Chương 12: Đích thân ra trận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một thời gian ở tại nhà Sư Tử, Bảo Bình cảm thấy khu rừng Tiên có chút vắng vẻ kỳ lạ. Xử Nữ trốn trong một góc tối của căn phòng khẽ lên tiếng.

"Bây giờ hẳn là chiến tranh đã nổ ra rồi. Theo ta được biết, tộc Elf đã liên minh với tộc Thú Nhân, đương nhiên không thể ở không mà hưởng lợi ích, vắng vẻ như thế này cũng có thể hiểu được."

"Này, Huyết tộc bọn ngươi không thể ra ánh sáng, làm như nào để đánh với bọn họ?" Bảo Bình quay lưng về phía cửa sổ, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Xử Nữ, gương mặt cô vẫn lạnh lùng như vậy.

"Bọn ta đương nhiên có cách để có thể ra ánh sáng, chỉ là không được lâu và đương nhiên có tác dụng phụ. Hơn nữa, không phải còn có quốc vương của ngươi phò trợ bọn ta hay sao?"

"Các ngươi bắt được nhân ngư công chúa rồi sao?"

"Chỉ là một nữ tử hồ nháo, ngu ngốc mà thôi." Đối với Xử Nữ, cô chỉ gặp Song Ngư đúng hai lần, một lần là khi Ma Kết bắt được nàng ta vào nửa năm trước, một lần là canh gác nàng ta ở trong phòng. Ấn tượng chỉ là một nữ tử không có suy nghĩ và nói rất nhiều. Chỉ là một thuật dò tìm đơn giản liền có thể tóm được nàng ta rồi.

Bảo Bình định hỏi gì đó thì Sư Tử mệt mỏi đi vào, chuyện bọn họ ở đây gia đình Sư Tử không hề biết. Chung quy vẫn là do Elf theo Thú Nhân, còn hai người bọn họ một Nhân tộc, một Huyết tộc, không cần biết chỉ là dân thường hay thân cận liền đương nhiên bị coi là kẻ địch. Bảo Bình nhìn Sư Tử, giọng điệu ngập ngừng.

"Làm sao rồi?"

"Kim Ngưu đã bị đưa đến cho Huyết tộc làm cống phẩm rồi. Tộc Elf đã liên minh với tộc Thú Nhân, cơ bản đều đã ra chiến trường, ta vài ngày nữa cũng phải xuất phát rồi." Sư Tử kéo chiếc ghế gỗ gần đấy, mệt mỏi thả người ngồi xuống, cơ thể như được thả lỏng một chút.

Xử Nữ đưa tay lên ngực, không phải vì bản thân khó chịu mà nơi đó có một viên thuốc màu trắng được để trong túi áo.

"Ta đi với ngươi."

"Ta không đi một mình, hơn nữa bọn ta xuất phát vào ban ngày, một Huyết tộc như ngươi làm sao có thể?" Sư Tử mở mắt nhìn Xử Nữ, giọng điệu đều đều. Xử Nữ đứng lên, dựa lưng vào tường, giọng nói lạnh nhạt có chút gì đó mệt mỏi.

"Huyết tộc bọn ta tuy không thể ra ánh sáng nhưng không có nghĩa là không có biện pháp tạm thời để ra."

Sử Tử hờ hững nhìn Xử Nữ không lên tiếng, Bảo Bình thì ngạc nhiên hỏi.

"Không phải ngươi là người của quốc vương Huyết tộc sao? Sư Tử hắn theo phe Thú Nhân, hắn cũng không thể đưa ngươi về được."

"Chuyện của ta không cần ngươi quản."

Xử Nữ khó chịu nhíu mày nhìn Bảo Bình, Sư Tử mặc kệ bọn họ ồn ào liền bỏ ra ngoài. Xử Nữ nhìn bóng lưng Sư Tử rời đi, cô cũng không để ý đến Bảo Bình mà tiếp tục ngồi bệt xuống đất, đầu dựa vào tường, cẩn thận dùng áo choàng đen che đi sức nóng của ánh nắng đang hắt vào qua ô cửa sổ. Bảo Bình thấy vậy liền đóng cửa sổ lại, kéo rèm che đi ánh sáng vào phòng sau đó trực tiếp lên giường nằm xuống nghỉ ngơi.

Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, Xà Phu ngồi dựa lưng vào ghế, tay đung đưa ly rượu vang trong tay, đôi mắt đỏ rực phản chiếu dưới ánh trăng qua ô cửa sổ. Một bóng người chậm rãi đi vào, ánh mắt cậu khẽ cử động, gương mặt không lộ ra một chút dao động, môi khẽ cong lên nhưng không phát ra âm thanh.

"Ngài biết rằng bọn họ sẽ bỏ trốn đúng không?" Giọng nữ quen thuộc chậm rãi vang lên, ánh sáng của vầng trăng mờ nhạt không chiếu rõ gương mặt của nữ tử nhưng mờ mờ vẫn có thể hình dung được cô là Nhân Mã.

"Vậy sao?" Xà Phu hờ hững, gương mặt hiện lên chút vui vẻ.

"Ngài thật sự thả bọn họ đi sao?"

Xà Phu đặt ly rượu xuống bàn, dáng người cao gầy tiến gần về phía Nhân Mã khiến cô lùi lại theo bản năng của mình. Bàn tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, Xà Phu cúi người tựa đầu vào vai cô, hơi thả lỏng mà hít một hơi sâu mùi hương trên người cô khiến cô run lên vì sợ hãi.

"Nàng nghĩ vì sao ta lại hợp tác với Huyết tộc mà không hợp tác với Thú Nhân tộc?"

"Vì...cô gái Huyết tộc đó?"

Xà Phu vuốt ve cổ của Nhân Mã, sau đó đứng thẳng người đi về phía cửa sổ. Ánh trăng sáng hôm nay khiến cơn khát nơi cổ họng càng thêm khó chịu.

"Nàng đang mang thai, nghỉ ngơi sớm đi."

"Nhưng cô gái Huyết tộc đó đã bỏ trốn rồi, ngài đã không còn quân cờ để uy hiếp Huyết tộc nữa...ngài..." Nhân Mã đang định cố gắng khuyên giải Xà Phu thì nhìn thấy được nụ cười của cậu. Rất đẹp! Rất giả tạo! Rất lạnh lẽo! Cậu...không hề có ý định sẽ buông tay khỏi cuộc chiến. Cậu...không hề có ý định cho bọn họ bỏ trốn. Cậu...

"Ngài...biết bọn họ sẽ bỏ trốn sao?" Nhân Mã suy sụp, cả người vô lực ngồi bệt xuống sàn. Xà Phu trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, chậm rãi đi về phía Nhân Mã bế nàng lên.

"Hoàng hậu đang mang thai nên chú trọng đến cơ thể. Những chuyện này nên bớt suy nghĩ lại thì hơn."

Ở trong doanh trại đóng quân của Thú Nhân tộc, một tiếng gầm đáng sợ vang lên trong một khu rừng gần đó, thoáng qua có thể thấy một bóng đen nhanh thoăn thoắt đang liên tục lao về phía một cô gái. Nay là đêm trăng sáng, tộc Thú Nhân có tộc Sói và Huyết tộc đều suy giảm khả năng khống chế một cách đáng kể. Điển hình là Thiên Bình, cậu không thể duy trì dạng người của mình và sẽ điên cuồng tấn công những sinh vật sống xung quanh nếu không sẽ tự làm hại bản thân. Cự Giải vì tránh điều đó xảy ra thì mỗi tháng đều sẽ ở riêng với Thiên Bình vào ngày này, để thu hút sự chú ý của Thiên Bình. Còn Huyết tộc sẽ rất khó để khống chế cơn khát máu của mình, cho dù hút bao nhiêu máu cũng không đủ và đương nhiên sức mạnh cũng tăng nhanh theo lượng máu có được. Nếu tinh thần không đủ mạnh, rất dễ bị cơn khát khống chế.

Song Thiên hóa thành chân người, ngồi dựa lưng trên ghế gỗ nghỉ ngơi. Nhớ lại trận đánh với Ma Kết, gương mặt cậu có chút sắc lạnh.

----

"Muội ấy đâu?"

"Ai?"

"Song Ngư!"

"À..." Ma Kết khẽ nhếch môi. "Máu của nàng ta không tồi!"

Song Thiên nghe xong tức giận ngút trời, Ma Kết đẩy văng cậu ra, Song Thiên không suy nghĩ liền dùng dao xương cá rạch một đường trong lòng bàn tay, dùng máu của chính mình hiến tế để thao túng nước trong người Ma Kết, giết chết cậu. Ma Kết cảm thấy lồng ngực khó thở, trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, thanh kiếm máu trên tay cũng hóa thành máu, thấm xuống nền đất ẩm ướt. Bản thân Song Thiên cũng bị phản phệ mà khóe mắt chảy máu, khi gần như hút hết sinh lực của Ma Kết thì Cự Giải từ đâu xuất hiện đánh ngất Song Thiên, cậu nhăn mặt phun ra một ngụm máu rồi yếu ớt ngã xuống. Cự Giải đưa Song Thiên cho Thiên Bình, định quay lại bắt Ma Kết thì cậu đã nhanh chóng hóa thành dơi, nghiêng ngả bay đi mất.

----

Kết thúc hồi tưởng, Song Thiên hít một hơi sâu, sau gáy vẫn có chút đau. Đúng là cuồng em gái cũng có bất lợi mà. Lúc nghe Ma Kết nói như thế, Song Thiên đã không suy nghĩ mà muốn đồng quy vô tận với Ma Kết. Đó được coi là thuật gia truyền và cũng là cấm thuật của hoàng thất tộc nhân ngư. Khi kẻ thù quá mạnh, sẽ dùng bản thân mà hi sinh mà giết hắn. Và đương nhiên chỉ ai có dòng máu hoàng thất và đủ mạnh mới có thể dùng được thuật Cộng Mệnh này. Trong hoàng thất chỉ có Song Thiên và Poseidon có thể dùng được.

Trong tòa lâu đài của mình, Song Tử vẫn ngồi trước bàn cờ vua, quay lưng về phía cửa sổ âm u không chút ánh sáng, trong phòng của cậu cũng không một ngọn nến nào được thắp lên, chỉ có đôi mắt của cậu đỏ rực, hiện lên một sự tàn nhẫn tột độ. Một âm thanh mò mẫm vang lên, sau đó là tiếng mở cửa, đóng cửa rất nhẹ nhàng. Trong mắt của Song Tử hiện rõ dáng người nhỏ nhắn của Kim Ngưu, cô mặc một bộ váy dài màu nâu nhạt tới đầu gối, chân đi boot da màu nâu, chậm rãi bước đi, vừa đi vừa đưa 2 tay ra trước như để tìm kiếm thứ gì đó.

"Sao rồi?"

Kim Ngưu đang mò đường thì giật mình, đôi mắt tím khẽ chớp, nhưng nhanh chóng lên tiếng.

"À...cậu ta không ổn lắm. Nội tạng đều đã bị bóp nát, đáng lẽ với thể trạng của Huyết tộc thì đã nên hồi phục rồi nhưng không hiểu sao..."

"Hồi phục được không?"

"Tôi...tôi không biết, thuật trị thương của tôi chỉ giúp cậu ta giảm bớt đau đớn mà thôi. Hơn nữa, lúc nãy cậu ta bị ảnh hưởng của đêm trăng trông rất dữ tợn, nếu cậu ta không thể bình tĩnh lại, e là..." Kim Ngưu ngập ngừng không muốn nói ra đáp án phía sau.

Hôm Ma Kết bay về tới nơi liền ngã gục, cả người xuất huyết trong đỏ bừng, nội tạng đều bị đánh nát, nước và máu trong cơ thể gần như bị rút sạch, cô cứ nghĩ với thuật trị thương gia truyền nhà Pousland và tốc độ tự phục hồi của Huyết tộc, Ma Kết sẽ rất nhanh hồi phục nhưng cậu ngày một yếu đi. Cô chưa từng thấy ma thuật nào kinh khủng như vậy, có thể tự phản vệ lại thuật trị thương. Nếu Ma Kết tịnh dưỡng chắc cũng phải mất vài năm, nhưng đêm nay trăng sáng, cậu mất khống chế, cậu điên cuồng, nội tạng bị phá nát trong cơ thể càng đau đớn, cậu lại càng điên cuồng hơn. Chỉ e là Ma Kết không chịu nổi qua đêm nay.

Song Tử nghe đáp án bản thân không mong muốn, bàn tay siết chặt, yết hầu cử động như muốn xoa dịu cơn khát nơi cổ họng. Hắn nghe nói Song Thiên rất mạnh, chỉ là chưa từng nghe qua có ma thuật nào kháng được khả nằn tái sinh của Huyết tộc.

"Bạch Dương!! Coi như ngươi giấu bài cũng thật kỹ!"

"Vậy...vậy tôi đi xem Ma Kết đây." Kim Ngưu nhạy cảm thấy nhiệt độ trong phòng tự nhiên giảm mạnh, liền lên tiếng muốn rời đi, nhưng nhanh chóng bị một lực đạo ép mạnh vào tường, cổ cô bị một bàn tay bóp chặt, Kim Ngưu cố gắng giãy giụa, há miệng hít từng ngụm không khí. Song Tử giữ tay Kim Ngưu lại, ghé sát tai Kim Ngưu, yết ớt nói.

"Thỏa mãn ta!"

Một cảm giác đau nơi cổ truyền đến, Kim Ngưu yếu dần theo từng ngụm máu mà Song Tử lấy đi, mùi sương đêm trên người Song Tử rất thanh mát khiến Kim Ngưu yếu đuối mà ngã xuống. Song Tử đỡ lấy Kim Ngưu, có chút thỏa mãn lau khóe miệng.

Giao Kim Ngưu cho Louis, Song Tử lạnh lùng bước ra ngoài, đến một căn phòng cuối hành lang, mở cửa liền thấy một mỹ nhân ngư co người trong nước mà ngủ, mái tóc xanh biển dài bồng bềnh bao quanh lấy cô. Như phát hiện có người, Song Ngư chậm rãi mở đôi mắt xanh ngọc bích của mình, có chút ngạc nhiên nhìn Song Tử nhưng nhanh chóng gục đầu, hai tay ôm lấy đuôi cá của mình, hỏi.

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Cứu Ma Kết."

Song Ngư giật mình nhìn Song Tử, tuy cậu không cho cô gọi tên nhưng cô cũng không quên tên của cậu - Ma Kết.

"Là anh trai của ngươi đánh hắn bị thương. Hắn không tự hồi phục được." Song Tử thấy Song Ngư không lên tiếng thì chậm rãi giải thích. Song Ngư siết chặt tay, cô muốn đi cứu Ma Kết, vì trong khoảng thời gian bị nhốt ở đây, cậu có lẽ là người duy nhất đáp ứng những yêu cầu nhảm nhí của cô.

"Ta..."

"Nếu ngươi không cứu hắn, hắn sẽ không qua khỏi đêm nay." Song Tử siết chặt tay thành quyền, Ma Kết là cận vệ trung thành của cậu, cũng là người bạn thân nhất của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không để Ma Kết chết, dù có phải giết chết con bài Song Ngư trước mặt.

Song Ngư hóa thành đôi chân đi theo phía sau Song Tử, bên ngoài một căn phòng, tiếng va đập gầm gừ vang lên thấy rõ giống như bên trong có một con dã thú đang đập phá điên cuồng. Song Tử mở cửa, Ma Kết cả người đầy vết thương, chiếc áo sơ mi rách nát rướm máu, gương mặt điển trai lạnh lùng thường ngày thay bằng gương mặt dữ tợn đỏ ửng, răng nanh lộ rõ qua khuôn miệng không ngừng kêu gào. Thấy bọn họ, Ma Kết như con thú hoang đói khát lao nhanh đến nhưng mối liên kết giữa vương và thần tử của Song Tử khiến cậu đau đớn quỳ xuống.

"Quý tộc..."

"Đừng lại gần!" Song Tử nhíu mày, lạnh giọng cản Song Ngư đang có ý định tiến lên.

"Nếu để bị cắn trong lúc này, ngươi sẽ biến thành lũ Huyết tộc cấp thấp."

Sau một lúc lâu kiệt sức, Ma Kết liền phun ra một ngụm máu rồi ngất đi, Song Tử phất tay một cái, một người áo đen từ đâu xuất hiện dìu Ma Kết lên giường. Chiếc giường của cậu rất rộng, trải ga giường màu trắng nhưng đã bị cào xé và thấm máu trông rất đáng sợ. Gương mặt của cậu đã không còn nét dữ tợn như lúc nãy nữa nhưng vẫn còn những gân máu. Song Ngư có chút đau lòng nhìn Ma Kết, cô đưa ánh mắt nhìn Song Tử, cậu nhẹ giọng nói.

"Ngươi trị thương cho hắn đi, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu bất kỳ của ngươi."

Song Ngư tiến lại gần Ma Kết, ngồi xuống bên cạnh, hai chân biến thành đuôi cá, cô cúi đầu, trán cô chạm vào trán Ma Kết, một luồng ánh sáng màu xanh nhạt hiện lên, gương mặt Ma Kết có chút giãn ra. Ngồi dậy, Song Ngư đặt một tay lên ngực mình, đặt một tay lên ngực Ma Kết, một dòng sinh lực được truyền vào người Ma Kết dưới sự quan sát thấy bằng mắt của Song Tử. Trán Song Ngư hiện ra một tầng mồ hôi, sau đó cô ngất đi, cả người khô khốc làn da trắng mịn bằng mắt thường có thể thấy được sự căng tức như muốn nứt toạc ra. Song Tử không nghĩ nhiều, lập tức ra hiệu cho Louis đưa Song Ngư về hồ nước rồi chạy lại gần Ma Kết, đặt tay lên trán cậu, truyền một chút ma lực như dò xét, gương mặt thoáng chốc trở nên dịu dàng hơn một chút.

Ngày hôm sau, Song Thiên bước ra ngoài túp lều bỗng cảm nhận có gì đó khác thường. Xung quanh chỗ bọn họ dựng lều có sương mù, tuy chỉ là một lớp sương mỏng nhưng khiến cậu có cảm giác không lành.

"Song Thiên huynh. Huynh cảm thấy thế nào rồi?" Cự Giải với mái tóc cam buộc cao vui vẻ chạy lại hỏi thăm sức khỏe của Song Thiên, cậu cũng vui vẻ đáp lại là bản thân ổn. Thấy vậy, Cự Giải vui vẻ triệu hồi ra một cây kéo khổng lồ, cán kéo màu cam và vẽ lên nhưng chú cua xinh xắn, lưỡi kéo sắc bén, in rõ gương mặt tươi cười của Cự Giải.

"Bạch Dương hắn vừa gửi vũ khí chế tạo riêng cho muội. Huynh xem, thuận tay lắm." Cự Giải vừa nói vừa cắt thử vài đường xé gió cho Song Thiên xem, cậu chỉ biết cười cười tán thành nhưng nhanh chóng nghiêm túc hỏi.

"Cự Giải, muội có thấy màn sương này có gì bất thường không?"

"Bất thường? Hình như đêm qua mưa, nên hôm nay có sương cũng không quá bất thường, chỉ có điều màn sương này có chút gì đó giống với màn sương trong lãnh thổ Huyết tộc." Cự Giải cất chiếc kéo của mình ra chiếc bao kéo sau lưng, đưa mắt quan sát xung quanh.

"Mà...hôm qua đêm trăng sáng, Huyết tộc cũng ảnh hưởng không ít, bọn họ sẽ không nhanh như vậy mà tấn công đâu. Huynh yên..."

Xoẹt xoẹt!!

Một vài chiếc phi tiêu từ xa phóng tới, Cự Giải và Song Thiên nhanh chóng né được. Từ trong màn sương, một người con trai mặc đồ tây trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông thú, gương mặt điển trai chậm rãi nở nụ cười nhạt, bàn tay mang bao tay khẽ vuốt mái tóc đỏ rượu của mình.

"Hmmm...Coi như cũng có chút thực lực."

Một cỗ áp lực xen lẫn khí lạnh đè nén lên lồng ngực, Cự Giải và Song Thiên nâng cao cảnh giác, trên tay đều lấy ra vũ khí của chính mình, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía Song Tử.

"Ngươi chủ động phản công sớm hơn ta tưởng đấy, ngài quốc vương." Song Thiên chậm rãi lên tiếng, bàn tay siết chặt cây đinh ba trong tay.

Song Tử nhìn cây đinh ba liền nhận biết người trước mắt chính là Song Thiên, kẻ đã đánh Ma Kết thành ra nông nỗi như thế. Ánh mắt Song Tử hiện lên một chút tức giận, nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười nhạt như cũ.

"Xem ngươi thì để đánh đại tướng của ta thành ra như vậy cũng tổn hại bản thân không ít nhỉ? Yên tâm, rất nhanh thôi ta sẽ để các ngươi gặp lại nhau."

Song Thiên có chút ngạc nhiên, vì cậu biết Cộng Mệnh thuật không thể chữa trị bằng thuật trị thương, cũng không thể tự tái tạo bằng thể chất đặc thù của Huyết tộc. Hơn hết Ma Kết bị thương rất nặng, cho dù không chết, nhưng với tốc độ hồi phục của một người bình thường cơ bản cũng phải mất vài năm. Trừ khi...

"Ngươi đã làm gì muội muội của ta?"

"Ta nào dám làm gì cô ta chứ, cô ta là con tin quan trọng, ta đương nhiên sẽ không để cô ta chết. Chỉ là năng lực của cô ta rất có lợi, không thể lãng phí." Song Tử cảm thấy bản thân rất thỏa mãn khi thấy sự gấp gáp trong mắt Song Thiên, nụ cười của cậu có chút vui vẻ. Song Ngư không chỉ là viên ngọc quý của Thú Nhân tộc mà nàng còn là trân bảo của tộc Nhân Ngư.

Một vài tiếng hét vang lên xung quanh nhưng Cự Giải không nhìn thấy gì vì sương mù đã dày hơn lúc trước một chút, Bird từ xa chạy tới, thấy Song Tử liền nâng cao cảnh giác, nói nhỏ vào tai Cự Giải. Sắc mặt Cự Giải liền trở nên khó chịu, cô đáp.

"Cậu đi trợ giúp Thiên Bình và mọi người. Song Thiên vẫn chưa bình phục, tôi ở lại giúp huynh ấy đối phó hắn ta. Nói với Thiên Bình, nếu cần thiết hãy lấy Thiết Binh ra đối phó."

"Rõ!"

Bird nhanh chóng hóa thành một con đại bàng rồi bay đi, Song Tử híp mắt quan sát một lúc cũng để cậu rời đi, Cự Giải cầm trên tay chiếc kéo khổng lồ, không chần chờ mà lao lên chắn phía trước Song Thiên. Song Tử phất tay, một lực đạo vô hình đánh về phía Cự Giải, Cự Giải nhanh chóng dùng thân kéo đỡ lấy nhưng vẫn bị đánh bay đi, Song Thiên nhíu mày, quan sát nhìn vào đống sương mù nơi Cự Giải vừa bay đi thì một bóng đen lao đến, xoẹt một tiếng cắt về phía cổ của Song Tử, Song Tử nhanh chóng né đi nhưng một ít tóc vẫn bị chiếc kéo khổng lồ của Cự Giải cắt mất. Ánh mắt hiện lên sự tán thưởng, gương mặt Song Tử hiện lên sự thích thú.

"Không tồi."

Cự Giải nhíu mày, không nói gì mà cử động tay đâm kéo về phía trước, Song Tử tránh về sau thì Cự Giải xoay kéo, đánh vào bụng Song Tử khiến cậu lùi về sau một đoạn, thân ảnh bị màn sương mù che khuất nhưng vẫn có thể quan sát thấy hình ảnh mờ mờ. Cự Giải đáp xuống đất, tay cầm kéo cắm xuống đất, kiêu ngạo nói.

"Nguyên tắc hai, khi chiến đấu thì nên im lặng tập trung vừa đánh vừa tìm chiến thuật."

"Haha." Tiếng cười khec vang lên, cổ Cự Giải bị bóp chặt rồi nâng lên, cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi lực đạo vô hình đó, Cự Giải liền thu kéo vào không gian lưu trữ, sau đó một vòng tròn ma pháp trên trán hiện ra, ánh sáng bao lấy người Cự Giải rồi từ hình người xinh xắn, cô hóa thân thành một con cua khổng lồ. Cự Giải tức giận dùng chiếc càng của mình đánh về phía Song Tử nhưng cậu đỡ được, đôi mắt đỏ sáng rực giữa màn sương, cậu cười thích thú nhìn Cự Giải rồi dùng lực bóp mạnh khiến càng cua có vết nứt, Cự Giải đau đớn hóa lại hình người, cổ tay bị Song Tử giữ lấy, cô lấy cánh tay bị Song Tử giữ làm trụ khẽ xoay người đá vào eo cậu thì bị một lực đạo đẩy mạnh vào bụng, bay về phía Song Thiên. Song Thiên đỡ lấy Cự Giải nhưng cơ thể còn yếu khiến cậu cũng bay theo cô ra phía sau.

"Cũng có chút thực lực, nhưng chưa đủ sức để đối đầu với ta đâu." Song Tử đưa tay phủi phủi quần áo của mình, gương mặt hơi nâng lên, khí thế vương giả bao trùm xung quanh, cậu kiêu ngạo nói tiếp.

"Một quyền đó là ta thay Ma Kết trả cho các ngươi. Trận chiến này thật nhàm chán, ta cũng không muốn kéo dài để hi sinh quân số của Huyết tộc. Về nói với Bạch Dương, một tháng sau ta sẽ tự mình xuất chinh, nếu hắn không muốn quân số của hắn tận diệt thì tự giao đầu của bản thân ra đây."

Dứt lời, Song Tử biến mất, tiếng giao đấu phía xa cũng lặng dần, Thiên Bình một thân đầy thương tích chạy lại tìm kiếm Cự Giải và Song Thiên thì thấy Song Thiên đang ôm Cự Giải bất tỉnh.

"Cự Giải làm sao vậy?"

"Muội ấy đánh nhau với Song Tử. Là do ta không đủ sức đánh với hắn."

"Không sao. Dù sao ngài cũng đang bị thương, miễn cưỡng dùng ma lực sẽ bị phản phệ." Thiên Bình lại gần bế Cự Giải lên, gương mặt dịu dàng có chút đau lòng nhìn khóe miệng rớm máu của cô.

"Tay muội ấy bị thương, nhanh đi chữa trị."

Song Tử về lâu đài, thuận tay cởi áo choàng quăng sang cho Louis giữ lấy, lạnh nhạt hỏi.

"Ma Kết thế nào rồi?"

"Dạ, ngài ấy vẫn ổn."

"Elf đâu?"

"Nàng đang trông coi Nhân Ngư công chúa."

"Cô ta vẫn ổn chứ?"

"Elf nói Nhân Ngư công chúa đã xuất hiện triệu chứng của Ảo Giác Thật. Có lẽ đang rất đau đớn."

Louis vừa dứt lời, tiếng la của Kim Ngưu vang lên, sau đó cô xuất hiện với cả người đầy vết thương từ trên cao rơi xuống. Song Tử nhanh chóng đỡ lấy Kim Ngưu, đôi cánh tím có rất nhiều lỗ nhỏ, chân tay và mặt đều có những vết xước không ngừng chảy máu. Kim Ngưu yếu ớt nhìn Song Tử, định nói gì đó thì ngất đi. Song Tử và Louis đang không hiểu gì thì một cọc băng từ dưới đất đâm xuyên lên. Song Tử và Louis né sang một bên, cả hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net