Chương 27: Cô muốn chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta định bỏ truyện này, nhưng mn giục rối quá ><

Sáng hôm sau, An Vi Di ngủ đến quên cả thời gian. Không thể trách cô được, chỉ tại cô đã mơ, mơ một giấc mơ rất ngọt ngào khiến cô không muốn tỉnh dậy.

Công việc? Dù sao cũng là công ty của chú Lưu Manh, chú cưng chiều cô như vậy, chắc chắn sẽ không trừ lương của cô. Mấy ngày nay, có lẽ cô thực sự đã bị chiều đến phát hư luôn rồi!

Mê man trong giấc ngủ, khoé môi cô khẽ cong lên đầy vui vẻ. Cô nằm mơ thấy Lãnh Hàn Duật, được anh ôm chặt vào lòng chở che. Xung quanh cô, vẫn là hơi thở ấm áp của anh còn vương lại, hệt như chiếc chăn bông phủ lên trái tim cô.

"Tư Quỳnh, cô làm gì trong nhà tôi? "

Tiếng gì vậy? Là tiếng quát tháo? Giọng nói này là của Lãnh Hàn Duật, cô làm sao có thể nhầm lẫn được? Duật thực sự đã trở về rồi, có đúng vậy không?

Vội vàng vụt dậy, An Vi Di để mặc đôi chân trần chạy trên sàn nhà lạnh toát, hướng xuống cầu thang, gương mặt ngái ngủ kia không thể che giấu nổi sự vui sướng.

Nhưng mà...nhưng mà...còn Tư Quỳnh, cô ta đang làm gì thế kia?
Đứng tại đây, An Vi Di không thể ngắm nhìn vẻ mặt của Lãnh Hàn Duật, nhưng cô thấy Tư Quỳnh đang cười, một nụ cười thực sự rất thoả mãn.

Cô đau lòng...

Có phải, Lãnh Hàn Duật cũng đang rất hạnh phúc hay không? Cô...là em gái của anh. Cô...chính là một kẻ dư thừa!

Tiếng nhạc chuông điện thoại chợt reo lên trong túi áo, đánh động hai người đang đứng dưới đại sảnh kia. An Vi Di vội vàng tắt máy, xoay người trở về phòng. Nhẹ nhàng đưa hai tay lên mặt, nước mắt? Cô đã khóc từ khi nào rồi?

"Di Di! "

Lãnh Hàn Duật đẩy mạnh Tư Quỳnh tách ra khỏi người mình, ánh mắt anh lo lắng nhìn vào thân hình nhỏ bé đang cố gắng thu nhỏ sự có mặt của mình ở trên kia. Vừa rồi chẳng qua chỉ là một sự cố, cô liệu có hiểu lầm hay không?

"Tư Quỳnh, phiền cô lập tức cuốn gói cút khỏi nhà tôi! Nơi đây không chào đón cô! "

Anh vội vã chạy theo An Vi Di, để lại một mình Tư Quỳnh vẫn đang ngã sõng soài trong đại sảnh.

An Vi Di? Là cô lừa tôi có đúng hay không? Cái gì mà em gái? Lừa gạt!

Híp mắt lại, bàn tay cô ta khẽ nắm chặt lại với nhau, lời nói tuy phát ra nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta phải ớn lạnh.

"An Vi Di, tôi tuyệt đối sẽ không để cô được yên ổn mà sống tốt! "
____________________

"Di Di"

Lãnh Hàn Duật đưa đôi mắt chăm chú nhìn về phía An Vi Di, sự cưng chiều ngày một phát ra nồng đậm.

Di Di của anh đang ghen đó! Đây có được tính là một tin tốt lành cho buổi sáng hay không?

"Di Di"

Anh nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô gái nhỏ đang cứng đầu rúc trong chăn, sự sủng nịch bao trọn lấy đáy mắt anh.

Di Di bé nhỏ của anh, thực sự rất đáng yêu! Phải làm sao đây? Anh muốn trách cô, nhưng những lời nói khi thành tiếng lại chỉ đong đầy tình yêu thương.

"Di Di, em giận tôi sao? "

Lãnh Hàn Duật xoay người cô quay lại phía mình, bàn tay cố gắng gỡ bỏ lớp chăn đang che kín mặt cô thật nhẹ nhàng. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, đáy lòng anh không nhịn được liền nổi lên một trận chua xót.

Là anh đáng chết! Tại sao khi nãy có thể vui vẻ với biểu hiện của cô được?

"Di Di~ khóc sẽ rất xấu gái! "

Ư, anh đang chê cô xấu xí có đúng không? Cô...cô chỉ hơi mập mạp chút xíu thôi mà! Chỉ có mình anh mới chê cô xấu xí!

An Vi Di thò đầu ra khỏi chăn, đưa đôi mắt uất ức vẫn còn đang ầng ậng nước lên nhìn anh, cô cuộn trò người mình lại, rúc đầu vào lòng anh lấy lòng:

"Ư...tôi mới không có xấu xí! Chú Lưu Manh nói nhìn tôi rất khả ái đáng yêu! "

"..."

Chú Lưu Manh? Chú Lưu Manh? Chết tiệt! Lại là tên Lưu Minh đáng ghét đó! Anh ta đã làm gì trong lúc anh không có ở đây?

Lãnh Hàn Duật rơi vào tình trạng trầm mặc, đôi mắt khẽ híp lại như đang suy tư một điều gì đó, về cô gái bé nhỏ của anh. Cô cứ mãi tiếp xúc với Lưu Minh như vậy, thật sự rất không an toàn! Anh ta, rốt cuộc là anh ta đang có ý đồ gì với cô?

"Di Di, tôi nói, em không nên quá gần gũi với Lưu Minh! "

Anh cúi thấp đầu xuống, để môi mình chạm sát vào đôi môi anh đào đầy ngọt ngào của cô, dụ dỗ. Đưa bàn tay to lớn xoa nhẹ mái tóc mềm như lụa, anh thích thú khẽ cười sủng nịch, nhưng trong lời nói lại là sự ghen tuông đến đáng sợ.

"Tại sao? Chú Lưu Manh đối xử với tôi rất tốt! "

An Vi Di mím mím môi bất mãn. Chợt nhớ ra hồi nãy vẫn còn giận, cô lại cuộn chặt mình trong lớp chăn dày cộm, tìm mọi cách lăn trở lại góc tường.

Cô mới không thèm để ý đến anh! Cô giận sẽ rất dai đó!

Nhìn biểu hiện đáng yêu đó, Lãnh Hàn Duật chỉ biết lắc đầu cười nhẹ. Làm sao bây giờ? Anh đã lỡ yêu cô nhiều quá rồi! Cho nên, hiện tại, đối với anh, cô chính là báu vật trời ban, rất quý giá đó!

"Sao? Lại giận dỗi? "

Anh lại ôm cô lôi trở lại, để cô lọt thỏm trong lòng mình, bàn tay khe khẽ cọ sát vào cái khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cô cười khúc khích mãi không thôi!

Ư...thật sự là quá đáng ghét rồi! Anh cứ như vậy, cô rất nhột đó! Làm sao để cô giữ được vẻ mặt giận dỗi khi nãy đây?

"Nhột! Chú là đồ xấu xa! Nhột! Ha ha..."

Cô lăn qua lộn lại trên đùi anh, khuôn mặt vì cố nhịn liền đỏ bừng như trái cà chua chín.

Nhột quá! Nhột quá! A ha ha~

"Di Di, em còn dám giận dỗi tôi không? "

Anh thoả mãn ôm chặt cô vào lòng, vùi đầu xuống cần cổ cô hít lấy hương thơm quen thuộc, lại đưa đầu mũi cọ qua cọ lại như đang làm nũng.

Như thế này, ai còn dám gọi anh một tiếng là "Lão đại" đây? Chính xác là một con mèo to xác! Đúng, là một con mèo to xác! Nhưng mà, vẻ mặt này của anh, ngoài cô ra còn có ai có thể thấy hay sao? Thật sự là quá mơ tưởng rồi!

"Duật~ a~ chú thả tôi ra, tôi rất nhột! "

Thấy anh không có dấu hiệu nào định dừng lại, cô liền bĩu môi phụng phịu, khuôn mặt khả ái khẽ xị xuống.

"Chú còn đùa tôi nữa, tôi liền...tôi liền giận chú luôn! Tôi sẽ cuốn gói rời khỏi đây đó! "

"Ừ! Vậy tôi liền bắn gãy chân em! "

"..."

Con mẹ nó! Lại là súng! Ông chú đáng ghét này! Tại sao cứ lôi súng ra chặn họng cô như thế?

Cô ghét súng, ghét chú!

An Vi Di nằm im không trả lời, cái miệng ngậm chặt lại tỏ vẻ chống đối. Ha ha, thật sự là rất dễ thương!

"Di Di~"

Lãnh Hàn Duật ngân dài giọng, khuôn mặt áy náy vùi đầu vào ngực cô hít mùi hương thơm ngát.

"Tôi là không cố ý doạ cho em sợ hãi! "

Hứ, không doạ cô, vậy chính là cố ý mất rồi!

An Vi Di bất mãn nhắm tịt mắt, trong vô thức lại cuộn tròn vào lòng anh, hơi thở đều đều đưa cô vào giấc ngủ ngon giấc.

"Chú...gà rán! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net