biết ba ruột con là ai đi. Con chắc chắn không phải là con của ba rồi." Lý Tư Kỳ chỉ thẳng vào Lý Tuân.

Chu Vận á khẩu.

Cậu nhóc tiếp tục gào lên: "Nếu không, tại sao cả nhà chỉ mỗi con học mãi vẫn không hiểu?"

Lý Tuân: "Có hai cuốn sách rách mà học cũng không xong, còn khóc lóc om sòm hả?"

Lý Tư Kỳ: "Con mặc kệ, con học không vào, đọc không hiểu. Con đã nói với ba từ lâu rồi, con đọc chẳng hiểu gì hết..."

Lý Tuân đứng thẳng dậy, đi về phía cậu nhóc. Bỗng chốc, Lý Tư Kỳ sợ đến mức bủn rủn tay chân, chạy trốn ra đằng sau Chu Vận.

Lý Tuân sầm mặt: "Đánh cho một trận là mày hiểu ngay thôi."

Lý Tư Kỳ núp sau lưng Chu Vận la lớn: "Bây giờ, làm gì có ba mẹ nào đánh con cái nữa. Con sẽ mách bà ngoại để bà trừng trị ba. Còn nữa, nếu ông bà nội con chưa một lần gặp mặt biết ba đánh cháu họ, họ nhất định sẽ mắng ba bất hiếu cho xem. Buổi tối, ba nằm mơ phải cẩn thận đấy!"

Mặt Lý Tuân càng lúc càng sa sầm: "Mày bước qua đây cho ba."

Rốt cuộc, Lý Tư Kỳ tước vũ khí đầu hàng: "Mẹ... Cứu mạng đi mẹ!"

Chu Vận bước lên chặn Lý Tuân lại, đẩy Lý Tư Kỳ ra khỏi phòng: "Ăn nói linh tinh, tự về phòng kiểm điểm đi."

Lý Tư Kỳ vừa chuồn khỏi, Lý Tuân liền cầm cốc trà lên uống vài hớp liền. Chu Vận đứng sau lưng anh, khuyên nhủ: "Anh mắng con là được rồi, đừng có đánh nó."

Lý Tuân khẽ mắng: "Đánh hai cái không chết được đâu."

Chu Vận: "Anh nghỉ ngơi đi. Anh cũng biết Tư Kỳ nói năng bộp chộp, nhỡ nó đồn lung tung ra ngoài là anh bạo hành con cái, khoan hẵng nói bên chỗ mẹ em thế nào, chỉ riêng cánh truyền thông sẽ thi nhau giật tít. Anh sợ danh tiếng chưa đủ tệ hay sao?"

Lý Tuân: "Nó muốn nói gì thì mặc nó, cành mọc lệch thì phải uốn nắn. Nếu nó không phải con anh, anh đời nào đếm xỉa đến nó."

Chu Vận nhướng mày: "Không phải con anh hả? Anh nghĩ xem có khả năng này không nhé! Lỡ năm đó, hình như có lúc em say bí tỉ không nhớ rõ lắm... Này, này... anh đừng kề sát vào em..."

Lý Tuân lấy thịt đè người, áp Chu Vận vào kệ sách. Năm nay, anh vừa hơn bốn mươi, tuy mải lo làm việc, ít để tâm đến chuyện ăn uống nhưng dáng vóc cũng không đến nỗi. Có điều anh hút thuốc nhiều quá, cộng thêm mặt mày luôn cau có nên giữa đầu mày và khóe mắt hằn rõ vết chân chim.

“Nghĩ tiếp đi!"

Nhiều năm trôi qua, giọng nói anh vẫn khiến cô dễ dàng say mê, đắm chìm trong đó. Chu Vận ngại ngùng cúi đầu xuống, nào ngờ lại bị anh nâng cằm lên, đuôi mắt nheo lại như đang cười.

"Đùa thôi mà..." Chu Vận yếu ớt đẩy tay Lý Tuân ra, thình lình mông cô bị bàn tay to lớn của Lý Tuân véo đau điếng.

"Nhờ em ban tặng nên anh chợt nhớ lại thời điểm chúng ta tạo ra nó hồi xưa đấy."

Chu Vận cũng nhớ, cằm Lý Tuân cọ vào nhồn nhột, cô cười nói: "Hì... Khi đó thật điên cuồng." Lý Tuân cũng cười theo. Chu Vận lại hoài niệm, "Khi đó, chúng ta còn quá trẻ."

Lý Tuân nâng mặt cô lên: "Bây giờ, em vẫn rất trẻ mà."

"Xạo vừa thôi."

"Thật."

Chu Vận nhăn mày: "Hiếm thấy quá nhỉ? Anh mà lại chủ động khen người khác cơ à?"

Lý Tuân: "Mấy hôm trước tán gẫu, nhóm Trương Phóng có bảo bởi vì mẫu người như em quá giỏi giang, xinh đẹp nên mấy cô gái trong công ty không ai dám mơ mộng gì với anh cả."

Chu Vận nghẹn lời. Chút ký ức tươi đẹp vừa rồi đã bị xua đi sạch sẽ. Cô đẩy Lý Tuân ra. Anh giả bộ lắc lư tại chỗ, cười không biết xấu hổ. Chu Vận cũng cười lạnh, nói mát: "À... Xem ra lòng can đảm của đàn ông quả thật lớn hơn phụ nữ."

Lý Tuân: "Ý em là sao?"

Chu Vận: "Tiến độ của em nhanh hơn anh, nhận được rất nhiều lời mời."

Mặt Lý Tuân phút chốc sa sầm: "Mời gì?"

Chu Vận nhún vai.

Lý Tuân: "Ai cơ?"

Chu Vận: "Trong hay ngoài công ty đều có cả."

Lý Tuân: "Trong công ty là ai?"

Chu Vận: "Em nói ra làm gì, để anh gây phiền phức cho người ta hả? Là một cậu thanh niên trẻ tuổi. Em giúp cậu ta một lần, thế là cậu ta cảm động chết đi được, nghiêm túc bày tỏ tình cảm với em đấy. Ôi, từ đó suy ra, em giữ gìn nhan sắc cũng tốt ấy nhỉ..."

"Chu Vận..." Lý Tuân ngắt ngang lời cô, đanh mặt lại: "Ông đây còn chưa chết đâu."

Chu Vận dẩu môi, ánh mắt đảo một vòng, phát hiện Lý Tuân vẫn mang vẻ âm u thâm trầm, bèn lon ton bước đến, ôm lấy eo anh: "Em đùa thôi. Em không để tâm đến chuyện đó. Nếu anh không nhắc đến thì em cũng quên mất rồi."

Thấy không có phản ứng, cô làm nũng lay anh, anh vẫn không buồn ừ hử. Cô lại lay thêm lần nữa, cuối cùng khóe môi lạnh lùng kia cũng buông lỏng một chút. Chu Vận kề đến, Lý Tuân chờ cô nịnh nọt hôn mình, thế mà kết quả Chu Vận chỉ hôn phớt lên mặt anh rồi thôi.

"Em chuẩn bị đồ đạc đi du lịch đây."

Lý Tuân câm nín. Lúc Chu Vận đóng cửa lại còn nghe thấy anh hừ lạnh: "Được lắm, hôm nay, hai mẹ con luân phiên giở trò, tốt nhất là chọc tôi tức chết luôn đi cho rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net