Quyển 2 - Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hầu Ninh gửi đoạn ghi âm cho Chu Vận, trong lúc cô nghe, cậu vẫn đứng bên cạnh chờ xem biểu cảm của cô.

Thật ra nội dung gọi là chấn động chỉ là một câu nói hớ của Ngô Chân mà thôi. Khi ấy cô ả và Lý Tuân đã uống rất nhiều rượu, bắt đầu ngà ngà say rồi. Cô ả than vãn cuộc sống cực khổ với Lý Tuân, nói rằng muốn tự lo cho tương lai của mình, trong lúc vô tình ả tiết lộ một câu: "Ai biết bệnh của Cao Kiến Hồng còn có thể gắng gượng được bao lâu chứ?"

Ả nói rất nhỏ, phải chú tâm lắm mới có thể nghe thấy. Chu Vận không dám chắc mình nghe có đúng hay không, quay đầu nhìn Hầu Ninh. Hầu Ninh toét môi cười.

Chu Vận tháo tai nghe ra: "Cao Kiến Hồng bị bệnh à?"

Hầu Ninh: "Phải."

Chu Vận: "Bệnh gì?"

Hầu Ninh nhún vai: "Tôi cũng mới biết hôm nay thôi. Nhân viên trong công ty Cát Lực hoàn toàn không có một ai biết cả, xem ra là cố ý giấu diếm rồi."Chu Vận không biết phải nói gì, trong đầu hiện ra gương mặt hao gầy và làn da tái nhợt của Cao Kiến Hồng gần đây, cùng với hình ảnh anh ta thỉnh thoảng day day huyệt thái dương.Hầu Ninh trở về chỗ ngồi của mình gõ máy tính, hồ hởi nói: "Nhưng đã có thông tin rồi thì dễ thôi, trong vòng ba ngày tôi sẽ điều tra được ngay."Chu Vận quay đầu lại nhìn Lý Tuân. Tâm trạng lúc anh vừa trở về vô cùng tồi tệ, phải chăng có liên quan đến tin tức kia?Mà tâm trạng Lý Tuân không chỉ tệ vào mỗi hôm đó, mấy ngày liên tiếp sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi. Thời gian anh ngủ càng lúc càng ít, thường xuyên ngồi trên ghế hút thuốc một mình, mà mỗi lần đều rất lâu.

Kỹ thuật của Hầu Ninh đúng thuộc loại siêu cao thủ, không cần đến ba ngày, ngay ngày hôm sau cậu đã tìm được thông tin về chứng bệnh của Cao Kiến Hồng từ điện thoại Ngô Chân. Đó là bệnh u não.

Sau khi Lý Tuân biết liền hỏi một câu: "Ác tính à?"

Hầu Ninh: "Không biết."

Trong điện thoại của Ngô Chân có một tấm ảnh chụp báo cáo sức khỏe của Cao Kiến Hồng. Hầu Ninh xem không hiểu bèn đưa cho Lý Tuân. Lý Tuân im lặng xem, trên mặt không hề có biểu cảm gì.

Chu Vận cũng đi đến nhìn, tìm được chính xác dòng chữ ghi chẩn đoán bệnh trong đống số liệu chi chít của các mục xét nghiệm.

"U màng não..." Cô nhỏ giọng đọc lên. Hầu Ninh lập tức nhìn theo: "Ôi vẫn còn tốt chán." Giọng điệu đầy vẻ thất vọng.

Hầu Ninh nói: "Hắn còn chưa phẫu thuật, có lẽ định gắng gượng đến khi công ty lên sàn chứng khoán." Cậu cười hì hì, "Đáng tiếc là sắp thành công dã tràng rồi."

Cậu nói rồi nhìn Chu Vận vẫn im lìm nãy giờ với ánh mắt đầy vẻ châm chọc: "Không phải cô mềm lòng đó chứ? Tôi cho cô biết, tôi còn định buổi tối mua bánh kem ăn mừng kìa. Cái này gọi là gì nhỉ, là báo ứng đấy!"

Chu Vận không nói lấy một câu, cô quay đầu lại nhìn Lý Tuân.

Anh ngồi lọt thỏm trong ghế, chỉ chừa cho cô một bóng lưng cô độc. Cô không dám hỏi, không dám hỏi về tất cả chuyện này. Cô không biết Lý Tuân sẽ xử lý nó thế nào, dừng lại hay tiếp tục thêm dầu vào lửa.

Tất cả người trong công ty Phi Dương chỉ coi chuyện này như khúc nhạc đệm nho nhỏ, nhưng Chu Vận và Lý Tuân thì khác, Cao Kiến Hồng không chỉ là đối thủ của họ mà giữa ba người còn có mối quan hệ đặc biệt khác.


Mấy ngày liền tâm trạng Chu Vận ủ dột. Có một hôm trên đường đến công ty cô gặp phải Đổng Tư Dương. Ông lái chiếc xe mười hai chỗ ọp ẹp kia chuẩn bị ra ngoài bàn chuyện làm ăn, thấy Chu Vận liền quay kính xe xuống gọi.

"Chính ủy Chu."

Chu Vận nhìn về phía ông: "Đổng tổng."

Đổng Tư Dương trêu ghẹo: "Sao vành mắt cô đen thế hả?"

Tối hôm qua Chu Vận mơ thấy ác mộng nên chập chờn khó ngủ, không có hơi sức đốp chát với Đổng Tư Dương: "Tôi lên lầu trước đây."

"Đợi đã."

Chu Vận dừng bước, Đổng Tư Dương gác tay lên khung cửa sổ xe, nói: "Có phải cô định khuyên Lý Tuân dừng tay không?"

Chu Vận im lặng.

Đổng Tư Dương: "Đừng làm chuyện thừa thãi nữa. Tôi tặng cho cô một câu châm ngôn, 'người nhân từ sẽ không dẫn binh, kẻ chính nghĩa không nuôi nhân tài'."

Chu Vận: "Tôi không có ý định khuyên anh ấy, bất kể chuyện này có kết quả thế nào đều do một mình Lý Tuân quyết định."

Đổng Tư Dương ngậm điếu thuốc nói: "Vậy thì tốt, lòng dạ cậu ta rất tàn nhẫn."

Lý Tuân đúng là không hề ngừng tay.

Sau khi Ngô Chân lấy USB, anh đã bắt đầu soạn thảo một loạt văn bản pháp luật. Trong USB có tất cả dữ liệu cùng với mã nguồn của Võ Tướng Vô Địch và Hoa Hoa Công Tử, Lý Tuân biết chắc chắn Phương Chí Tịnh sẽ dùng đến.

Anh đưa những thứ này cho Ngô Chân đồng nghĩa với việc mở cửa sau của công ty Phi Dương ra cho người ta tham quan. Một khi Phương Chí Tịnh làm nhái Hoa Hoa Công Tử, với nền tảng và trình độ của Cát Lực, Phi Dương sẽ hoàn toàn không có sức chống trả. Bọn họ sẽ mất đi nguồn thu duy nhất trước mắt. Nhưng Lý Tuân không quan tâm.

Mấy ngày sau Lý Tuân ít nói hơn trước rất nhiều, không khí trong công ty cũng trở nên nặng nề, ngay cả Trương Phóng cũng không dám đùa giỡn như thường ngày nữa. Dường như mọi người đều có một nhận thức mơ hồ chung đó chính là công ty rất có thể sẽ gặp phải biến cố long trời lở đất.

Lý Tuân bảo Chu Vận chuẩn bị tất cả tài liệu kiện tụng về vấn đề làm nhái game. Thật ra thì từ lúc Phương Chí Tịnh lấy được mã nguồn đến khi bọn họ thiết kế lại tạo hình mỹ thuật và chức năng cơ bản ít nhất phải hơn một tháng. Thời gian đó đủ để họ có thể nhờ một luật sư giỏi đứng ra phụ trách, nhưng Lý Tuân kiên quyết tự thân vận động.

Khoảng thời gian đó anh vô cùng đáng sợ, Chu Vận không dám làm phiền anh. Anh cần tài liệu gì cô đều cố hết sức chuẩn bị cho anh, cuộc sống mỗi ngày như sợi dây cót bị siết chặt.


Cô cũng giống anh, ngày đêm chuẩn bị tài liệu, ép buộc bản thân không được nghĩ đến chuyện nào nữa ngoài công việc. Toàn bộ tinh lực của cô đều dồn hết vào nhiệm vụ Lý Tuân giao, nhưng lại vô tình không chú ý đến tình trạng sức khỏe của anh càng lúc càng giảm sút. Cuối cùng bệnh tình Cao Kiến Hồng còn chưa đến mức nguy hiểm thì Lý Tuân đã kiệt sức đến nỗi ngất xỉu.

Hôm ấy chỉ có Chu Vận và Trương Phóng ở công ty, họ cũng không phát hiện Lý Tuân có điều gì bất thường. Lý Tuân ngồi đối diện Chu Vận, mới đầu cô chỉ cho rằng anh đang nhắm mắt suy nghĩ gì đó. Một lát sau, cô đoán có lẽ anh đang ngủ. Ngủ vào ban ngày là chuyện rất hiếm khi xảy ra đối với Lý Tuân, cô muốn để anh ngủ ngon hơn nên đi lấy chăn đắp cho anh.

Cô dè dặt cẩn thận không muốn đánh thức anh, nhưng lại bất cẩn làm rơi cây bút trên bàn anh xuống đất vang tiếng rõ to. Chu Vận căng thẳng nhìn anh, trong lòng thầm nhủ chắc chắn anh sẽ tỉnh lại rồi mắng cô cho xem. Nhưng nào ngờ Lý Tuân vẫn không hề có động tĩnh. Đến lúc này Chu Vận mới thấy kỳ lạ. Lý Tuân rất ít khi ngủ vào ban ngày, cho dù có ngủ thật chăng nữa cũng chỉ chập chờn, một chút tiếng động nhỏ cũng sẽ làm anh tỉnh giấc.

Cô khẽ đẩy anh: "Lý Tuân..."

Anh không hề nhúc nhích.

Cô lay bả vai anh: "Lý Tuân?"

Lần này anh đã cử động, thân thể mất thăng bằng, đầu lệch đi, cả người trượt khỏi ghế rồi rơi bịch xuống đất.

Chu Vận sợ đến mức kinh hồn bạt vía.

Trương Phóng cũng kinh hoàng, ngơ ngác đứng ngây như phỗng không biết nên làm gì. Chu Vận tỉnh táo lại trước, nói với Trương Phóng: "Mau gọi cứu thương đi!"

Chu Vận đỡ người Lý Tuân, đặt anh nằm thẳng trên mặt đất.

Trương Phóng gọi điện thoại xong bước đến: "Đừng, đừng sợ."

Chu Vận nhìn Lý Tuân không thốt nổi một câu. Cô quá hoảng hốt, muốn tìm người giúp đỡ. Cô gọi điện cho Đổng Tư Dương nhưng ông không nghe máy. Cô quýnh quáng đến mức mắt đỏ hoe, luống cuống tay chân gọi điện cho Điền Tu Trúc. Điền Tu Trúc nghe cô nói năng lắp ba lắp bắp liền bảo: "Em bình tĩnh một chút, chờ anh, anh lập tức đến ngay."

Xe cứu thương và Điền Tu Trúc gần như đến cùng một lúc, Điền Tu Trúc giúp nhân viên cấp cứu đặt Lý Tuân lên băng ca. Trong khoảnh khắc đó, Chu Vận mới ngỡ ngàng nhận ra tóc của Lý Tuân đã lấm tấm sợi bạc.

Thật ra thì hồi cuối năm ngoái cô cũng đã thấy tóc bạc của anh rồi, và Điền Tu Trúc cũng đã từng nhắc nhở cô từ lâu rằng tình trạng sức khỏe của Lý Tuân không tốt lắm, nhưng cô lại không để ý.

Tất cả mọi người đều không để ý.

Chu Vận từng mất ngủ trong khoảng thời gian rất lâu, năm đó ở Mỹ, chính Điền Tu Trúc đã điều chỉnh thói quen giờ giấc sinh hoạt giúp cô. Nhưng đến tận thời khắc Lý Tuân ngất xỉu này, cô mới nhận ra điều đó.

Điền Tu Trúc gọi cô, theo phản xạ Chu Vận thốt ra câu đầu tiên là "Em xin lỗi."


Điền Tu Trúc nắm lấy vai cô, khẽ an ủi: "Đừng sợ, không xảy ra việc gì lớn đâu, chẳng qua là cậu ta mệt mỏi quá độ thôi."

Chu Vận hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì.

Trên xe cứu thương, Lý Tuân đã khôi phục lại ý thức, anh khẽ nhúc nhích, Chu Vận lập tức ngồi bên cạnh anh. Dường như anh cảm thấy rất đau, hàng mày cau chặt, trên mặt ướt đẫm mồ hôi.

Chu Vận đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh khó chịu lắm phải không?"

Khá lâu sau anh mới nghe được âm thanh, nhận ra đó là Chu Vận liền chậm rãi lắc đầu.

Chu Vận nắm lấy bàn tay anh đặt bên người, phát hiện tay mình đang run khe khẽ. Lý Tuân lật tay lại, động tác rất chậm nhưng lại tỏ rõ ý muốn nắm lấy tay cô. Lòng bàn tay anh đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng các đốt ngón tay vẫn còn sức lực, vô hình đã hóa giải nỗi căng thẳng của cô.

Lúc đưa đến bệnh viện, ý thức của Lý Tuân lại hơi mơ hồ, nhưng anh vẫn nắm tay cô không buông. Đến tận cửa phòng chụp CT, y tá muốn đẩy anh vào kiểm tra, song tay anh vẫn không chịu lơi lỏng. Chu Vận ghé vào tai anh nói: "Lý Tuân, buông tay đi."

Nhưng mặc kệ cô nói thế nào, Lý Tuân đều không thả tay ra. Ánh mắt anh đã nhắm chặt, hô hấp cũng dồn dập hơn bình thường rất nhiều.

"Mau buông tay ra đi, anh phải vào kiểm tra sức khỏe." Cô lại nói.

Lý Tuân vẫn nắm lấy cô, có điều ngón tay đã không còn sức lực như khi nãy nữa. Thật ra Chu Vận có thể dễ dàng giãy khỏi tay anh, nhưng cô không nỡ. Trong lòng cô biết phải nhanh chóng đưa anh đi kiểm tra, cũng biết đây chỉ là chụp CT thôi, không phải là sinh ly tử biệt, thế nhưng cô lại không nỡ buông anh ra.

Anh đang nắm lấy cô, anh đang dựa vào cô, anh muốn an ủi cô.

"Buông ra đi." Điền Tu Trúc nói.

Cô vẫn bất động. Điền Tu Trúc im lặng nhìn người đàn ông mặt đẫm mồ hôi, sắp hôn mê kia.

Cuối cùng y tá tách hai người ra, nói: "Người nhà chờ ở ngoài."

Trong lúc chờ kiểm tra, Chu Vận lại gọi cho Phó Nhất Trác với giọng nói run rẩy mơ hồ. Phó Nhất Trác chạy như bay đến bệnh viện. Chu Vận vừa gặp anh cũng không ngừng xin lỗi, ngày hôm nay cô gần như đã nói từ xin lỗi cho hết cả cuộc đời rồi.

Phó Nhất Trác ôm cô, an ủi: "Không phải lỗi của em, chú ấy không sao đâu."

Bàn tay to của Phó Nhất Trác đặt lên lưng Chu Vận như tiếp thêm cho cô sức mạnh to lớn.

Ngày hôm nay ánh nắng rực rỡ, trời xanh quang đãng, thời tiết tốt hiếm có. Trong lúc Lý Tuân kiểm tra, Chu Vận vẫn luôn nghĩ, tại sao một ngày yên bình tươi đẹp thế này lại xảy ra chuyện như vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net