Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong phòng cấp cứu căng thẳng, gấp gáp bao nhiêu thì những người bên ngoài thấp thỏm lo sợ bấy nhiêu. Tiêu Ngụy cùng mọi người ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Mặt ai cũng đâm lê nước mắt, chẳng có lấy một chút ít của sức sống lúc bấy giờ.  Tiêu Ngụy đã mấy ngày không ăn không uống, lại vừa phải đánh nhau một trận,  cộng với lấy máu truyền cho Vương Thiên Vũ. Thân thể và sức lực của anh đã cạn kiệt rồi. 

Băng Vân thấy sắc mặt anh, bỗng chốc thấy lòng nóng như lửa đốt, quay ra nói với Tiêu Ngụy :" Đại ca, hay là anh về nghỉ ngơi chút đi, chứ sức khỏe của anh hiện giờ, em sợ anh không chịu nổi. Có tin gì là em sẽ báo cho anh đầu tiên mà."

Tiêu Ngụy khẽ lắc đầu :" Không cần, tôi còn chịu được. Nhất định phải nhìn thấy Thiên Thiên bình an qua khỏi thì tôi mới an tâm được.  Chuyện kia xử lý thế nào rồi?"

" Đã xử lý gọn gàng rồi. Bọn họ đều đã bị cảnh sát bắt đưa đi rồi. "

" Được."

Băng Vân vẫn không yên tâm nói :" Đại ca, em nghĩ anh vẫn nên nghỉ đi. Anh phải giữ sức khỏe để còn chăm sóc Vương Thiên Vũ khi cậu ấy tỉnh dậy chứ."

Mẹ Vương Thiên Vũ nghe vậy liền nói :" Nhà chúng tôi đâu có thiếu người, cần gì cậu ta chăm tiểu Thiên chứ, nếu không phải tại cậu ta thì thằng bé cũng không phải ra vào phòng phẫu thuật cả chục lần."

" Bà... bà nói vậy mà nghe được hả?"

Tiêu Ngụy vội ngăn Băng Vân lại, lắc đầu , ý muốn bảo lão Nhị đừng làm vậy. Anh khẽ nói :" Không được vô lễ với bà ấy."

" Đại ca..."

Tiêu Ngụy khẽ nói :" Cậu cũng đừng gọi tôi là Đại ca hay bang chủ gì nữa, tôi đã không còn là bang chủ của Nhất Chiến nữa rồi. Bây giờ cậu mới chính là bang chủ."

" Không, em chỉ tạm thời thay anh giữ thôi, anh em trong bang vẫn chờ ngày anh trở  về. "

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Mọi người vội chạy lại. Vương Nhật đi ra . Bố mẹ Vương Thiên Vũ vội hỏi :" Nhật nhi, em con sao rồi.?"

Vương Khải mỉm cười :"  Bố, mẹ yên tâm,  em con đã qua cơn nguy kịch rồi, các bác sĩ chuẩn bị đưa em ấy xuống phòng hồi sức."

Mọi người vui mừng :" Vậy tốt quá rồi. Tốt quá rồi, cảm tạ trời phật đã phù hộ cho Tiểu Thiên tai qua nạn khỏi."

Sau khi Vương Nhật  nói Vương Thiên Vũ  đã qua cơn nguy kịch, cũng là lúc Tiêu Ngụy khẽ mỉm cười, ánh mắt bất lực cũng đã chuyển sang mãn nguyện. Và Anh cũng không thể gắng gượng được nữa mà ngất đi. Băng Vân vội đưa anh đi gặp bác sĩ. Bác sĩ nói anh bị suy nhược cơ thể. Cần phải nằm viện để theo dõi.
      
Ca phẫu thuật của Vương Thiên Vũ thành công, cậu được chuyển xuống phòng hồi sức. Phòng của cậu nằm cạnh phòng của Tiêu Ngụy. Tiêu Ngụy ngay sau đó đã tỉnh, còn Vương Thiên Vũ vẫn hôn mê. Nhưng vì bố mẹ Vương Thiên Vũ trước giờ luôn  có thành kiến với Tiêu Ngụy nên anh không dám sang thăm cậu. Phải đến tối, khi mọi người về rồi, chỉ còn Vương Nhật ở lại anh mới dám sang thăm.
      
Vương Khải vừa mới thay băng gạc cho Vương Thiên Vũ, rồi tiêm một mũi giúp người ấy giảm đau, xong xuôi, anh ta mới bước ra ngoài. Nhìn thấy Tiêu Ngụy thấp thoáng ở bên ngoài liền tới bên cạnh nói :" Anh là Tiêu Ngụy phải không?"

Tiêu Ngụy bước đến gần nói :" Phải, tôi chính là Tiêu Ngụy."

Vương Nhật khẽ nở nụ cười nhìn :" Lúc trước tiểu Thiên gọi điện cho tôi hay nói về anh lắm. Nào anh vào đây ngồi đi."

Ánh mắt của Tiêu Ngụy bỗng chốc long lanh :" Cậu ấy kể về tôi sao?"

Vương Nhật gật đầu nói :" Phải đấy, trước giờ nó chưa từng nói với tôi về người khác, nên khi nghe nó kể về  anh tôi rất tò mò. Nay được tận mục sở thị rồi, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."

Tiêu Ngụy khẽ ngượng ngùng, đưa tay lên gãi đầu :" Chắc cậu ấy lại kể xấu về tôi hả. Tôi và cậu ấy lúc trước toàn là xảy ra xích mích suốt ngày."

" Không đâu, em ấy không kể xấu anh. Mà thôi, anh ngồi đây với nó một chút. Tôi chạy xuống dưới mua chút đồ."

" Được."

Vương Nhật đi ra ngoài, đóng cửa lại, mặt thoáng nét buồn. Anh ta biết người này rất quan trọng đối với Vương Thiên Vũ, nhưng đối với anh ta,  chỉ cần tiểu Thiên vui là được.
   
Vương Nhật đi rồi, chỉ còn lại hai người. Tiêu Ngụy khẽ đưa tay lên sờ vào má Vương Thiên Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi lại hôn lên trán cậu một cái. Cầm lấy tay cậu đặt lên má mình. Nhìn cậu nằm đó, người đầy vết thương do vụ tai nạn xe, lại thêm hai vết mổ. Tiêu Ngụy không cầm được nước mắt , nước mắt lăn từ khóe mi, chầm chậm chảy xuống tay Vương Thiên đang được anh đặt trên má mình. Rồi một mình ngồi độc thoại :" Thiên! Sao em lại ngốc vậy?  Đáng lẽ ra em phải căm ghét anh, hận anh vì đã không tin tưởng em chứ, sao lại còn đỡ đạn giúp anh. Lẽ ra em phải bỏ mặc anh chứ. Sự lạnh lùng, cao lãnh khi mới gặp anh của em đâu, sao bây giờ lại nhu nhược như vậy. Em đúng là một kẻ không có tiền đồ, không có chính kiến. Vương Thiên Vũ Em có giỏi thì tỉnh lại cho anh. Em nói có điều muốn nói với anh cơ mà. Anh nghe đây, em mau dậy đi chứ."

Tiêu Ngụy đau lòng nắm chặt lấy bàn tay của Vương Thiên Vũ, những giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống những ngón tay đang lạnh đó, trong lòng bỗng chốc nặng chĩu :"  Vương Thiên Vũ,  Em có biết anh yêu em nhiều thế nào không? Bao nhiêu năm rồi, anh mới có đủ dũng khí để xuất hiện trước mặt em. Vậy mà chưa được bao lâu,  giờ em lại định cứ nằm thế này mà không dậy nhìn anh sao.  Vương Thiên Vũ,  Nếu em còn không dậy, anh sẽ nói với tất cả mọi người, rằng anh đã là người của em. Là em vô sỉ, cố tình chiếm đoạt anh. Còn...cướp mất đi đời trai của anh nữa.  Để xem sau này em có còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt được nữa không, Vương Thiên Vũ, em mau mở mắt ra nhìn anh có được không? Coi như Anh xin em đấy! Thiên Thiên..." Tiêu Ngụy nói rất nhiều, anh đã không kìm được nữa mà khóc nấc lên.

Bị làm phiền đến mức chết đi sống lại, Vương Thiên Vũ uể oải mở đôi mắt mệt mỏi vì vừa mới trải qua cuộc phỗ thuật đau đớn. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy đang khóc, khóe mi của cậu bỗng chốc lại thấy cay cay. Nhưng khóe môi lại bất giác khẽ cong lên rồi nói :" Tiêu Ngụy, anh đang khóc đó sao? Em đã chết đâu mà anh khóc thương tâm đến vậy?"

Tiêu Ngụy đang khóc, nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Vương Thiên Vũ nhìn anh, khẽ nở nụ cười hạnh phúc.  Phải! Là Thiên của anh tỉnh rồi. Lại chẳng hiểu sao nước mắt của anh lại rơi nhiều hơn. Vương Thiên Vũ  khẽ đưa tay lau nước mắt trên mặt anh :" Xem kìa, đường đường là bang chủ Nhất Chiến, uy danh lừng lẫy,  giờ ngồi đây nước mắt ngắn, nước mắt dài. Em sẽ chụp lại cho các anh em xem."

Đang khổ sở than ngắn thở dài, nghe thấy Vương Thiên Vũ nói vậy, anh liền cau mặt nói :" Em dám!"

Vương Thiên Vũ khẽ cười :" Em có gì mà không dám chứ."

Tiêu Ngụy nắm lấy bàn tay đó khẽ hôn lên đó rồi nói :"  Chết tiệt,  cuối cùng em cũng tỉnh rồi.  Em đúng là đồ xấu xa, sao em không chết luôn đi. Tỉnh dậy làm gì chứ?"

" Thì em đã đang chết yên ổn rồi. Là ai? Là ai đã ngồi bên cạnh lải nhải bảy bảy bốn chín điều vô vị, than vãn chín chín tám mốt điều vớ vẩn làm em không thể tiếp tục chết vậy hả? Là ai?  Rồi còn uy hiếp em sẽ nói với tất cả mọi người rằng em cướp mất đời trai của anh. Oh shit, ông đây đúng là có tiếng mà không có miếng. Oan quá mới phải tỉnh đấy anh biết không?"

" Chết tiệt, tên nhóc này, em đã sớm tỉnh rồi đúng không? Vậy mà còn giả bộ hả, em đúng là đồ đáng chết." Tiêu Ngụy đánh nhẹ một cái vào người Vương Thiên Vũ, cậu ấy mặt liền nhăn nhó.

Tiêu Ngụy vội vã đứng dậy, xuýt xoa hỏi :" Thiên, em sao thế? Em sao rồi? Đau ở chỗ nào? Có phải anh động vào chỗ đau của em không? Để anh đi gọi bác sĩ."

Tiêu Ngụy tính đứng dậy quay đi gọi bác sĩ thì bị Vương Thiên Vũ giữ lại. Cầm tay anh đặt lên ngực mình. Mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt anh nói :"  Không cần gọi, em là đau ở chỗ này. Đau vì anh không tin em, hiểu không?"

Tiêu Ngụy chống tay còn lại lên đầu giường, ánh mắt trùng xuống :" Anh hiểu, xin lỗi em. Anh sai rồi. Sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa. Dù cả thế giới nói gì, anh vẫn sẽ lựa chọn đứng về phía em."

Vương Thiên Vũ đưa tay gạt mũi cưng chiều :"  Là anh nói đấy."

" Nhất định rồi. Em phải mau khỏe lại, chúng ta còn hẹn sẽ cùng ra biển chơi mà chưa thực hiện được đấy nhớ không?"

" Em nhớ chứ. Em dĩ nhiên phải nhanh chóng khỏe lại. Phải khỏe để đòi lại công bằng."

" Công bằng?" Tiêu Ngụy khẽ cau đôi mày khó hiểu.

Vương Thiên Vũ  khẽ nhếch môi cười gian tà:" Phải! Em không thể để có tiếng mà không có miếng được."

Tiêu Ngụy không nói được câu nào :" Em..."

" Sao? Sao nào?  Là anh nói sai sự thật, mọi lời nói dối đều phải bị trừng phạt. "

Tiêu Ngụy nản lòng nói :" Được được, là tại anh, tại anh được chưa? Giờ để anh đi gọi bác sĩ đã."

" Không cần đâu, em đã tỉnh từ trước khi anh vào rồi. Bác sĩ đã khám rồi, không sao cả. Anh Nhật cũng nói không có gì đáng ngại nữa."

Tiêu Ngụy thở phào nhẹ nhõm:"  Vậy tốt rồi. Mà này... Thiên...sao lúc trước anh chưa từng nghe em kể về Vương Nhật "

"  À, vì anh ấy sớm đã ra ngoài du học rồi. Không có ở đây thì có chuyện gì để nhắc tới chứ. Với cả là anh ấy sống khép kín lắm. Ngoài em và bố mẹ ra thì anh ấy ít giao tiếp với người lạ."

" Nhưng vừa rồi..."

" Vừa rồi anh ấy nói chuyện với anh là vì trước đó em hay kể về anh với anh ấy thôi. Nhưng yên tâm, anh ấy là người tốt,  và rất thương em nữa."

"  Ừ, anh cũng thấy cậu ấy rất quan tâm em và còn..." Tiêu Ngụy ngập ngừng nói không thành câu.

" Hả?  Còn gì? "

" Thôi, không có gì."

Vương Thiên Vũ nhìn vẻ mặt phụng phịu có vẻ dỗi hờn của Tiêu Ngụy làm cậu không nhịn được cười. Khẽ nghiêng đầu nhìn anh cậu nói :" Tiêu bang chủ! Không phải ngài đang ăn giấm đó chứ?  Haha"

Tiêu Ngụy đỏ mặt, vội phủ nhận :" Giấm cái đầu em ấy. Anh đây mà cần phải ăn giấm à? Anh..."

Tiêu Ngụy đang nói thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài rồi Vương Nhật đi vào. Vương Nhật cầm theo một túi hoa quả. Đi đến đặt lên bàn rồi quay qua hỏi Vương Thiên Vũ hỏi han :" Em thấy sao rồi?  Có mệt không? Hay là nằm nghỉ tí đi."

Vương Thiên Vũ nhìn Tiêu Ngụy cười gian xảo rồi quay sang Vương Nhật mặt nhắn nhó :" Caaa, em đau lắm, anh khám giúp em đi."

" Được, để anh xem giúp em. Có lẽ phải vệ sinh rồi thay băng vết thương rồi."

" Được...."

Tiêu Ngụy bỗng chốc thấy khó chịu liền đứng dậy, chào hai người rồi đi về. Ra đến cửa còn quay lại liếc xéo Vương Thiên Vũ một cái. Vương Thiên Vũ đắc ý cười , rồi nói với Vương Nhật  :" Ca, anh có thấy rằng anh ấy rất đáng yêu không."

Vương Khải khẽ mỉm cười :" Phải! Anh ấy rất đáng yêu. Còn anh rất đáng thương,  bị em mang ra làm công cụ cho người ta ăn giấm này. "

" Ca..."

" Được rồi, được rồi. Nằm xuống nghỉ chút đi."

" Vâng"

Bước ra đến bên ngoài, Tiêu Ngụy mới hiểu cảm giác khi ghen là như thế nào. Ngày trước khi người nằm đó là Anh, người đến thăm và chăm sóc anh chính là Vương Thiên Vũ. Và khi Ái Linh ở bệnh viện cố ý chọc tức Vương Thiên Vũ, đến bây giờ anh đã hiểu, có qua cũng phải có lại, Vương Thiên Vũ là đang báo thù anh đó Tiêu Ngụy......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net