Chương 29: Lòng tốt bị chà đạp (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Duật, em không có làm gì hết, anh phải tin em! "

Tư Quỳnh run rẩy bặm môi, trong lòng là trăm ngàn hỗn độn muốn cào xé An Vi Di thành trăm mảnh. Cô ta cư nhiên lại nói dối! Cũng không biết cô ta đã nói gì với Duật rồi, để anh hiểu lầm cô?

Lãnh Hàn Duật cũng không thèm nhìn đến Tư Quỳnh, ánh mắt của anh chỉ chăm chú nhìn ngắm cục bột nhỏ vừa được anh ôm vào trong lòng này cho thỏa nỗi nhớ.

"Nếu không phải cô khi dễ bảo bối của tôi, cô ấy sẽ gầy như thế này sao? "

Ừ, trực tiếp coi cô là bảo bối luôn rồi! Rõ ràng mới mấy ngày trước thôi cô vẫn được anh chăm sóc cho rất bụ bẫm, vậy mà hiện tại ôm đã không còn mềm mại như trước nữa, thậm chí lại còn lộ ra vài điểm quyến rũ. Đương nhiên cô cho dù có như thế nào anh vẫn thích, chỉ là anh không muốn bất cứ một ai có mơ tưởng đến việc khi dễ bảo bối của anh.

"Em không có! "

"Cút! Tôi không muốn nhắc lại lần nữa! "

An Vi Di có chút luống cuống hết nhìn Lãnh Hàn Duật rồi lại nhìn đến Tư Quỳnh, đôi môi hồng nhuận khẽ mím lại khả ái. Cô dụi dụi cái đầu nhỏ vào ngực của anh, tìm kiếm cho mình một tư thế thoải mái nhất.

"Duật, cô ấy không có làm gì tôi hết, là tại tôi nhớ chú nên mới ăn không vào mà! Cô ấy đối xử với tôi rất tốt! "

Lãnh Hàn Duật cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi của cô, trong đầu liền quy thành cô vì quá tốt bụng và ngốc nghếch nên mới bao che cho kẻ xấu. Nhưng mà, dù sao nghe được cô nói nhớ anh, tâm trạng anh cũng thoải mái hơn không ít.

"Bảo bối, không cần phải nói tốt cho kẻ xấu! "

Ôm chặt lấy cô hơn, cục bột nhỏ trong lòng anh thật là vạn phần đáng yêu!

"Vi Di không có nói dối chú mà! Duật, không cần làm tổn thương cô ấy, nếu không tôi liền xách đồ đến nhà của chú Lưu Minh ở! "

Mới không thèm ở cùng với chú nữa! Chú bỏ cô đi thật lâu thật lâu!

"Em dám sao? "

Lãnh Hàn Duật hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hòng trừng phạt, lại bị sự ngọt ngào trong khoang miệng của cô chiếm lấy, vô cùng thỏa mãn mà cùng cô dây dưa.

Hừ, cô thử đi đến nhà hắn ta xem, anh nhất định sẽ đốt nhà hắn ta! Cái tên khốn kiếp ấy...

"Duật..."

Cứ hôn như vậy, ngộ nhỡ trong bụng có em bé thì phải làm như thế nào đây? Hơn nữa ở đây còn có một Tư Quỳnh, cực kỳ xấu hổ nha!

Bàn tay nhỏ bé giật giật góc áo người đàn ông, cục bột nhỏ kháng cự giãy giụa muốn bò xuống, liền bị Lãnh Hàn Duật vỗ một cái vào mông. Chỉ là hơi quá tay một chút, hốc mắt An Vi Di chợt trở nên ẩm ướt. Hàn Lãnh Duật luống cuống ôm lấy cô, hết dỗ dành rồi xoa đầu, khẩn trương sợ cô sẽ rơi lệ làm cho anh đau lòng.

Chứng kiến một màn này, sự bất mãn trong lòng Tư Quỳnh đối với An Vi Di lại càng tăng cao hơn. Vì cái gì, An Vi Di ngu ngốc như thế, lại chẳng có cái gì tốt đẹp, vậy mà lại được Lãnh Hàn Duật yêu thích không thôi? Bàn về sự thông minh, cô ta tuyệt đối có thể hơn An Vi Di gấp trăm lần, vạn lần. Bàn về nhan sắc, thân hình quyến rũ của cô ta có thể sánh ngang với hồ ly yêu mị. Bàn về gia thế, cô ta lại càng chắc chắn là tốt hơn một đứa ngu chuyên đi ăn bám kẻ khác! Rõ ràng là, nếu như cô ta đặt trong nơi đông người, cô ta sẽ cực kỳ nổi bật, còn An Vi Di lại tầm thường một cách đáng khinh như thế.

Nhưng Tư Quỳnh không biết, cho dù là ở bất cứ đâu, bất cứ hoàn cảnh nào, An Vi Di cho dù có tầm thường đến thế nào đi chăng nữa thì trong mắt hai người đàn ông tài giỏi bậc nhất của thành phố này, cô vẫn là đặc biệt nhất.

Lãnh Hàn Duật không cần bảo bối của anh phải nổi trội, vì như thế rất dễ bị người khác cướp mất. Anh chỉ cần cô là một bông hoa dại trong số hàng ngàn, hàng vạn bông hoa đẹp rực rỡ,sự thuần khiết của cô sẽ khác biệt so với những loài hoa chỉ có thể hái để trưng bày kia. Anh không cần cô phải nhọc công kiếm tiền làm gì hết, bởi vì anh có rất nhiều tiền! Tiền của anh kiếm ra cũng chỉ là để cho cô dùng mà thôi. Anh có thể kiếm tiền, cô vung tiền, sau này khi có một tiểu bảo bối đáng yêu được anh cùng cô "cày cấy" cũng có thể dùng tiền của anh để đi xây một tòa biệt thự! Bảo bối của anh là nữ hoàng, còn anh chính là một nô lệ, cả đời đều nguyện vì cô mà dâng hiến hết thảy, anh cũng chỉ cho phép chính mình cúi đầu trước cô!

"Duật, cô ta có gì tốt? "

Tư Quỳnh bi thương hỏi, trong lòng là sự đau đớn không thể nào nói được thành lời.

Lãnh Hàn Duật cúi đầu nhìn bảo bối vì được anh dỗ dành mà say ngủ, khóe môi liền trở nên cong cong, trong mắt cũng là nồng đậm ý cười. Sự phụ thuộc của cô gái nhỏ làm cho anh rất hài lòng!

"Đều tốt! "

Lạnh nhạt buông lời, anh cũng không muốn tốn nước bọt để nói rõ cả câu: bảo bối của tôi cái gì cũng tốt hơn cô, bảo bối của tôi chính là cái cục bột nhỏ tốt đẹp nhất!

Sau đó, dưới ánh nhìn đầy không cam lòng kia, Lãnh Hàn Duật bế An Vi Di lên như bế một cô công chúa nhỏ, trực tiếp đi lên lầu.

"Nếu bảo bối của tôi không trách cứ cô, cô có thể ở lại. Có điều, tối nay, lăn ra ngoài! Không cho phép cô làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của tôi! Bữa ăn cơm cũng không cho cô đi vào! "

Anh muốn có thời gian ở bên cạnh bảo bối của anh, không cho phép ai làm phiền! Ai muốn phá hoại, trực tiếp liền cút!

Lời của anh nói, Tư Quỳnh làm sao dám không nghe? Cho nên buổi tối hôm ấy, cô ta không ăn uống gì hết, ngồi lặng lẽ ở trước bậc thềm. Bụng của cô ta đang réo lên rồi! Sinh ra đã là tiểu thư, người có thể khiến cho cô ta thảm hại như thế cũng chỉ có duy nhất một mình Lãnh Hàn Duật anh!

"Tư Quỳnh, ăn một chút, nếu không sẽ đói bụng! "

An Vi Di bưng trên tay đĩa thức ăn và chén canh mà cô vừa mới hâm nóng lại cùng với một chén cơm nhỏ đi về hướng Tư Quỳnh. Thấy cô ta nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, cái đầu nhỏ nhẹ cúi xuống, sau đó lại ngẩng lên, cười híp mắt:

"Duật lên phòng làm việc rồi, chú ấy sẽ không biết đâu! Mà nếu có biết, cô liền đổ hết cho tôi là được! "

Lời của An Vi Di rõ ràng là mang theo hàm ý tốt, nhưng khi rơi vào tai Tư Quỳnh lại giống như cô đang khoe sự sủng ái mà Lãnh Hàn Duật dành cho cô, hận ý trong lòng cô ta càng ngày càng có dấu hiệu muốn bùng nổ.

"Tiện nhân giả tạo! "

"..."

Cô không có ý xấu mà? Lẽ nào Tư Quỳnh cô ấy còn giận cô việc cô giấu cô ấy quan hệ của cô và Duật sao?

"Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý lừa gạt cô đâu! Tôi và Duật cũng không có quan hệ gì bất chính hết! "

Ừ, chắc là vậy đi? Cô cũng không biết giữa cô và Duật là như thế nào thì làm sao mới có thể giải thích đây? Thật là khổ não mà! Nhưng nếu như không có quan hệ gì, như vậy thì cũng không đúng nha!

"Cô ăn một chút... A"

Đặt bát canh vẫn còn nóng xuống trước mặt Tư Quỳnh, thật không nghĩ tới cô ta liền hất mạnh một cái, toàn bộ đều hất lên trên người của An Vi Di.

Không, cô ta thực sự là không cố ý làm như thế! Chỉ là...chỉ là do cô ta vô tình hơi mạnh tay một chút mà thôi!

Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, An Vi Di vì nhịn đau đớn mà hốc mắt đỏ bừng. Cô run rẩy đứng không vững, liền ngã rạp xuống những mảnh vỡ đang nằm tung tóe ở dưới đất kia.

Đau...đau...thực sự là rất đau!

Ngay lúc dần mất đi ý thức, một vòng tay ấm áp nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng.

Lãnh Hàn Duật giờ khắc này tức giận muốn giết người, giọng trầm khàn không tự chủ được mà nâng cao lên:

"Tư Quỳnh, cô thật sự là muốn chết rồi! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net