Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Ngụy vì ngã từ trên đỉnh núi Bách Phượng xuống nên anh phải nằm một chỗ và bó bột trong vòng một năm trời. Từ Vương Thiên Vũ, đến Bạch Vân, Ái Linh đều không khỏi lo lắng mà ngày ngày ra vào bệnh viện giống như ở nhà của mình vậy. Vì chán trường với cảnh suốt ngày nằm một chỗ có kẻ hầu người hạ, đối với Tiêu Ngụy nó thật quá nhàm chán, vô vị rồi. Anh đã nằm đó suốt một năm rồi, mặc cho những vết phỗ thuật vẫn có chút đau nhói, anh quyết xuống giường và bắt đầu làm việc trở lại, không quản những lời cảnh cáo của Vương Thiên Vũ. Hôm nay, anh ấy lại đến trường học để dạy vẽ, khi Tiêu Ngụy dạy vẽ cho bọn nhỏ ở làng trẻ xong thì thu dọn đồ chuẩn bị ra về. Một bé gái chạy đến ôm chân anh.Đó là Khả Vi, một bé gái rất xinh xắn tầm 6 tuổi . Mái tóc đen có chút xoăn tự nhiên được các cô trong cô nhi viện tết gọn gàng, làn da trắng cùng đôi môi mọng đỏ. Đôi mắt to tròn đen nhánh đang ngước nhìn anh.

Tiêu Ngụy mỉm cười, ngồi xuống đưa tay xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng hỏi :" Khả Vi ! Có chuyện gì sao??"

Cô bé tủm tỉm cười nói :" Ngụy caca, Ngụy caca, ngày mai anh có đến không? "

Tiêu Ngụy khẽ gật đầu đáp :" Anh có, sao vậy?"

Cô bé lại hỏi anh :" Ngày mai anh đến có mang theo bánh không?"

Tiêu Ngụy bật cười :"  Anh có. Sẽ mang cho Vi Vi của chúng ta thật nhiều bánh ngọt, được không?"

Khả Vi vui mừng nhảy cẫng lên vỗ tay :" Dạ được."

Và rồi Vi Vi lại cầm tay Tiêu Ngụy kéo kéo rồi chỉ ra ngoài cửa :" Ngụy ca ca."

Tiêu Ngụy khẽ cau đôi mày lại rồi hỏi cô bé :" Sao vậy? "

Ánh mắt của cô bé không mấy thiện cảm với con người đang ngồi ngoài kia, cô bé nói :"  Cái anh mặt lạnh đó lại đến rồi."

" Anh mặt lạnh? Àaaa..... Hahahaha"
     
Tiêu Ngụy hiểu ra liền bật cười , người Vi Vi nói đến là Vương Thiên Vũ. Vì mỗi lần cậu ấy đến đều không nói gì, cũng không chơi đùa cùng bọn nhỏ, chỉ ngồi một chỗ chờ anh. Lúc nào cũng bày ra cái mặt lạnh lùng, không cảm xúc . Vậy mà bọn nhỏ lại cứ thích chơi đùa quanh cậu ấy, ngoại trừ Vi Vi thì không đứa nhỏ nào vì sợ hắn mà tránh xa.

Tiêu Ngụy xoa xoa đầu Khả Vi nói :" Vi Vi ngoan, em ra chơi cùng các bạn đi. "

Vi Vi ngoan ngoãn gật đầu ra chơi cùng các bạn.
     
Tiêu Ngụy đi ra ngoài. Đúng như anh nghĩ. Vương Thiên Vũ đang ngồi ở chiếc ghế đá dưới gốc cây ngoài sân. Bọn nhỏ đang nô đùa quanh cậu. Thấy anh đi đến Vương Thiên Vũ liền đứng dậy đi về phía anh . Không nói không rằng cầm lấy tay anh nhét vào túi áo rồi kéo anh về. Tiêu Ngụy vội vàng giật tay mình ra nhưng không được, bàn tay tội nghiệp đó đã bị cậu giữ chặt quá. Anh cơ bản không thể lấy tay mình ra được,  liền nói :" Vương Thiên Vũ! Bọn nhỏ nhìn kìa, mau bỏ tay anh ra."

Vương Thiên Vũ thẳng thừng trả lời :" Nhìn thì sao chứ? Coi như dạy chúng nó một bài về sức khỏe giới tính sớm đi. Cho chúng nó biết. Sau này có tìm người yêu, nhất định phải tìm được người hoàn hảo như em."

Vương Thiên Vũ nói xong còn khẽ nhếch môi cười. Tiêu Ngụy nghe cậu nói vậy thì chỉ lắc đầu cười. Đành để mặc cậu cứ như vậy nắm tay anh trong túi áo . Tiêu Ngụy hỏi hắn :"  Sao vậy? Hôm nay sao lại rảnh đến thăm anh vậy?"

" Không phải đến thăm. Là đến đón vợ về nhà. "

"  Ai là vợ em? " Tiêu Ngụy tròn xoe đôi mắt nhìn Vương Thiên Vũ mà khó hiểu.

"  Anh đấy. "

" Mơ mộng hão huyền."

 " Có muốn em hét lên cho mọi người cùng biết không?"

 Vương Thiên Vũ giả bộ định hét lên, Tiêu Ngụy liền vội vàng lấy tay bịt  miệng của cậu ấy lại. Vương Thiên Vũ khẽ cười một cách gian tà, đưa tay của anh xuống chớp ngay thời cơ hội hôn lên môi anh một cái. Rồi cười mãn nguyện.
 
" Hạnh phúc quá nhỉ?"

Trong khi hai người đang vui vẻ thì bị tiếng nói của người thứ 3 gây chú ý. Nhìn sang thì thấy một tên dáng vẻ côn đồ, dẫn theo sau vài thằng đàn em. Hắn đi đến chỗ hai người nói :" Thỏ Đen. Lâu rồi không gặp. Hôm nay bọn tao đến kính viếng hương hồn mày. "

Vương Thiên Vũ quay sang hỏi Tiêu Ngụy :" Ca! Người này là ai vậy?"

Tiêu Ngụy khẽ lắc đầu :" Anh cũng không biết. Có lẽ là một người trước đây bị anh xử lý mà anh không nhớ mặt. Có điều, những kẻ anh từng xử lý đều đáng chết."

Thiên Vũ chép miệng nói :" Tóm lại là nghe giọng điệu của hắn là biết không có ý tốt rồi. Anh! Anh thấy thế nào?"

Tiêu Ngụy làm vẻ khởi động chân tay nói :" Anh thấy cũng có chút ngứa ngáy chân tay, một năm nằm đó không hoạt động gân cốt, dường như anh bắt đầu lười biếng rồi."

Tiểu Thiên khẽ nói :" Thật trùng hợp, chân tay em cũng đang có chút bức bối. Nhưng mà, anh thật sự không sao đó chứ? Em lo lắng cho anh quá..."

Tiêu Ngụy quay ra cười trừ nói :" Anh khỏe lâu rồi, chỉ là trước mặt em anh vẫn nên tỏ vẻ yếu đuối một chút. Nhân cơ hội này chúng ta cho mấy người đó dùng thân mình để kính viếng đi."

Tên cầm đầu kia cũng giơ tay ra hiệu cho đàn em xông vào đánh. Một tên chạy đến chỗ Vương Thiên Vũ, cậu nhanh chân chóng né sang một bên để cho hắn mất đà chạy nhào về phía đằng sau, cậu ngáng cầm lấy tay của hắn xoay một vòng đá khụy đầu gối xuống rồi cậu gọi Tiêu Ngụy :" Ca!  Đón người." 
          
Và rồi  Vương Thiên Vũ theo đà dơ chân đạp hắn  về phía Tiêu Ngụy.  Căn đúng lúc hắn gần tới nơi, Tiêu Ngụy liền nhảy lên xoay người đá một cước vào mặt hắn, khiến hắn ngã nằm bẹp xuống dưới đất. Vương Thiên Vũ mỉm cười, giơ ngón tay cái lên nói :" Cool men! "

Lại tiếp tục hai tên nữa chạy đến từ hai bên, lao về phía hai người. Vương Thiên Vũ liền quỳ xuống, một chân dựng thẳng vuông góc.  Cậu vỗ vào đùi mình rồi nói với Tiêu Ngụy  :"  Anh! Tới đi."

Tiêu Ngụy liền chạy đến,  nhảy lên trên đùi Vương Thiên, lấy đà bật cao về phía trước, từ trên cao đá hai chân sang hai bên trúng người hai tên kia, làm cho hai gã ngã sang hai bên.

Tên cầm đầu thấy vậy liền quay đầu bỏ chạy, gọi đàn em chạy theo. Miệng còn chửi vọng lại :" Con mẹ nó, Tiêu Ngụy. Mày chờ đấy ,tao sẽ không bỏ qua đâu."

Tiêu Ngụy vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục lăn lê hòn đá dưới chân, chỉ cần một cái nhích chân, là anh đã đá được hòn đá bay chúng đầu tên đại ca đó.

Vương Thiên Vũ tiến lại gần, khoác tay lên vai Tiêu Ngụy nói :" Anh! Thế này người ta gọi là thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn đấy. Haha. Nào,  giờ vợ đứng đây để anh dắt xe nhé."

Tiêu Ngụy tròn xoe đôi mắt ngơ ngác :" Dắt xe???"

Thiên Vũ gật đầu đáp :" Phải! Hôm nay em đi xe máy. Muốn đưa anh đi hóng gió."

" Được. Vậy chúng ta đi đâu?"

"  Em đưa anh ra biển chơi."

 " Được."

Vương Thiên Vũ đi lấy xe moto ra rồi Tiêu Ngụy ngồi lên đi cùng . Đi đường ,cứ mỗi lần Tiêu Ngụy lới lỏng vòng tay ôm cậu là Vương Thiên Vũ lại phanh gấp cho anh ngã dúi dụi vào lưng cậu. Buộc cho anh phải ôm chặt cậu.  Hai người đến nơi cũng là lúc hoàng hôn. Cả hai ngồi bên nhau trên bờ biển. Tiêu Ngụy dựa đầu vào vai Vương Thiên Vũ cùng nhau ngắm cảnh mặt trời lặn. Đến tối hai người thuê một phòng trong một khách sạn gần bờ biển để nghỉ ngơi. Tiêu Ngụy vào tắm trước. Vương Thiên đòi theo vào tắm cùng anh nhưng Tiêu ngụy không đồng ý, hắn đành phải ngồi xem tivi.

Tiêu Ngụy tắm xong, lấy khăn lau tóc rồi đến ngồi cạnh Vương Thiên Vũ trên ghế sofa. Vương Thiên Vũ đứng dậy lấy chiếc máy sấy đã được khách sạn chuẩn bị sẵn trong tủ đầu giường ra sấy tóc cho anh. Tiêu Ngụy ngồi một lúc liền quay sang nói Vương Thiên Vũ đi tắm. Nhưng cậu không nghe lời. Bỏ máy sấy xuống liền vòng tay qua cổ anh, hai bàn tay lần mò xuống ngực anh rồi sờ soạng khắp nơi trên người anh. Mặt ghé vào sau cổ anh, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể anh. Hành động của cậu kích thích Tiêu Ngụy nên anh khẽ cựa quậy.
     
Vương Thiên Vũ lại di chuyển sang tai anh, cắn nhẹ lên tai anh ,rồi tiếp tục di chuyển đến môi anh. Hai tay cởi luôn chiếc áo tắm anh vừa  khoác lên người.  Tiêu Ngụy có chút giật mình đến đỏ mặt, anh liền giật mình đứng dậy , tính bỏ chạy. Nhưng nào có chạy được, Vương Thiên Vũ đã sớm biết được ý định của anh. Liền giữ anh lại ,đẩy anh nằm xuống ghế sofa rồi nói với anh :" Bảo bối, ngoan! Em sẽ nhẹ nhàng, chiều em một chút được không?"

Tiêu Ngụy vênh mặt lên nói :" Không! Tại sao anh lại phải chiều em?"

Vương Thiên Vũ nhìn anh cười gian manh, thì thầm vào tai anh :" Em hỏi cho có lệ thôi. Anh nghĩ mình có quyền lựa chọn khác à? Anh chiều thì chiều mà không chiều thì sẽ bị cưỡng hiếp."

Tiêu Ngụy khẽ nói :" Em...không định tắm sao?"

"  Có, nhưng không phải bây giờ. Làm xong đại sự đã rồi tắm một thể. Tắm nhiều, nhạt thịt."

Tiêu Ngụy cười khổ, anh biết đêm nay anh xong đời với con mãnh thú này rồi. Nghĩ vậy nhưng anh lại rất mong chờ và thấy hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net