Chiến Thiên Q5 c1-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến Thiên - 战天

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc

Thể loại: Huyền huyễn

Nguồn: ST

---o0o---

Quyển 5: Vô Đề

Chương 1: Phá thành.

Trên bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng như tuyết bồng bềnh lướt qua, giống như những bọt nước nhỏ bé trong đại dương rộng lớn vậy.

Còn trên cao nhìn xuống, người và kim cương lẫn lộn với nhau, không nhìn rõ ai ra ai.

Trong thành, những kẻ tu luyện của Nhân tộc không ngừng liệt sát ,mục tiêu nhắm đến là toàn bộ Viên nhân. Đặc biệt là Viên nhân tu luyện đến Trung giai trong mắt bọn họ đúng là những tòa báu vật biết di động.

Yêu đan trong nội thể của Viên nhân, da trên cơ thể thậm chí cả huyết lâu cốt dịch đủ đổi lấy một lượng lớn linh thạch trong thế giới nhân loại.

Chính vì nguyên cớ này mà đa số kẻ tu luyện bình thường tuy hiểu rõ đạo 'chém tướng đoạt cờ' không liên quan đến bọn họ nhưng vẫn một lòng vì' việc nghĩa' xâm nhập vào thành, vì lợi ích trước mắt tận lực chém giết.

Thế nhưng, mười vị Lục giai chân chính không hề đoái hoài gì đến bọn Viên nhân, bọn họ cứ thế bay thẳng. Ngoài việc chém giết những Viên nhân cản trở trước mặt, cũng không xuất thủ một cách tùy tiện.

Bởi vì mục tiêu của bọn họ chỉ có một - phủ thành chủ.

Dựa theo bản đồ trên tấm ngọc bài, đám người Vưu Tĩnh Khang cũng có thể ung dung tìm được phủ thành chủ ở đâu. Cánh cửa sắt to lớn nặng nề kiên cố này đối với bọn họ cũng như không.

Một vị nam tử cao lớn tiến về phía trước, đá mạnh một cước, cửa lớn liền phát ra một tiếng nổ lớn, đến cả bức tường hai bên cũng đổ rầm về sau.

Hơn mười vị cường giả lục giai đỉnh phong của Vạn Kiếm Tông cùng nhìn nhau, rồi đồng loạt nhảy vào bên trong.

Trước đấy đã giao hẹn với với nhau, sau khi vào Thành Chủ Phủ rồi thì tự dựa vào thực lực của mình, tự nhiên sẽ chẳng ai muốn bị rơi lại phía sau cả.

Nhưng khi tiến vào Thành Chủ Phủ, cước bộ của tất cả mọi người lập tức dừng lại. Bởi vì tất cả đồng thời cảm ứng được, một cỗ khí tức khủng bố cường đại bất ngờ xuất hiện, ôm trọn cả Thành Chủ Phủ này.

Gương mặt của Vưu Tĩnh Khang chợt ngưng trọng lại, nói :" Các vị sư đệ cẩn thận..không nên chủ quan..."

Những kẻ tiến vào nơi này đều đã từng vô số lần trải qua chuyện sinh tử, bất kể trong lòng họ khao khát 'chém tướng đoạt cờ' thế nào nhất quyết không thể làm việc bất cẩn được.

"Gầm..."

Tiếng gầm cực đại truyền ra từ trong Thành Chủ phủ, ẩn chứa sự oán hận và tức giận mãnh liệt. Nhưng, đồng thời cũng chứa đựng một loại quyết tâm ý chí cường đại.

Một vị nho sinh đánh phấn sắc mặt hơi trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói :" Tên viên nhân này muốn liều mạng đây..."

Vưu Tĩnh Khang cười thầm nói :" Cứ coi là nó muốn liều mạng, nhưng phải xem có tư cách và cơ hội không đã..."

Tất cả cùng cười ngạo nghễ, càng tăng phần cẩn thận, rảo bước vào bên trong.

Bọn họ đều là những trụ cột của Vạn Kiếm Tông, đều có lòng kiêu ngạo, tuyệt sẽ không vì sự hung hãn của đối phương mà lùi bước.

Sau khi đi qua mấy đạo cửa lớn, cuối cùng đã đến được trung tâm của phủ thành chủ.

Ở trong này, quả nhiên là cao chót vót! Tòa tế đàn cực đại, mà trên đấy cắm một lá cờ đỏ như máu, so với chiến kỳ Kim Cương bình thường thì to hơn nhiều.

Trên mặt lá cờ, dào dạt một cỗ sức mạnh khổng lồ không thể nào tưởng tượng được.

Trong cỗ sức mạnh này, lại tràn ngập một loại cảm giác bức bách nguy hiểm mà mãnh liệt, tựa hồ làm người khác không thể thở được.

Đồng thời, bên cạnh lá cờ còn có một Viên nhân cao lớn khôi ngô đứng bên cạnh, hắn dùng ánh mắt lạnh như băng ẩn chứa sát khí vô tận chằm chằm nhìn vào tất cả.

Trong thâm tâm đám người Vưu Tĩnh Khang dâng tràn một cảm giác không dễ chịu tí nào.

Quan khí thuật lập tức được phóng ra, xung quanh người tên Viên nhân này chỉ có sáu tầng quầng sáng. Tuy nói sáu tầng quầng sáng này đã đạt đến trình độ cực cao, nhưng dường như lúc nào đó vẫn có thể có bước đột phá lên tầng thứ bảy.

Nhưng tầng thứ sáu vẫn chỉ là tầng thứ sáu, hắn tuyệt đối không thể so với cường giả thất giai.

Mọi người âm thầm thở dài một hơi, Vưu Tĩnh Khang chầm chậm nói:" Đưa Kim Cương chiến kì ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi một con đường sống..."

Có mấy người nhíu mày, dường như muốn mở miệng nói nhưng rồi cố gắng kiềm chế lại.

Tuy mấy người đều muốn thuận tay mà lấy cái đầu của tên Viên nhân này, nhưng lại sợ rằng tên Viên nhân này đến bước đường cùng cận kề cái chết sẽ hủy đi chiến kì, lúc đó đúng là mất mát quá lớn.

Viên nhân mở miệng đầy máu nói :" Loài người ti tiện các ngươi, xâm nhập vào phủ đệ Từ Bang Thành ta. còn muốn cướp đoạt sinh mạng chiến kỳ của kim cương nhất tộc chúng ta. Các người...phải chết."

Sắc mặt của đám người Vưu Tĩnh Khang lập tức trở nên cổ quái. Tên viên nhân này không phải vì quá kinh hãi và căm phẫn mà đầu óc có vấn đề đấy chứ.

Một mình hắn, trước mặt là bao nhiêu cường giả đồng cấp, vậy mà xuất khẩu cuồng ngôn, xem ra sự việc có vẻ không bình thường.

Cười lạnh một tiếng, một vị hán tử trẻ tuổi bước lên phía trước. Dưới mỗi bước chân của hắn, các cơ bắp trên cơ thể càng lúc càng phồng lên. Đến khi bước lên phía trước đám người cơ thể đã hoàn toàn hóa yêu.

Thượng phẩm luyên yêu võ giả họ tượng ( voi ). Hắn giơ một cánh tay thô ráp to như cái cột, huy động áo giáp kiên cố nặng nề trên thân mình, rồi gầm vang :" Muốn ta chết, ngươi thử xem..."

Mấy người đằng sau nhìn nhau, một người đắc ý nói :"Uy năng biến thân của Thừa Đức sư huynh càng ngày càng mạnh, lên thất giai cũng không còn xa nữa rồi..."

Từ Bang Thành cười gằn một tiếng, hắn đột nhiên vươn tay, túm lấy Kim Cương chiến kì bên người.

Thừa Đức đã hóa yêu ngay lập tức dừng bước, hắn không phải sợ hãi tên Viên nhân kia, mà bởi vì lo sợ hắn ta sẽ phá hủy chiến kì.

Tuy nói trên mặt chiến kì ngưng tụ năng lượng khổng lồ tựa hồ có thể so với bảo khí, muốn phá hủy không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm.

Tuy nhiên, vượt xa dự đoán của mọi người, Từ Bang Thành không hề có ý định hủy hoại chiến kì. Ngược lại hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiến kì, giống như đang vuốt ve cơ thể mịn màng mềm mại của người tình vậy, hắn nói rất tự nhiên :" Chiến kì ở trong này đã năm trăm năm, đã hấp thu cúng bái hương khói của năm trăm năm này, lúc này cũng nên để nó phát huy sức mạnh..."

Liền ngẩng đầu, nhìn thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan của Thừa Đức nói :" Ngươi đã muốn chết, để ta thành toàn cho ngươi..."

Hắn giơ cao chiến kì, đột ngột đâm thẳng vào đầu mình.

Lông mày Vưu Tĩnh Khang và Thừa Đức cùng dựng ngược,bọn họ đã mơ hồ cảm nhận được một tia bất an. Loại dự cảm này chỉ được sinh ra sau khi đã trải qua trăm lần sinh tử, mà loại dự cảm này luôn thành hiện thực.

Khắc đầu tiên, máu tươi bốn phía.

Khắc tiếp theo, phong vân đột biến.

"Gầm..."

Tiếng gầm cuồng bạo và dữ dội hơn bao giờ hết từ Từ Bang Thành. Đồng thời cơ thể hắn cũng sục sôi dâng trào sức mạnh.

"Không hay rồi..."

"Thất giai..."

Những tiếng kinh hô đồng thời vang lên, sắc mặt của mỗi người bọn họ đều vô cùng khó coi. GIờ thì đều đã rõ tại sao Viên nhân này lại không có vẻ gì là sợ hãi như vậy.

Bởi vì hắn đang có một át chủ bài rất đáng sợ, chỉ cần át chủ bài này xuất hiện đã đủ sức làm thay đổi cục diện.

Vẻ mặt của Từ Bang Thành càng lúc càng dữ tợn, con mắt chết chóc của hắn ghim chặt vào Thừa Đức đứng phía trước, giận dữ hét lớn :" Chết đi..." Hắn bước một bước rồi ầm ầm xông thẳng đến.

"Thừa Đức sư huynh, mau..."

Sắc mặt Thừa Đức đại biến, hắn chả cần nghĩ ngợi liền lui về phía sau.

Tuy cường giả cơ thể đã hóa yêu không cần phải lo ngại gì đòn công kích ngạnh đối ngạng. Nhưng tình thế này, sức mạnh được phóng thích trên người Từ Bang Thành quả thật quá dữ dội.

Đây tuyệt đối không phải là khí tức của võ giả thất giai bình thường,mà rõ ràng đã tiếp cận gần với đỉnh cao cường giả thất giai rồi.

Thừa Đức cho dù có đủ mười phần tự tin cũng không dám đối đầu.

Động tác của hắn đã khá nhanh nhưng tốc độ của Từ Bang Thành phải gọi là vô cùng khủng bố, chỉ nháy mắt liền đuổi kịp Thừa Đức. Hình ảnh Từ Bang Thành trong con ngươi Thừa Đức dần dần lớn lên, chẳng khác nào hình ảnh một chiếc container đang lao tới.

Máu thịt bắn ra tung tóe, đến cả thời gian kêu hắn cũng không có liền bị Từ Bang Thành nghiền nát.

Hai cánh tay của Từ Bang Thành duỗi thẳng, đã trở nên bén nhọn như đao, hơn nữa còn lập lòe hào quang mạnh mẽ sắc bén.

Đúng là do đôi cánh tay vô địch mới có thể xé võ giả luyện yêu lục giai thành mảnh nhỏ

Sắc mặt bọn người Vưu Tĩnh Khang trắng nhợt, thất giai đỉnh phong, đây tuyệt đối phải là thực lực thất giai đỉnh phong.

Trong lòng bọn họ đều biết rõ, cho dù là thân thể hóa yêu thêm áo giáp vào cũng không cách nào địch lại một kích lôi đình này.

"Liên thủ..."

Cũng không biết ai quát to một tiếng, tất cả mọi người lần lượt phóng ra linh khí của mình. Hơn mười đạo quang mang cự đại xuất vào hư không, hướng về phía viên nhân.

Mỗi người bọn họ có lẽ đã có tính toán, nhưng đúng vào lúc này do cái chết của Thừa Đức mà cùng chung một mối thù.

Thế nhưng, Từ Bang Thành chỉ cười một cách dữ tợn, thân hình của hắn chỉ nhoáng một cái, dựa vào tốc độ chỉ cần một phần ngàn giây đã tránh qua tránh lại tất thảy linh khí.

Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, không thể tưởng tượng nổi. Trong tình cảnh này, vẫn có thể nhàn nhã như đi dạo xông thẳng tới người phía trước.

Trong ánh mắt hoảng sợ của người đối diện, chỉ thấy lóe lên đôi cánh tay sắc như đao, đâm thủng chiến giáp, chém cơ thể thành hai nửa giống như xé toạc một trang giấy.

"A.."

Một người cất lên tiếng tiếng kêu thê lương, hắn xoay người rất nhanh, muốn chạy trốn.

Nhưng thân hình hắn vừa nhảy lên, áp sát theo sau là tiếng gió lạnh gào thét. Từ Bang Thành dựa vào tốc độ của mình nhanh chóng lao đến. đôi cánh tay giơ cao đập xuống, lập tức não của kẻ thù đã nát như tương.

Người hắn dính đầy máu tươi cùng thịt nhầy nhụa, giống như cái thế Ma vương từ tầng mười tám địa ngục trở về nhân gian.

Hắn xoay người, nhìn vẻ mặt như người đã chết của bọn Tĩnh Khang rồi cười ha hả không khỏi làm người ta sợ hãi :" Các ngươi, một người cũng đừng mong sống sót..."

Chương 2: Chém tướng đoạt cờ

Từ Bang Thành lại nhảy về phía mọi người giống như một cự đại viên nhã.

Động tác của hắn nhanh như thiểm điện, chớp mắt vừa mới nhảy lên đã đến sát bên một người. Đôi cánh tay như lưỡi hái tử thần vươn ra, hướng về phía ngực của Vưu Tĩnh Khang.

Tuy Vưu Tĩnh Khang đã yêu hóa biến thân, hơn nữa toàn thân còn bao phủ chiến giáp vững chắc, nhưng lúc này hắn lại nổi lên một cảm giác kì lạ, bản thân giống như không mặc gì đang đứng ở nơi băng tuyết.

Hắn tận lực hét lớn một tiếng, linh khí trường kiếm trong tay liều mạng chém về phía trước.

"Choang...."

Một tiếng vang lớn, linh khí chi quang nổ tung từng mảnh, đến cả trường kiếm của hắn cũng bị chấn động.

Cánh tay khủng bố dường như đã chạm vào ngực hắn, tử thần đã kề sát trên đầu hắn.

Ánh mắt Vưu Tĩnh Khang đột nhiên ngưng tụ lại, thần sắc trên khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị. Cùng lúc, ở trước ngực hắn, phía trên chiến giáp đột nhiên xuất hiện một tấm thuẫn bài thật lớn.

Cánh tay viên nhân hung hăng đâm vào viên thuẫn, phát ra tiếng ma sát chói tai kịch liệt cứ như kim thiết giao kích.

Thế tiến công thuận lợi của Từ Bang Thành đã bị chặn lại. Tuy cánh tay hắn có uy năng vô cùng, nhưng vẫn vô phương xuyên qua phòng ngự cấp linh khí.

"Giết..."

Vô số đạo âm thanh đồng thời cùng vang lên.

Những người tiến vào đây đều không phải hạng tầm thường. Trong lúc giằng co chưa đến một giây đồng hồ đã có nửa số người xuất thủ công kích.

Vô số linh khí chi quang ngưng tụ lại oanh kích vào Từ Bang Thành.

Mọi người không hẹn mà cùng cất tiếng reo hò.

Trước khi vào phủ thành chủ, bọn họ đều không nghĩ rằng sẽ gặp một địch thủ như vậy. Đúng lúc không đề phòng để ba người đã bị giết chết. Cho tới bây giờ họ mới có thể thờ phào.

Tuy nhiên tiếng hoan hô chỉ trong tích tắc đã ngưng bặt.

Tuy trên cơ thể Từ Bang Thành xuất hiện vô số lỗ thủng cự đại nhưng điều quỷ dị là không hề có tí giọt máu tươi nào chảy ra từ những vết thương này.

Ánh mắt hắn bắn ra quang mang cực kì khủng bố, biết là không thể làm gì được Vưu Tĩnh Khang liền quay ngược bổ nhào tới người khác.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại một lục giai cường giả của Vạn Kiếm Tông chết ngay tại chỗ.

Vưu Tĩnh Khang biến sắc hô to:" Kim cương huyết tế, hắn dùng Kim cương huyết tế. Mọi người mau tản ra, một giờ sau hãy quay lại."

Mọi người vừa kinh sợ vừa phẫn nộ. Bước chân không chút nào chậm trễ, bay nhanh như tên bắn đến những hướng khác nhau.

Kim cương huyết tế là một loại mật pháp thần kì của Kim cương nhất tộc.

Muốn thi triển bí pháp này cũng không phải là chuyện dễ. Nếu như không mang một nửa huyết thống của Kim cương vương tộc thì cho dù tu vi thâm hậu thế nào cũng vô phương thi triển.

Đồng thời, một khi đã thi triển thành công công pháp này, chỉ sau một giờ cơ thể sẽ bị nổ tung, tuyệt không có ngoại lệ.

Nhưng, bởi vì trả một cái giá quá khủng bố như thế, vì vậy một khi thi triển thì uy năng sẽ đạt đến mức khó tin.

Từ đỉnh cao lục giai nháy mắt đã lên tới thất giai, hơn nữa sức mạnh của bản thân thậm chí sức mạnh trong hai cánh tay cũng được tăng cường đến cực đại. Từ Bang Thành có thể trong nháy mắt tiêu diệt bốn vị lục giai cường giả của nhân loại chính bởi vì thực lực tổng hợp của hắn đã tăng lên gấp nhiều lần.

Không những thế, bởi vì nguyên do đốt cháy huyết dịch trong cơ thể, trong vòng một canh giờ căn bản rất khó dồn hắn vào con đường chết.

Trước khi đoán ra công pháp này, mọi người ai cũng nghĩ cho dù liều chết cũng phải làm bị thương hắn. Nhưng mà khi hiểu rõ cái bọn họ đang đối mặt là cái gì - một kẻ chỉ có thể sống trong một canh giờ thì lập tức đấu chí của tất cả tiêu tán hết sạch.

Thà đợi sau một canh giờ còn hơn ở lại nơi này liều mạng với hắn.

Quả thực trong giây lát, đám đông liền giải tán lũ lượt chạy khỏi thành chủ phủ.

Từ Bang Thành nổi giận gầm lên một tiếng. Thân hình hắn khẽ động, vậy mà đã nhanh hơn bình thường rất nhiều truy đuổi Vưu Tĩnh Khang. Hai cánh tay cực đại giống như bánh xe thoáng cái đã huy vũ đập xuống mặt viên thuẫn ( khiên chắn hình tròn).

Vưu Tĩnh Khang cuống cuồng chạy, muốn trốn khỏi hắn để duy trì trong một canh giờ. Nhưng lúc này Từ Bang Thành đối với hắn rất căm hận, xuất thủ không chút chậm trễ, không ngừng huy động uy năng cực đại oanh kích, khiến tấm viên thuẫn đang dần dần ảm đạm đi.

Chân khí trong cơ thể dường như tiêu hao không còn, mà ngay cả thuẫn bài linh khí cũng mơ hồ xuất hiện vết nứt nhỏ mà mắt thường khó thấy.

Vưu Tĩnh Khang tâm tư ảm đạm. Nếu như tất cả mọi người cũng liên thủ một trận, có lẽ sau khi phải trả giá bằng mấy mạng người thì cũng đã tiêu diệt được cái loại dã thú này. Thế nhưng bây giờ ngoại trừ hắn ở trong này cũng chẳng có người thứ hai, đến cả mấy vị sư đệ thuộc Tam Bảo phong cũng vô tung vô ảnh rồi.

"Ầm..."

Tiếng oanh kích hung tợn lại vang lên, cơ thể Vưu Tĩnh Khang bay vút lên cao rồi nặng nề đâm sầm vào vách tường, làm cả bức tường đổ sụp xuống.

Linh khí chi quang đã rất ảm đạm, khó có thể phóng ra ánh sáng chói lọi lần nữa.

Từ Bang Thành từng bước chân ầm ầm đạp xuống đất, hung ác tiến đến chỗ hắn như muốn băm hắn thành món thịt viên.

Trong mắt Vưu Tĩnh Khang lóe lên tia tuyệt vọng. Tuy nhiên đúng lúc này bên tai hắn nghe thấy rõ ràng có tiếng xé gió rít gào.

Vừa nghe thấy âm thanh này ánh mắt hắn lập tức vô cùng hưng phấn.

Vạn Kiếm quyết.

Đây tuyệt đúng là âm thanh khiếp người do linh khí sư điều khiển Vạn Kiếm quyết xoẹt qua hư không. Mặc dù chưa từng luyện Vạn Kiếm quyết nhưng hắn là người của Vạn Kiếm tông , công pháp này rất đỗi quen thuộc với hắn.

Lúc này hắn lại tràn đầy dũng khí, đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, linh khí trong tay lập tức sáng rực lên.

Lại một âm thanh cự đại, Vưu Tĩnh Khang lăn lộn bay ra ngoài nhưng trong lòng hắn lại rất vui mừng.

Bởi vì hắn đã nhìn thấy, Từ Bang Thành giống cái bóng yêu ma quỷ mị, đuổi sát không rời cuối cùng đã dừng lại, xung quanh cơ thể hắn là mấy ngàn đạo quang rực rỡ chói lóa mắt.

Vưu Tĩnh Khang quay mạnh đầu về phía sau, nhìn lại người mới đến.

Lúc này, trong lòng hắn vừa kinh hãi vừa vui mừng, chạy thoát khỏi tử thần tất nhiên quá vui mừng. Đồng thời lại vạn phần kinh ngạc, một nhân vật cường hãn như vậy tại sao hắn lại không hề có ấn tượng.

Có thể làm linh khí chi quang bao vây Từ Bang Thành dường như không phải là lục giai linh khí sư có thể làm được.

Ánh mắt nhìn rõ ràng càng làm hắn thêm kinh ngạc.

Giữa không trung một người đứng trên thuyền mộc. Kiếm quang đúng là từ hắn mà phóng ra, hơn nữa còn điều khiển vô tận kiếm quang bao vây Từ Bang Thành.

Trong mắt chớp lên một đạo quang mang kì dị, quan khí thuật lập tức nhìn rõ nội tình của người này. Ánh mắt hắn liền trợn tròn, bởi vì người này chỉ có bốn tầng vầng sáng mà thôi.

Bốn tầng vầng sáng, chỉ có thể là tứ giai linh khí sư

Nhất thời, Vưu Tĩnh Khang không dám tin vào mắt mình.

Từ Bang Thành thi triển bí truyền chi thuật của Kim cương nhất tộc, chỉ một kích đã diệt gọn các sinh mệnh, đánh cho luyện yêu võ giả lục giai chạy trối chết.

Thế mà bây giờ hắn lại bị một tứ giai linh khí sư làm khốn đốn.

Cho dù là tận mắt nhìn thấy, Từ Bang Thành cũng đầy hoài nghi hay là mình vẫn còn đa mơ ngủ.

"Bảo khí...."

Định thần nhìn kĩ, một lát sau, sắc mặt Vưu Tĩnh Khang đại biến liền kinh hô.

Với nhãn lực của hắn, rốt cục đã nhìn ra lai lịch của kiếm quang này. Đây không phải là linh khí chi quang mà là bảo khí chi quang chân chính.

Hắn lập tức bừng tỉnh. Hóa ra thứ tứ giai linh khí sư đang cầm trong tay là một kiện bảo khí.

Chỉ có sự cường hãn của bảo khí chi quang mới có thể ngăn chặn nổi kim cương huyết tế của Từ Bang Thành.

Sâu trong lòng hắn ẩn ẩn tia tham lam. Nếu như hắn có bảo khí vậy thì sao thể khổ sở chứ...

Từ Bang Thành đột nhiên gào thét đầy giận dữ. Hắn nhảy lên thân thể giống như có gắn lò xo, hướng về Trịnh Hạo Thiên ở giữa không trung.

Hắn nhanh như chớp, nháy mắt đã đến trước mặt Trịnh Hạo Thiên.

Vưu Tĩnh Khang kinh hô :" Cẩn thận."

Tuy Vưu Tĩnh Khang có lòng tham lam với bảo khí nhưng hắn cũng hiểu nếu như người này chết thì bản thân hắn chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Trịnh Hạo Thiên ung dung thản nhiên, giống như không nhìn thấy sự tấn công của Từ Bang Thành. Chỉ ít khắc trước khi tên Viên nhân lao đến trước mặt hắn, bỗng nhiên giữa hai người xuất hiện một tấm cự thuẫn.

Mặt cự thuẫn này giống như mai rùa hình bán nguyệt, trên mặt nạm đầy vẩy cá lấp lánh.

"Đùng..."

Một đạo nổ vang lên, cự thuẫn trên không trung nổ vang mà lại không hề có chút sứt mẻ nào vẫn giữ vững. Ngược lại Từ Bang Thành bị lực phản chấn cường đại đánh bay ra xa, đập xuống mặt đất một hố to.

Đôi tròng mắt của Vưu Tĩnh Khang tựa hồ muốn lồi hẳn ra, hắn lắp bắp :" Bảo khí...."

Trời ạ, lại là một kiện bảo khí.

Rốt cục vị sư đệ này là nhân vật nào, trong người lại có nhiều bảo khí như vậy. Hơn nữa, bảo khí này là một bảo khí phòng ngự đặc chế, giá trị của nó vượt xa bảo khí bình thường.

Trịnh Hạo Thiên đứng sau tấm thuẫn, môi hắn khẽ mấp máy, dùng một đạo âm thanh truyền thẳng vào trong tai Vưu Tĩnh Khang :" Mau tránh."

Nội tâm Vưu Tĩnh Khang phát lạnh liền nhanh chân bỏ chạy, giây lát đã bay xa. Đang ở giữa không trung đột ngột quay đầu lại.

Hắn nhìn thấy, hai tay người nọ khẽ khàng điểm ra một chỉ.

Theo đó, ba nghìn đạo kiếm quang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC