Giới thiệu tùy hứng (Review)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Mãi Mãi Một Mối Tình

Tác giả: Hà Tiểu Ngư? (Ta cần đổi lại biệt danh |•._.•|)

"Hoàng Bắc Dịch, tiện nữ này, nếu như ngày hôm nay không chết, vậy ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong có được thiên hạ này! "

"Được! "

Giọng nam trầm thấp vừa vang lên, tiếp sau đó thân thủ liền động, một nhát kiếm rạch lên khuôn mặt trắng nõn nà của nữ nhân đang quỳ trong đại điện. Màu máu đỏ tựa như một bông hoa bỉ ngạn cực kỳ quỷ dị.

Thời khắc này, bàn tay nam nhân run rẩy nắm thật chặt lấy thanh kiếm trong tay, ánh mắt chưa một giây phút nào rời khỏi thân hình bé nhỏ kia. Lặng yên nhìn đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, trái tim hắn từng trận co rút mãnh liệt ập đến. Ánh mắt kia có bao nhiêu phần thê lương, bao nhiêu phần khổ sở nhưng lại quật cường, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười xinh đẹp, gương mặt nhợt nhạt tựa như trong suốt khiến cho người khác phải đau lòng.

"Hoàng Bắc Dịch, nhát kiếm của ngươi cắt đứt tơ tình của ngươi dành cho ta. Còn nhát kiếm này..." - Nữ nhân mấp máy đôi môi, giật lấy thanh kiếm trong tay hắn, hướng tới đường kiếm khi nãy của hắn lại rạch thêm một nhát trên khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói bi thương - "Nhát kiếm này, là ta chấm dứt tình cảm mà ta dành cho ngươi. Nếu như có kiếp sau, ta tình nguyện ta và ngươi đứng tại hai đầu của thế giới, vĩnh viễn sẽ không thể bên nhau! "

Dứt lời, nàng quật cường nhìn về phía Hoàng Bắc Dịch, hai hàng nước mắt khẽ lăn dài. Giờ khắc này, không còn tình yêu, chỉ còn lại sự khổ sở cùng thù hận.

Chỉ trong một cái chớp mắt, nữ tử lao nhanh tới cột trụ giữa chính điện, dùng mọi sức lực còn sót lại của mình mà đập đầu xuống. Tất cả đã kết thúc rồi! Nàng sẽ dùng cái chết này để đoạn tuyệt quan hệ với hắn, cũng là tìm cho hắn một cái cớ để trong lòng nàng vơi đi sự khổ sở.

Một cái đập đầu, xóa sạch toàn bộ ký ức của ta và ngươi...

Đoạn trích 1:

Thân ảnh bay lên giữa không trung, ôm lấy nữ nhân trong lòng mà nâng niu giống như bảo vật, khuôn mặt Hoàng Bắc Dịch không tránh khỏi lo lắng.

"Nhu nhi, nàng ổn? "

"Anh là đang làm gì? Quay phim sao? Dây nối đâu? Kỹ xảo quay thật là hoàn mĩ! Perfect! "

Mạc Hiên Nhu không có tiền đồ mà sờ sờ ngực Hoàng Bắc Dịch, rồi lại sờ sờ đến sau lưng hắn. Ân, không tìm thấy giây treo! Diễn xuất rất tốt! Quá là chân thực!

Hoàng Bắc Dịch: "..."

Quay phim là gì? Kỹ xảo quay là gì? Còn có, "pờ phệch" là gì?

Đoạn trích 2:

"Đây là cái gì? "

Hoàng Bắc Dịch sờ tới sờ lui cái vật cứng cứng ở trên tay, cảm giác thô ráp khiến hắn nảy sinh sự chán ghét. Tiện tay nhấn một cái, tiếng "đoàng" vang lên trong đêm khiến cho hắn giật mình. Cái "món đồ chơi" này thật là không thú vị gì hết!

Quăng ra xa xa một chút, hắn mặt không đổi sắc liền lạnh nhạt mở miệng, trong giọng nói tràn ra chín phần lười biếng.

"Ôi? Tưởng cái gì, hóa ra là một cái cung nát? Lại còn có mùi khét này thật khiến cho người ta chán ghét! "

"..."

Mạc Hiên Nhu khóe miệng khẽ co quắp, ánh mắt không thể tin được nhìn sự thờ ơ của hắn.

Ôi mẹ ơi, cái gì mà "cung nát"? Nó là súng, là súng đấy có được không hả! Cô bỗng nhiên có một chút thương hại tới những người phát minh ra súng lại bị hắn "vùi dập" không thương tiếc!

Khoan đã, cái chính là, Hoàng Bắc Dịch hắn bắn trúng vào cái đũng quần của người ta!

"..."

Đoạn trích 3:

"Tổ tông của tôi ơi, anh không thể lột một chút cho người ta nhìn hay sao hả? Hãy nghĩ đến tiền đồ chói lọi ở phía trước! Hãy nghĩ đến mỹ nhân có thể điên cuồng vì anh! Hãy để cho được nếm trải cảm giác bị tiền đè chết đi! "

Hoàng Bắc Dịch mím mím môi không nói gì, khuôn mặt rõ ràng là không muốn hợp tác, hắn cảm thấy vô cùng ấm ức!

"Nhưng mà Nhu nhi, trẫm không cần mỹ nhân! Trẫm chỉ muốn trước mặt nàng mà "lột" đồ ra thôi! Hơn nữa, thân là vua của một nước, như vậy rất là mất mặt! "

Ôi, thì ra bệnh thần kinh của cái tên này vẫn chưa khỏi hẳn hay sao? Lại còn mất mặt? Mất mặt là cái rắm gì? Có thể kiếm ra tiền sao? Mạc Hiên Nhu cô từ khi còn bé đã phải chạy nợ, mặt cũng đã được tôi luyện đến mức dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành rồi, còn suy tính đến cái gì mất mặt chứ?

Đoạn trích 4:

"Nhu nhi, đừng sợ, trẫm sẽ bảo vệ nàng! "

Hoàng Bắc Dịch khai triển nội lực, trong miệng trào ra một búng máu. Hắn nhìn về phía cô, đôi mắt giống như nhòe đi. Giọt nước mắt của một vị hoàng đế trong giây phút kia chợt rơi xuống, hắn khóc vì nữ nhân hắn yêu hơn cả sinh mệnh.

Ngay lúc này, trong đầu hắn chợt vang vọng lại lời của cô, trái tim giống như bị chém thành trăm ngàn mảnh.

"Nếu như có kiếp sau, ta tình nguyện ta và ngươi đứng tại hai đầu của thế giới, vĩnh viễn sẽ không thể bên nhau! "

Nhu nhi, lời của nàng ứng nghiệm rồi! Ta và nàng, mãi mãi không thể bên nhau, mãi mãi không thể bên nhau...

Cảm ơn nàng đã để cho ta được lưu giữ lại khoảnh khắc tươi đẹp nhất trên thế gian này.

Đôi lời:

Như ta đã nói, đây là tùy hứng! Tự nhiên tâm trạng bộc phát nên muốn đào hố. Ta còn rất nhiều hố muốn bới nhưng quá lười = ̄ω ̄=

Nam chính vượt thời gian đi tìm kiếm mối duyên nợ của kiếp trước, kết SE hay HE cũng là tùy hứng '-'

Truyện này là ngôn tình nhưng có xen vào một chút huyền huyễn, ta xin nhắc lại là CÓ HUYỀN HUYỄN, đừng nói ta là quá ảo tưởng nhé!

Thời gian dài làm một con mọt ngôn tình, tất nhiên vốn từ ngữ của ta cũng dồi dào hơn một chút. Cách viết sẽ không quá non nớt như "Vợ, xin đừng rời xa anh", không đơn thuần như "Chiếm lấy vợ nhỏ...", không đậm chất teen như "Giả trai thì đã sao?", cũng sẽ không quá buồn như "Đó gọi là tình yêu phải không?"

Trong khoảng thời gian 3 tuần nghỉ hè, mỗi ngày sẽ có 1 chương. Còn sau đó... Thời gian càng lâu thì tay nghề càng khá hơn chứ, nhỉ?

Kí tên: Con lười!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net