Quyển 2 - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Tuân đứng ở ngã tư sầm uất, dòng xe cộ như con rồng vàng khổng lồ chiếm lấy màn đêm, kéo dài bất tận.

"Sao hả?" Một chàng trai từ trong góc đi đến, tuổi tác không lớn lắm, vóc người nhỏ thó, mắt hơi lồi, ánh mắt vừa xoay chuyển đã lộ ra vẻ trộm cắp gian manh.

Lý Tuân không trả lời, Hầu Ninh lại nói: "Nhìn mặt cậu cũng biết rồi. Tôi đã sớm nói với cậu mà cậu còn không tin. Đi thôi, ăn cơm trước đã, tôi sắp chết đói rồi đây này."

Cuối con đường có một tiệm mì nhỏ, bây giờ đang là giờ cao điểm, trong quán chật ních, bàn đã bày ra cả vỉa hè. Quán này do hai vợ chồng nọ cùng mở, buôn bán đã lâu năm, ông chủ vắt chiếc khăn trên cổ, đứng nấu mì trong cái nồi inox lớn ở cửa tiệm. Bà chủ thì bận bịu bưng bê thức ăn và tính tiền, loay ha loay hoay.

Lúc này là tám giờ tối, mấy nhân viên làm gần đây đã tăng ca xong đến ăn cơm, chủ đề của bàn nào cũng là than thở về công việc và chủ của mình, chỉ mỗi bàn của Lý Tuân khá là yên tĩnh. Hai bát mì bò đã được đặt trên bàn, nhưng Lý Tuân không hề đụng đũa, anh rút ra một điếu thuốc, nhìn dòng người và xe cộ qua lại trên đường.

Hầu Ninh ăn nửa bát, bắt đầu gõ bàn phím laptop trên đầu gối nhanh nhoay nhoáy.

"Đây chính là công ty trước đây cậu mở đó hả? Khi nãy tôi đã điều tra rồi, bây giờ quy mô rất lớn đấy." Anh ta không ngẩng đầu, nói với Lý Tuân, "Có điều là đầy rẫy tai tiếng, bị cư dân mạng chửi tan nát."

Lý Tuân không lên tiếng, vẫn nhìn xa xăm.

Hầu Ninh ngẩng đầu khỏi máy tính, chăm chăm nhìn Lý Tuân giây lát rồi đóng laptop lại nói: "Lý Tuân, cậu đi theo tôi đi."

Lý Tuân chậm rãi quay đầu, Hầu Ninh nói tiếp: "Mới vừa rồi cậu đã đi gặp bạn học cũ rồi đấy, nhìn cậu cũng biết thái độ của họ như thế nào. Cậu không thể trách họ, cả thế giới này đều như vậy. Năm đó lần đầu tiên tôi vào tù, lúc ra ngoài ba mẹ tôi đã từ tôi cũng vì chút nợ nần tôi thiếu người ta."

Hầu Ninh khá gầy, khi anh ta cười khẩy trên mặt hiện không ít nếp nhăn, thêm đôi mắt lồi kia trông hệt con khỉ.

Hầu Ninh gõ bàn phím: "Nhưng họ đâu biết, tôi chỉ lướt phím bừa một lát đã kiếm được số tiền đó rồi."

Ánh mắt Lý Tuân lạnh lùng.

Hầu Ninh kề người đến: "Lý Tuân, tiền kiếm bằng cách nào thì cũng là tiền, cậu cho rằng tiền mà bạn học cũ của cậu kiếm ra là sạch sẽ sao? Nếu thật sự hắn trong sạch sao lại bị nhiều người mắng chửi như thế. Bạn bè gì đó đều là giả dối thôi, càng thân với nhau càng dễ bán đứng nhau. Nhưng mấy chuyện này đã là quá khứ, sống là phải biết nhìn về phía trước, chúng ta rời khỏi đây, ra nước ngoài, sau này đừng ai hòng bắt được chúng ta, chúng ta sẽ có tiền xài mãi không hết."

Lý Tuân vẫn không trả lời anh ta, chỉ nhìn về phía xa xa. Hầu Ninh quay đầu lại, thấy nơi cuối con đường mờ tối, tòa nhà công ty Cát Lực vẫn sáng rực. Vì mới xây dựng không bao lâu, cho nên trông nó khí thế hơn mấy cái xung quanh.

Vẻ mặt Lý Tuân càng tối tăm hơn, anh dụi mạnh điếu thuốc xuống bàn, đứng dậy bỏ đi. Hầu Ninh "ơ" một tiếng rồi cất máy tính đuổi theo anh.

Tay chân Hầu Ninh có vấn đề, lúc đi bộ còn đỡ nhưng lúc chạy liền thấy quái dị. Anh ta cao chưa đến ngực Lý Tuân, hình thể còm nhom giống như bị suy dinh dưỡng, ngay cả học sinh cấp hai còn cường tráng hơn cả anh ta.

"Cậu muốn làm gì? Cậu nói cho tôi biết cậu muốn làm gì đi, tôi có thể giúp cậu."

Dáng vóc Lý Tuân rất cao, sải bước thật dài, Hầu Ninh đuổi theo mệt đứt cả hơi. Anh ta chạy theo mấy bước rồi ngừng lại, thở hổn hển gào về phía bóng lưng màu đen kia.

"Lý Tuân!"

Lý Tuân không hề ngừng bước, dần dần biến mất trong bóng đêm.

***


Một chiếc xe thể thao dừng tại cổng khu biệt thự. Màn đêm đen kịt, đèn ở trong khu dân cư hơi tối nhưng chiếc xe đỏ như lửa vẫn sáng lóe. Đây là chiếc xe thể thao thứ hai Kim Thành mua năm nay, nếu tính luôn cả những chiếc đã có, hiện tại tổng cộng anh ta đã sở hữu bảy chiếc xe thể thao rồi, trong đó năm chiếc đều là màu đỏ.

Thật ra thì Kim Thành cũng không thích màu đỏ, nhưng lúc anh ta mua chiếc xe thể thao đầu tiên, ca khúc Kinh Hồng đang đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng, người quản lý của anh đề xuất nên chọn xe màu đỏ cho hợp với hoàn cảnh. Những người hâm mộ cũng xem màu đỏ thành màu bổn mệnh của anh, hình dung anh thành người đàn ông nhiệt huyết như lửa. Nhiều năm qua, thế mà anh cũng tự nhiên cảm thấy màu đỏ mới là màu yêu thích nhất của mình.

"Em về đây." Nhậm Địch tỉnh dậy, cởi dây an toàn định xuống xe, Kim Thành kéo vai cô, hôn thật thắm thiết.

Khi hai đôi môi tách ra, Nhậm Địch cau mày.

"Uống nhiều vậy à?"

"Em uống còn nhiều hơn cả anh."

"Nhưng em đâu có lái xe."

Kim Thành điềm nhiên nói: "Giờ này rồi còn ai theo dõi nữa đâu, mà cho dù có bị chụp ảnh thì để cho bên bộ phận PR giải quyết."

Nhậm Địch mặc kệ anh, Kim Thành ôm lấy cô không buông, cọ vào tai cô: "Làm gì có ban nhạc rock nào mà không say xỉn chứ?"

Nhậm Địch vừa mệt vừa phiền, đẩy Kim Thành ra.

"Em về đây."

Tiếp theo Kim Thành còn có tăng nữa, lái xe rời đi.

Nhậm Địch không vào nhà vội, cô ở cửa châm một điếu thuốc. Mới vừa sang thu, thời tiết vẫn còn nóng bức, cô định cởi nút cổ áo cho mát, nhưng uống nhiều quá nên tay hơi run, cố mấy lần mà không cởi nổi. Cô bực bội giật phăng nút áo.

Điếu thuốc bị cú giật mạnh này khiến châm vào tay, Nhậm Địch khẽ mắng một câu. Lúc cô ngẩng đầu lên đã thấy một người đi đến từ bóng cây phía trước.

Nhậm Địch thấy bóng dáng kia, từ từ buông điếu thuốc xuống. Cô phải mất mười giây để phán đoán đây là thực tế hay là ảo giác do say rượu, cuối cùng dần dần trợn to hai mắt.

Lý Tuân bước đến dưới ngọn đèn đường, Nhậm Địch nhìn càng rõ hơn. Cô vứt điếu thuốc xuống đất, cào mái tóc khô cứng, giẫm mạnh chân như trút nỗi tức giận rồi hùng hổ mắng: "Mẹ kiếp!"

Gió đêm thổi qua, sự khó chịu trong cô dường như đã tan biến đi đôi chút. Cô quay người lại mở cửa, vẫy tay với Lý Tuân.

"Vào nhà rồi nói."

Cô đá văng mấy thứ vướng chân ở ngoài cửa, đi đến cửa tủ lạnh lấy bia.

"Cậu ra khi nào?" Cô hỏi.

"Cách đây không lâu."

Nhậm Địch là nhạc sĩ, vô cùng nhạy cảm với âm thanh. Cô nhận ra giọng nói của Lý Tuân trầm hơn trước đây nhiều. Lòng Nhậm Địch rối bời, ngửa đầu tu vài ngụm bia, quan sát anh lần nữa.

"Cậu chẳng thay đổi gì hết." Cô nói.

Lý Tuân cười, không hề có ý kiến gì với câu này.

Nhậm Địch hỏi: "Cậu đã gặp Chu Vận chưa?"

Lý Tuân châm thuốc, ngọn lửa lóe lên rồi tắt ngúm, ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Chưa, không muốn gặp."

Nhậm Địch cau mày. Lý Tuân nhả khói thuốc.

"Tìm cậu là vì chuyện khác."

Nhậm Địch im lặng. Thật ra vừa rồi cô đã nói dối, không phải Lý Tuân không hề thay đổi mà là đã thay đổi rất nhiều. Cả người toát lên vẻ lạnh lùng như đêm đen, ngay cả nụ cười nhàn nhạt treo trên bờ môi cũng âm u lạnh lẽo.

Cô cúi đầu, nhìn khuôn mặt mình méo mó qua vỏ chai bia. Có lẽ trong mắt Lý Tuân, cô cũng thay đổi nhiều lắm. Ban đầu họ đều là kẻ ngông cuồng, tự cao, ích kỷ và khốn kiếp. Cho nên giữa họ cũng có một kiểu ăn ý kỳ lạ.

"Cậu biết chuyện của Cao Kiến Hồng rồi à!" Nhậm Địch bình tĩnh nói.

Lý Tuân nhún vai, im lặng thừa nhận.

Quả nhiên là vậy, cô vừa đoán đã trúng phóc. Nhậm Địch đặt chai bia qua một bên, cảm thấy hơi buồn cười.

"Sau khi cậu ra ngoài, người đầu tiên cậu tìm là Cao Kiến Hồng hả?"

Lý Tuân ừ, gạt thẳng tàn thuốc xuống sàn nhà.

Nhậm Địch trầm mặc một hồi, rồi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Tôi không liên lạc gì với hắn cả, cũng chỉ nghe được chuyện của hắn qua người khác thôi. Lúc vừa tốt nghiệp, dự án game của hắn và Phương Chí Tịnh đụng độ với nhau, sau đó không biết tại sao lại trở thành hợp tác chung. Mấy năm trước công ty của chúng từng bị người ta kiện, nhưng sau đó mọi chuyện lại im ắng." Cô thoáng khựng lại rồi bổ sung, "Chu Vận từng thử vài cách, nhưng khi đó cậu ấy ở nước ngoài, cách quá xa."

Lý Tuân dựa vào vách tường, hơi cúi đầu hút thuốc.

Nhậm Địch nói: "Để tôi gọi cho Chu Vận."

Lý Tuân cười nói: "Tôi đến đây không phải để ôn chuyện."

Giọng nói của anh như thốt ra từ lồng ngực. Lý Tuân đứng thẳng, dụi tắt điếu thuốc: "Còn nhớ rõ ngày ấy chúng ta đã nói gì trong quán bar không?"

Câu nói này không đầu không đuôi, nhưng Nhậm Địch vừa nghe đã hiểu anh đang nhắc đến ngày nào, quán bar nào và câu nói nào, trong nháy mắt tất cả mọi chuyện đều hiện lên trước mắt cô. Anh từng đầu tư vào ban nhạc của cô, đêm đó cô hứa tương lai có lợi nhuận sẽ chia tiền cho anh.

Nhậm Địch nói: "Cậu cần tiền?"

"Ừ."


Cô ngừng một chút rồi xác nhận lần nữa: "Hôm nay cậu đến tìm tôi chỉ để đòi tiền thôi à?"

Lý Tuân ngước mắt nhìn cô. Sáu năm qua, dáng vóc anh đã hoàn toàn trưởng thành, cao lớn sừng sững, khung xương sắc bén như lưỡi lê, ẩn giấu mũi nhọn bên trong.

"Đúng." Anh nói.

Nhậm Địch hỏi: "Cậu định làm gì?"

Lý Tuân: "Cậu đừng quan tâm."

Nhậm Địch lặng thinh nhìn anh. Trông anh nhàn nhã đứng đó, ngoài mặt thản nhiên nhưng thực ra lại ẩn chứa sự điên cuồng. Nhậm Địch quá hiểu anh, sau khi anh ra tù không hề gặp Chu Vận, mà đến công ty đó trước tiên. Anh biết rõ mình cần gì, công ty kia từng là toàn bộ tâm huyết và tương lai của anh, bây giờ lại nằm trong tay của kẻ thù.

Nhậm Địch cau mày nói: "Lý Tuân, cậu tỉnh táo một chút."

Lý Tuân cười: "Ồ, con mắt nào cậu thấy tôi không bình tĩnh hả?"

Cậu tỏ vẻ xa cách. Tâm trạng Nhậm Địch vừa mới thoải mái một chút, bây giờ lại ngột ngạt và còn khó chịu hơn cả khi nãy. Cô tu sạch chai bia trong một hơi, đá vỏ chai vào kệ bếp cẩm thạch hơi mạnh nên gây ra một tiếng xoảng.

"Lý Tuân, cậu đừng làm cái vẻ đó với tôi." Men say bốc lên, giọng nói của Nhậm Địch cũng cất cao, "Ban đầu cậu đánh mù cái thằng họ Phương đó, ra vẻ anh hùng rơm, vừa không mời luật sư vừa không chịu cho ai giúp, đến lúc ngồi tù sáu năm cũng không chấp nhận cho ai thăm tù. Cậu chỉ lo nghĩ đến sĩ diện của mình nhưng đã từng nghĩ đến người khác chưa? Bây giờ ra ngoài, không nói lời nào lại nhất quyết đi tìm đường chết, cậu cần tiền làm gì, định làm cái vẹo gì?"

Lý Tuân im lặng, Nhậm Địch chỉ vào cậu: "Được, cậu cần bao nhiêu tiền tôi sẽ cho cậu hết. Tôi nói cho cậu biết, lần này tốt nhất là cậu nên ôm nhau chết chung với lũ đó, đừng quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của Chu Vận."

Lúc Lý Tuân nghe mấy câu trước, vẻ mặt đều vô cảm, nhưng đến câu cuối cùng, vẻ mặt cậu rốt cuộc lạnh đi.

Nhậm Địch nhìn gương mặt cậu biến sắc liền thoải mái đến lạ.

"Không tin à?"

Lý Tuân lạnh lùng nhìn cô. Nhậm Địch điềm nhiên nhìn lại câu, qua hồi lâu, Lý Tuân nhếch môi.

"Nói xong rồi hả?"

"Chưa." Nhậm Địch hất cằm lên, đứng trước mặt Lý Tuân, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ một, "Lý Tuân, tôi muốn nói với cậu câu này từ lâu lắm rồi. Cậu là một tên ích kỷ, khốn-con-mẹ-nó-kiếp."

Cô nói xong, độ cong nơi khóe môi của Lý Tuân không còn cao nữa.

"Giờ nói xong rồi chứ?"

Nhậm Địch quay người đi về phía tủ lạnh, lại lấy ra một chai bia nữa.

"Tôi không quản lý tiền của ban nhạc, tiền riêng của tôi đều đưa cho Kim Thành, cậu cần bao nhiêu, ngày mai tôi sẽ đưa tiền mặt cho cậu."

Nhậm Địch đưa lưng về phía Lý Tuân bật chai bia. Nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau, cô quay đầu lại, Lý Tuân đã đi mất, chỉ còn một tờ giấy mỏng đặt trên bàn trà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net