Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Vân  bất chợt lên tiếng :"  Đại ca!"

Ái Linh đứng bên cũng nhõng nhẽo :" Caaaaa..."

" Đại ca, anh đừng như thế được không?"

" Ngụy caca. Em ăn một miếng thôi."

" Đại Ca! Tôi chỉ nếm thôi.
     
      ...

Trong căn bếp nhỏ mà ấm cúng của nhà Tiêu Ngụy. Băng Vân và Ái Linh đang đứng cạnh Tiêu Ngụy mè nheo. Hai người họ cứ đưa tay định lấy đồ ăn là lại bị anh vụt vào tay. 

Ái Linh liền giận dỗi :" Ca! Anh đúng là trọng sắc khinh em. "

Tiêu Ngụy vừa xếp đồ ăn vào hộp vừa gật gù đáp :"  Nhan sắc của Tiểu Thiên đúng là nên coi trọng."

" Anh! ....Anh làm cho hắn nhiều thế, chắc gì hắn đã ăn hết . Chi bằng để lại cho chúng em một ít , kẻo anh ta ăn không hết, bỏ đi thì phí."

Tiêu Ngụy khẽ cau đôi mày phản đối :" Không được. Hai đứa muốn ăn thì tự làm đi. Tiểu Thiên lo việc công ty, bốn bể đều là văn án rồi họp hành cả mớ hỗn độn. Anh thấy cậu ấy gầy đi nhiều quá, muốn bồi bổ cho cậu ấy vậy nên mang thừa còn hơn thiếu."

Ái Linh liền ngắt lời của anh nói :" Là ai đã cứu anh ta thoát khỏi cửa tử thần chứ? Là ai hại anh nằm viện suốt cả năm trời không được hoạt động chứ? Anh ta không lo ăn uống cho anh thì thôi đi, anh lại đi lo cho anh ta nữa chứ? Đúng là không công bằng với anh chút nào."

" Anh không cho phép em nói Tiểu Thiên như vậy? Không phải tại người đó thì Tiểu Thiên cũng không tự dưng gặp nguy hiểm khiến anh phải nằm viện cả năm trời. Có trách thì phải trách cái tên biết người biết ta mà không biết mình đó."

"  Anh!  Anh đúng là đồ thê nô."

Tiêu Ngụy khẽ thở dài :"  Là phu nô!"

" Phu...phu nô?? Ca!  Anh thật sự nằm dưới sao? Hahaah"

" Em còn dám hỏi. Đứa nào? Là đứa nào khuyên anh nên chịu ủy khuất một chút , nằm dưới để vun đắp mối tình này? Là hai đứa đấy."

" Phải!  Là chúng em,  nhưng anh không làm theo thì chúng em cũng có làm gì được đâu. Là anh tự nguyện mà. "

Rồi Ái Linh đến gần, huých nhẹ vào vai Tiêu Ngụy cười gian manh :" Ca! Anh nói đi. Cảm giác nằm dưới thế nào?"

" Ừ...thì...lúc đầu có chút không quen."

" Vậy bây giờ?"

" Thì có chút không tệ."

Ái Linh đưa tay lên che miệng cười.

Tiêu Ngụy quay ra nhìn Ái Linh khẽ cau đôi mày :" Em cười gì chứ. Tiểu Thiên ngốc chết đi được. Em không biết đâu. Lúc đầu Thiên thiên còn không biết...à mà thôi. Anh mang cơm cho Thiên đây. Kẻo cậu ấy chờ."

 Nói rồi Tiêu Ngụy vội xách túi đựng mấy hộp đồ ăn đi.

Tố Uyên gọi với theo :" Ơ kìa! Anh kể thì phải kể hết chứ. Lúc đầu hắn làm sao? Anh... Ngụy ca..."
       
Tiêu Ngụy hý hửng lái xe mang cơm đến công ty. Ngân Hạnh cùng một đồng nghiệp nữ đang đi xuống nhà ăn công ty.  Đồng nghiệp nữ đó là người mới. Ngày đầu chưa biết chỗ nên Ngân Hạnh  dẫn cô ấy đi.

Nhìn thấy Tiêu Ngụy đang từ ngoài đi vào Ngân Hạnh vui vẻ vẫy tay gọi :" Ngụy caca, Ngụy caca."

Tiêu Ngụy nhìn thấy Ngân Hạnh liền vẫy tay chào lại. Đồng nghiệp nữ đi bên cạnh Ngân Hạnh hỏi cô :"  Ngân Hạnh! Anh ấy là ai vậy? Hảo soái ca."

" À, anh ấy hả. Anh ấy là Tiêu Ngụy. Nhưng cô đừng nên có ý định gì. Người này không động vào được đâu."

Đồng nghiệp nữ ngạc nhiên :" Ủa? Sao vậy? Tôi thấy anh ấy cũng thân thiện mà?"

" Thì bởi vì anh ấy rất thân thiện mới không nên động vào đấy."

" Sao vậy?"

" Vì anh ấy là bảo bối của Vương tổng. Cậu không thấy anh ấy không có thẻ nhân viên mà ra vào công ty không ai ngăn cản à?"

" Bảo bối? Vậy có phải là anh em hay huynh đệ tốt không? Vậy chắc nhà cũng giàu lắm."

" À..cái này.."

" Ầy za. Cô khỏi phải nói. Bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền. Tôi sao có thể bỏ qua chứ. Biết đâu lại có cơ hội làm chị dâu của Vương tổng, vậy là đổi đời rồi."

 Nói rồi cô gái đó mở hai hàng cúc áo sơ mi của mình ra. Để lộ ra xương quai xanh trắng nõn gợi cảm. Rồi kéo tay Ngân Hạnh về phía Tiêu Ngụy. Ngân Hạnh không kịp giải thích đã bị cô ấy chặn họng rồi kéo đi. Ngân Hạnh mỉm cười chào Tiêu Ngụy nhưng nội tâm thì sợ hãi nếu bây giờ mà tên ma vương đó đến là cô xác định vì đã cảnh cáo rồi còn cố tình tiếp cận . Cô vốn dĩ chỉ định chào hỏi anh ấy rồi đi thôi mà .

Đồng nghiệp nữ đưa tay ra bắt tay với Tiêu Ngụy  ,cất giọng lả lơi, thân mình còn khẽ uốn éo :" Chào anh, em là Phương Nghi. Là nhân viên mới của phòng kế hoạch. Đồng nghiệp mới của Ngân Hạnh."

Tiêu Ngụy cũng lịch sự đưa tay bắt tay cô, cười gượng chào :" À...ừ..ờm..chào cô. "

Thấy anh bắt tay mình Phương Nghi vội mừng thầm trong lòng. Kể ra thì cô cũng có chút nhan sắc. Nếu dùng để câu dẫn người khác thì cũng không thành vấn đề gì đi. Một tên công tử nhà giàu thôi mà. Chuyện nhỏ. Nghĩ vậy rồi cô lại tiến đến gần anh hơn :" À...anh này, chúng ta có thể trao đổi wechat với nhau không?"

Tiêu Ngụy thoáng chút bất ngờ :" Hả?"
   
" Cô muốn trao đổi wechat sao? Tôi trao đổi với cô."

 Giọng nói trầm trầm đanh thép vừa lạnh lùng vang lên làm cho cả ba người họ giật mình. Là Vương Thiên Vũ. Chẳng biết từ lúc nào mà cậu đã đứng sau nghe ba người họ nói. Ngân Hạnh nhăn nhó.Thôi xong, cô xong đời thật rồi. Biết mà không ngăn cản liệu có bị kết là đồng phạm không? Ngân Hạnh vội vàng cúi chào Vương Thiên Vũ. Tay kéo kéo Phương Nghi nhắc cô chào Vương Tổng :" Vư..ơng tổng! Chúng tôi xin phép đi ăn cơm trước."

 Mặc cho Ngân Hạnh kéo mình, Phương Nghi vẫn bình thản , nhẹ nhàng cúi đầu chào Vương Thiên Vũ :" Vương tổng! Chào anh. Tôi sao dám xin wechat của Vương tổng chứ. Anh người thế nào chứ?"

Chào hỏi xong cô lại dán mắt lên người Tiêu Ngụy.
     
Vương Thiên Vũ đưa ánh mắt đầy giận dữ, tiến lên chắn ngang Tiêu Ngụy, đứng trước mặt Phương Nghi, hất hàm hỏi :" Cô! Bị ngứa sao?"

Phương Nghi ngạc nhiên hỏi lại:" Dạ?? Tôi có ngứa đâu?"

" Không ngứa sao người cứ uốn éo thế?"

" Tôi.. "

" Còn nữa, điều hòa trong phòng kế hoạch bị hỏng sao?"

"  Dạ không, vẫn rất tốt mà."

Vương Thiên Vũ đưa ánh mắt sắc bén sang nhìn Ngân Hạnh làm cô run rẩy :" Ngân Hạnh, nhân viên mới vào mà cô không biết nhắc người ta mặc đồng phục thế nào cho đúng cách à?"

Ngân Hạnh cúi đầu lí nhí nói :" Vương tổng! Xin lỗi. Thật sự xin lỗi. Là tôi không làm tròn trách nhiệm. Tôi sẽ bảo cô ấy chỉnh lại ngay. Xin lỗi. Chúng tôi  sẽ đi ngay đây ạ."

Ngân Hạnh vội vàng kéo Phương Nghi đi. Vương Thiên Vũ quay qua lườm Tiêu Ngụy một cái rồi bỏ đi. Tiêu Ngụy lại vội vàng chạy theo.
     
Vào đến phòng làm việc Vương Thiên Vũ chờ  Tiêu Ngụy đi vào rồi đóng cửa. Đóng cửa xong cậu quay sang nhìn anh ánh mắt giận dữ. Từng bước từng bước tiến đến gần anh. Tiêu Ngụy thì bối rồi lùi lại. Miệng lắp bắp :" Th..iên! Em.. Từ từ nghe anh nói đã. Anh.."

" Dám câu dẫn gái."

" Không phải, không phải thế,  anh không có mà.:

Vương Thiên Vũ lại tiếp tục bước đến ép anh lùi về sau :" Còn tay bắt mặt mừng. "

" Anh đúng là bắt tay nhưng mặt đâu có mừng chứ?"

" Còn định trao đổi wechat!"

" Không nha.  Anh không hề. Anh chưa kịp từ chối mà. Anh..."

Tiêu Ngụy tội nghiệp chưa kịp biện minh, chẳng kịp giải thích, thì cánh môi đáng thương đó của anh bị Vương Thiên Vũ ngậm lấy rồi. Cậu mạnh mẽ ép chặt anh vào tường. Đưa tay lên nhanh chóng cởi ra từng nút cúc áo, rồi tiện tay xé toạc cái áo sơ mi anh vốn dĩ đang mặc gọn gàng. Bàn tay luồn qua cạp quần mà đưa đến mông anh nhẹ nhàng mà xoa, ma nắn nắn bóp bóp. Tiêu Ngụy khẽ đẩy cậu ra nói :" Thiên! Đang ở công ty đấy. Người ta mà thấy thì.."

Vương Thiên Vũ dừng lại, mở cửa căn phòng nghỉ ngay đằng sau lưng Tiêu Ngụy. Đẩy anh xuống giường, đưa tay vặn trái cửa lại, rồi nhẹ nhàng đưa người nằm đè lên người anh. Tuy nhẹ nhàng, nhưng cái sự khao khát đến cháy bỏng trong người của Tiểu Thiên này nó giống như một con sư tử đang thèm khát mồi vậy. Cánh môi cậu nhẹ lướt trên cơ thể anh. Tất cả những thứ vướng víu trên người cả hai đều bị cậu lột sạch đáp xuống đất.
   
Đến khi cậu định tiến vào người anh thì Tiêu Ngụy bật dậy bỏ chạy :" Thiên, đừng. Anh không muốn."

      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net