Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng làm việc của Vương Thiên Vũ  được đặt nằm cạnh phòng họp , ngay bên ngoài là phòng kế hoạch. Được bao bọc bởi một lớp cửa kính một chiều. Chỉ bên trong nhìn ra bên ngoài được còn bên ngoài không nhìn vào bên trong được. Bàn làm việc của Tiêu Ngụy được đặt ở ngay bên ngoài phòng của Vương Thiên, nằm cùng với phòng kế hoạch, nên anh và nhân viên phòng kế hoạch quan hệ khá tốt.
   
Lý do một phần vì dạ dày không tốt nên Tiêu Ngụy thường tự nấu ăn mang đi làm. Hôm nay cũng vậy, anh cũng mang theo hộp cơm mà mình đã chuẩn bị đi làm.

Vừa đến công ty Ngân Hạnh, đồng nghiệp của anh đã tươi cười chạy đến cầm tay anh mè nheo :" Ngụy ca ca, Ngụy Ca ca. Hôm nay bụng em không tốt. Có thể cho em ăn cơm cùng anh trưa nay không, em sợ ăn ở ngoài không đảm bảo."

Tiêu Ngụy mỉm cười xoa đầu cô. Nhẹ nhàng nói :" Được, vậy trưa nay em ăn cùng anh đi. Dù sao hôm nay anh cũng mang nhiều cơm."

Cô bé vui mừng reo lên :" Dạ vâng. Ngụy caca là nhất. Vừa đẹp trai, vừa ga lăng nữa. Sau này ai lấy được anh, quả là có phúc đấy."

Tiêu Ngụy búng nhẹ vào mũi cô một cái :" Em thôi đi, chỉ giỏi nịnh. Thôi vào làm việc đi."

" Nghe lời anh hết. Ngụy ca ca"

Trong khi Tiêu Ngụy vui vẻ đi về bàn làm việc mà không hề hay biết nãy giờ có một người đã đứng trước cửa chứng kiến tất cả những việc vừa xảy ra. Vương Thiên Vũ không biết làm sao lại thấy trong lòng khó chịu. Khẽ đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt, mặt đằng đằng sát khí đi vào . Gọi trợ lý Giang vào phòng làm việc.

Vương Thiên Vũ trên tay cầm tập tài liệu mà người kia đưa cho, giọng lạnh lùng hỏi : "Việc tôi bảo cậu điều tra đã có kết quả chưa?"

Trợ lý Giang khẽ gật đầu đáp:"  Dạ, Vương tổng, tôi đã điều tra rồi. Tất cả thông tin đều giống như anh ta viết trong hồ sơ, còn nữa mẹ anh ta bị bệnh đang nằm trong bệnh viện. Nhà chỉ có hai mẹ con nên kinh tế phụ thuộc hoàn toàn vào Tiêu Ngụy. Nhưng trước đó ở công ty cũ lương của anh ta cũng khá cao nên tôi nghĩ chắc không vấn đề gì.Chỉ là...."

Vương Thiên Vũ đưa mắt nhìn lên hỏi :" Chỉ là sao?"

" Chỉ là trước khi mẹ anh ta ngã bệnh. Thì những năm qua, năm nào anh ta cũng có vài lần mất tích. Tôi không điều tra được anh ta đã làm gì và đi đâu trong thời gian đó."

Vương Tổng hơi cau đôi mày lại, nhưng cũng buông xuống cái ánh nhìn giống như muốn giết người đó mà nói :" Được rồi, cậu ra ngoài đi, tiếp tục điều tra, có thông tin gì lập tức báo cho tôi. "

" Vâng. Vương Tổng"

Vương Thiên Vũ nhớ ra chuyện gì đó liền nói :" À,  phải rồi, gọi cho tôi hai nhân viên bảo an lên đây."

" Dạ vâng."

Nhân được lệnh gọi của Vương Thiên Vũ, hai nhân viên bảo an nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Vương Thiên Vũ  bộ dạng khép lép, sợ hãi. Trong khi xếp của họ còn chưa nói gì mà trên trán hai người đã lấm tấm mồ hôi : "Vương...Vương tổng, ngài gọi chúng tôi có việc gì vậy ạ?"

Vương Thiên Vũ mặt tỉnh bơ đứng dậy, đưa ngón tay lên chỉ về phía bàn làm việc của Tiêu Ngụy :" Hai người đi ra chuyển bàn làm việc kia vào đây."

Hai người họ đáp :"Vâng. Vương Tổng"

 
Hai người họ theo lệnh đi ra khênh bàn làm việc của Tiêu Ngụy vào. Vừa đúng lúc Tiêu Ngụy vừa đi pha cho mình một cốc cafe vào. Nhìn thấy hai người họ đang khênh bàn làm việc của mình đi liền hốt hoảng chạy lại :" Này, này, hai người làm gì vậy. Sao lại mang bàn làm việc của tôi đi đâu vậy?"

Một anh lên tiếng đáp :" Đây là lệnh của Vương tổng. Cậu ấy nói chuyển bàn làm việc của anh vào phòng làm việc của cậu ấy."

Tiêu Ngụy cau đôi mày khó hiểu :"Sao lại thế?"

" Chúng tôi biết sao được. Chỉ làm theo lệnh thôi. Cậu tự vào mà hỏi."

Tiêu Ngụy nghiến răng, đứng lẩm bẩm trong miệng những lời nói cay độc với Vương Thiên Vũ :" Tên này điên rồi, thật sự điên rồi. Sao tự nhiên lại muốn mình ngồi trong ấy làm việc cùng với tên quỷ mặt lạnh đó  chứ. Bình thường nhìn cái vẻ mặt lầm lì,  cả ngày không cười nổi một cái của hắn, mình đã  thấy khó chịu rồi, giờ lại cả ngày phải đối mặt với hắn thì làm sao mình sống nổi ". Tiêu Ngụy tức giận đi vào phòng của Vương Tổnh thẳng thừng nói :" Vương Thiên Vũ , cậu bị điên rồi à? Tự nhiên chuyển bàn làm việc của tôi vào đây làm gì?"

Bộ mặt tỉnh bơ Vương Thiên Vũ vẫn chăm chú đọc công văn,  không thèm ngẩng lên nhìn anh mà nói :" Ăn nói chú ý ngôn từ. Tôi là cấp trên của anh đấy. Chuyển bàn làm việc của anh vào đây để tôi sai khiến cho dễ. Sao? Ý kiến à?"

Tiêu Ngụy khẽ gắt lên :" Vương Tổng, Cậu không thấy như vậy rất phiền sao?"

Cái điệu bộ bơ lác không quan tâm của Vương Thiên Vũ thật khiến cho người khác cảm thấy tức tối. Cậu ấy vẫn thản nhiên nói :" Không! Tôi thích thế."

Một người sống hòa đồng như Tiêu Ngụy lại có ngày rơi vào tình thế bế tắc như vậy, đúng thật là ông trời muốn trêu ngươi anh đấy mà. Tiêu Ngụy nản lòng không thèm cãi với cậu ấy nữa, hậm hực ngồi xuống làm việc.

Nhưng còn chưa ngồi nóng chỗ thì đã thấy cậu nhấc điện thoại lên gọi cho phòng nhân sự.

" A lo Vương tổng, anh có gì dặn dò ạ?"

Vương Thiên Vũ lạnh lùng nói :" Ngày mai, cho Ngân Hạnh phòng kế hoạch nghỉ việc. Gọi cô ta xuống rồi thanh toán lương đi."

Tiếng nữ nhân viên đầu dây bên kia đáp lại :" Vâng. Vương tổng"

Tiêu ngụy ngồi một bên nghe thấy vậy, tức tối đứng lên chỉ thẳng vào mặt cậu rồi quát :" Vương Thiên Vũ, rốt cuộc cậu muốn gì hả? Ngân Hạnh chăm chỉ làm việc như vậy, sao không nguyên do gì cậu lại đuổi việc em ấy. Trong đầu cậu đang nghĩ gì thế? Điên rồi sao?"

Vương Thiên Vũ nhếch mép cười rồi lắc đầu. Đến chính cậu ta còn chẳng hiểu mình đang nghĩ cái quần què gì thì anh hiểu thế nào đây. Vương tổng chỉ biết là mình thấy khó chịu khi thấy anh vui vẻ cùng người khác. Còn tại sao lại khó chịu thì chính bản thân hắn cũng không hiểu nổi. Khẽ hắng giọng, hắn quay qua nói với anh :" Sao? Định làm anh hùng cứu mĩ nhân à? Tôi thấy cô ta không tập trung làm việc, tôi sa thải,  anh quản được à? "

Tiêu Ngụy gằn giọng nói :" Cậu điên rồi."

Vương Thiên Vũ đứng dậy, đi đến chỗ anh nói : " Tôi điên đấy, thì sao? Giờ anh muốn giúp cô ta được ở lại đây làm việc hay không?"

Tiêu Ngụy gật đầu đáp :"Tất nhiên là muốn rồi."

Thiên Vũ khoanh tay quay mặt về phía bàn làm việc của của Ngân Hạnh nói :" Vậy thì tốt nhất từ nay nói chuyện với tôi cẩn thận một chút, đừng tưởng tôi không dám làm gì anh. Còn nữa, từ mai, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối của tôi đều do anh phụ trách."

Ánh mắt hoang mang của Tiêu Ngụy lại khẽ xoe tròn nhìn Nam nhân trước mặt mà không khỏi tự cười :" Cậu có bị làm sao không thế, cậu ra nhà hàng ăn không phải là được rồi sao? Đồ ngon cậu không ăn,  lại muốn ăn đồ tôi nấu là sao?"

Vương Thiên Vũ nhếch mép cười khẩy. Còn cố tình làm theo giọng điệu của Ngân Hạnh :" Ngụy caca, Bụng dạ tôi cũng không tốt , cũng không ăn được đồ ngoài, sợ không đảm bảo. HIỂU CHƯA ??"

Tiêu Ngụy dựng tóc gáy lên rồi nói :" Cậu có bệnh à, tôi nổi hết cả da gà lên rồi này. Được rồi, được rồi. Tôi nấu cho cậu ăn được chưa. Mau gọi cho phòng nhân sự nói hủy bỏ quyết định đi"

Được như ý muốn, Vương Thiên Vũ đắc ý cười kháy một cái rồi nói :"Được thôi, hãy nhớ anh là cấp dưới của tôi, tôi muốn anh làm gì, tốt nhất anh hãy ngoan ngoãn cho tôi. Nếu tôi biết được anh có ý đồ gì, thì đừng trách tôi không cảnh cáo anh mà tống cổ cô ta khỏi công ty này..."

" Cậu...."

Tiêu Ngụy lắc đầu ngán ngẩm. Tên  này đích thị là một dị nhân. Tính tình chẳng giống ai. Anh cạn lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net