Chương 30: Lòng tốt bị chà đạp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tư Quỳnh, cô thật sự là muốn chết rồi! "

Lãnh Hàn Duật rống giận. Phải biết là, da thịt cô mềm mại như vậy, tưởng chừng có thể búng ra nước, làm sao mà chịu đựng nổi cái bỏng rát này? Bảo bối của anh, từ khi nào lại để cho người khác ức hiếp?

"Duật, em không cố ý! "

"Cút! "

Giờ phút này, anh thật sự chỉ muốn giết người! Nếu như cô ta còn ở đây, anh sợ chính bản thân mình sẽ không kiềm chế được mà bắn đi một phát đạn vào thẳng sọ của cô ta!

Vội vội vàng vàng ôm cô vào lòng, Lãnh Hàn Duật đối với Tư Quỳnh cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, ánh mắt lo lắng của anh chưa một giây phút nào rời khỏi bảo bối ở trong lòng.

Cục bột nhỏ mềm mại của anh, tuyệt đối không được phép xảy ra chuyện gì, nếu không, có giết cô ta trăm ngàn lần cũng không đủ để cho anh hả giận!

Đặt cô lên xe, anh một đường chạy thẳng tới bệnh viện, nhấn ga hết cỡ, vượt quá tốc độ cho phép, mặc kệ phía sau đã náo loạn thành một cục, cảnh sát giao thông cũng đang rầm rầm đuổi theo anh.

Đuổi theo anh? Hừ, anh không ngại cho họ một phát súng vào đầu đâu!

"Duật...khó chịu...hức..."

An Vi Di mơ màng cọ quậy dưới đùi của anh, nước mắt mơ hồ dâng lên hốc mắt. Cô rất rất khó chịu, giống như bị ai đó cắt phải da thịt vậy, vừa bỏng rát lại vừa đau đớn. Khó chịu, cô khó chịu...

"Bảo bối, không cần lo lắng có được không? Sẽ rất nhanh liền không sao nữa! "

Anh cúi đầu xuống, nhỏ giọng bên tai của cô, sau lại ngẩng mặt lên tập trung lái xe, bàn tay vẫn không quên xoa nhè nhẹ lên khuôn mặt mềm mại để tránh cho cô cảm giác đau đớn.

An Vi Di nắm chặt lấy thắt lưng của anh, nước mắt tỉ tê. Duật vừa mới trở về, cô đã khiến anh lo lắng mất rồi, anh có mệt hay không? Cô thật đúng là một người xấu xa, lúc nào cũng khiến Duật phải lo lắng cho cô!

"Duật, nếu tôi bị xấu xí, chú còn cưng chiều tôi nữa hay không? "

Phàm là con gái, ai cũng đều muốn cho mình xinh đẹp. Cô đã không xinh đẹp thì lại càng không muốn để cho mình xấu xí hơn nữa, như thế người ta sẽ chán ghét cô!

Lãnh Hàn Duật vẫn hướng tới cô một nụ cười sủng nịch:

"Cho dù có thế nào, em vẫn là đứa bé xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất! "

Đồng thời cũng ngốc nghếch nhất, là người mà anh yêu thương nhất. Suốt đời này, cô chỉ có một mà thôi, anh không thể bỏ quên cô được!

Nhận được câu trả lời của anh, An Vi Di trong lòng một mảng mềm mại, mọi lo lắng cũng dần dần tan biến. Cô thỏa mãn nằm gọn trong lòng của anh, vết bỏng rát trên mặt cơ hồ cũng rất dễ chịu. Cảm giác được anh vuốt ve như vậy, thực sự là rất tuyệt vời!

Chiếc xe nhanh chóng đi tới bệnh viện, vì vượt quá tốc độ, thời gian anh đi tới nơi cũng chỉ có mười phút, vậy mà cảm giác như đã trôi qua cả thế kỉ vậy, trong lòng cũng luôn bị cảm giác nặng nề đè nén. Nếu như cô thực sự xảy ra chuyện, Tư Quỳnh sẽ là người đầu tiên "vinh dự" được anh hành hạ!

Đứng trước cửa phòng cấp cứu, Lãnh Hàn Duật trong mắt hiện ra một cỗ lệ khí. Thời gian từng giây từng phút trôi qua đối với anh mà nói chính là một cực hình.

Theo ở phía sau, Lưu Minh cũng vội vàng chạy tới. Lãnh Hàn Duật chẳng có cảm giác gì gọi là ngạc nhiên cả. Anh phóng xe như vậy tạo nên tình cảnh hỗn độn rùm beng, Lưu Minh lại là cảnh sát, tuy không phải cảnh sát giao thông nhưng là cũng có không ít tai mắt đi?

Lưu Minh trừng lớn mắt nhìn Lãnh Hàn Duật, đôi con ngươi thâm thúy toát ra hận ý. Bàn tay anh nắm chặt lại, lập tức chỉ muốn vung tới một cú đấm ngay mặt của Lãnh Hàn Duật nhưng lại tận lực đè nén.

Nếu như đây không phải là bệnh viện, nếu như An Vi Di không có mặt ở đây, anh nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà đánh chết Lãnh Hàn Duật!

"Tôi chưa chết, anh không phải tới thăm tôi! "

Lãnh Hàn Duật nhàn nhạt buông một câu, ánh mắt hờ hững lướt qua dáng người cao gầy của Lưu Minh, đổi lại chính là tiếng cười khinh thường của vị Trung úy nào đó.

"Lãnh tiên sinh, hình như anh nói hơi quá rồi! Sợ rằng nếu anh chết, tôi còn muốn mở tiệc chúc mừng đấy! "

Anh còn hận không thể một nhát lại một nhát băm vằm anh ta ra là đằng khác! Bao nhiêu năm qua, hai người cứ hễ gặp mặt nhau là xung quanh nồng nặc mùi thuốc súng, nói quan tâm nhau cũng không quá, nhưng là chỉ muốn quan tâm đối phương coi đã chết hay chưa!

"Cho tôi một lý do chính đáng đi? Tại sao anh muốn giết tôi? "

Lãnh Hàn Duật mặc dù biết nhưng vẫn còn hỏi, anh muốn chơi đùa một chút. Dù sao thì, anh cũng không thích cái cảm giác chờ đợi như thế này, bảo bối của anh đang ở trong đó, nếu như không thể phân tâm, chắc chắn anh sẽ phá tan cửa phòng cấp cứu mà nhảy vào! Hơn nữa, đám bác sĩ vô dụng kia mới hồi nãy còn bị anh quát cho một trận, lần này mà còn tiếp tục đưa cái bản mặt than của anh vào, đảm bảo họ sẽ chết lâm sàng, như thế ai sẽ cứu bảo bối của anh đây?

Tuyệt đối không được nổi điên!

"Lãnh Hàn Duật, anh đừng có nhiều lời! "

Lưu Minh nhìn bộ mặt lạnh nhạt của Lãnh Hàn Duật liền chỉ muốn lao lên cho anh một phát đấm.

"Không tính chuyện trong quá khứ, hiện tại anh cũng rất đáng chết rồi! Giết người, nghiện hút, buôn bán mại dâm, thù mới nợ cũ, anh có chạy cả đời cũng không thoát! "

Nếu như có bằng chứng tố cáo, anh đã không phải tức giận như bây giờ!

Hơn nữa, Lãnh Hàn Duật còn đang giữ lấy An Vi Di ở bên mình!

Lãnh Hàn Duật nhíu mày không hài lòng. Tin tức của anh ta lấy ở đâu mà lại xằng bậy như thế? Anh chỉ là buôn bán trao đổi hàng cấm có được không? Còn giết người? Là anh ta muốn giết anh trước, làm sao có thể để mặc cho anh ta chém giết được?

"Anh đừng ăn nói hàm hồ! Ngược lại lại là anh, anh đừng tưởng tôi không biết anh cũng có một chân trong giới xã hội đen! Nếu như sợ người ta biết, trừ phi mình đừng làm! "

Ừ, mặc dù anh cũng không phải dạng chính nghĩa gì cho cam!

Sắc mặt Lưu Minh trong một giây ngắn ngủi trở nên không tốt, sau đó lại rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ âm lãnh như thường.

"Đừng đổ oan cho người khác! Không có chứng cứ, ăn nói hàm hồ! "

Lãnh Hàn Duật liền khinh bỉ nói một câu: "Anh cũng không có chứng cứ mà vẫn đổ tội cho tôi đấy thôi! Đi đi, đi đi! Tâm trạng tôi không tốt, tôi cần tìm cảm giác yên tĩnh để lo lắng cho bảo bối! "

Sau đó, liền lười biếng dựa vào tường, bơ người bên cạnh một cách triệt để!

Cánh cửa cấp cứu rất nhanh sau đó liền mở ra, hai người đàn ông xuất chúng tranh nhau lao tới khiến vị bác sĩ già đổ mồ hôi hột. Hai người không nói gì hết, nhưng vẻ mặt lại hận một nỗi không thể một phát liền giết chết ông!

"May mắn là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng lắm! "

Còn chưa nói hết, Lãnh Hàn Duật đã ung dung chui tọt vào phòng cấp cứu, Lưu Minh ở lại hỏi han một chút rồi sau đó cũng theo bác sĩ bước vào.

Chỉ thấy Lãnh Hàn Duật ôm lấy cục bột nhỏ từ lúc nào, vô cùng thoải mái ôm cô bé vẫn còn đang hôn mê vào lòng, miệng không ngừng thúc giục y tá đẩy xe.

Lưu Minh: "..."

Các y tá cùng bác sĩ: "..."

"Lăn xuống, nếu không tôi bắn nát sọ anh! "

Lưu Minh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt muốn triệt để bốc hỏa luôn rồi!

Lãnh Hàn Duật lười biếng híp mắt nhìn Lưu Minh.

"Cảnh sát Lưu, anh không có bệnh, anh đi được rồi! "

"Hình như tôi nhớ không lầm chính là Lãnh tiên sinh cũng không có bị bệnh đi? "

Thấy Lưu Minh nhướn mày, Lãnh Hàn Duật liền đặt An Vi Di qua một bên, ngồi bật dậy, bước xuống giường bệnh.

"Ai nói tôi không có bệnh? "

Anh giật lấy cái áo khoác ngoài của bác sĩ, khoác vào, sau đó liền chui tọt lên giường ngay lập tức.

"Bác sĩ, tôi đang mặc đồ bệnh nhân rồi! Tôi có bệnh, tôi ở lại, còn anh ta không có bệnh, không cần ở lại làm phiền đến sự nghỉ ngơi của bệnh nhân! "

Lưu Minh: "..."

Các y tá cùng bác sĩ đổ mồ hôi hột: "..."

Mẹ nó, đúng là gặp quỷ! Thứ anh đang mặc là áo blouse có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net