Chương 13: Tình cảm của bản thân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aaaaaaa!"

Kim Ngưu hét lên, Song Tử nhanh chóng xuất hiện ở cửa, gương mặt anh tuấn kèm nụ cười nhạt quen thuộc, cậu dựa lưng vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực, hỏi.

"Làm sao?"

"Ai...Ai đó mưu sát tôi." Kim Ngưu nằm trên giường, khắp người quấn băng trắng xóa từ đầu đến chân, vài chỗ còn hiện lên đốm xanh, đốm đỏ của các loại thuốc, trông không khác gì một cái xác ướp bảy màu.

"Ai mưu sát ngươi?" Ta ở đây thì ai mưu sát được ngươi chứ? Song Tử không chút lo lắng hỏi lại Kim Ngưu.

"Cứu tôi. Tên khốn nào quấn tôi thế này. Còn bôi Bạch thảo, Bạch Cam thảo chi nữa vậy, rát chết được. Cứu, quốc vương đại nhân mau cứu mạng." Kim Ngưu vừa la hét vừa uốn éo trên giường trông không khác gì con sâu khổng lồ. Nụ cười trên môi Song Tử cứng lại, cậu rõ là có ý tốt, Kim Ngưu cô ta la hét cái gì chứ? Thuốc nào chả là thuốc, cậu chỉ là sợ bôi một lọ không khỏi được nên cậu bôi hết các loại vào cho nhanh khỏi thôi mà. Còn quấn băng thì cậu không rành nhưng nhìn tổng thể cũng không tồi. Có cái gì trông như mưu sát cô đâu chứ?

"Là ta."

"Hả?"

"Ta nói là ta giúp ngươi trị thương."

Kim Ngưu ngơ ngác, nhớ lại lời nói của mình mà khóc trong lòng nhiều chút. Song Tử thấy mặt Kim Ngưu vặn vẹo, liền tưởng cô biết bản thân cao cao tại thượng lại giúp cô trị thương thì cảm động, trong lòng có chút vui vẻ.

"Sao? Cảm động tấm lòng của ta lắm chứ gì?"

"Vâng, tôi rất cảm tạ tấm lòng của ngài" Mong ngài đừng bao giờ làm như thế nữa. Đương nhiên nửa câu sau Kim Ngưu phải nuốt ngược vào trong. Song Tử phất tay, băng gạt bị rạch một đường dài, cậu ngồi ngay cạnh lật từng lớp băng gạt ra, Kim Ngưu ngây người. Ủa? Dì dợ?

"Ngài...ngài..."

"Ta giúp ngươi xem vết thương."

Song Tử hài lòng nhìn da của Kim Ngưu đã lành lại hoàn toàn, gật gù hài lòng với tài năng thiên phú của bản thân.

"Ngươi xem, không phải hiệu quả rất tốt sao?"

"Vâng..." Kim Ngưu gượng cười đồng tình. Thật ra cô chỉ bị thương nhẹ, với tốc độ của Elf thì đương nhiên cô có thể tự hồi phục hoàn toàn được rồi, chỉ là hôm qua trong lúc Song Ngư phát điên, cô bị sặc nước với không biết đánh nhau nên mệt quá ngất đi mà thôi.

Kim Ngưu ngồi dậy, vươn vai khởi động cơ thể một chút thì thấy một đống chai lọ đựng thuốc của bản thân trống rỗng nằm trên sàn. Cái...

"Tên khốn nào..." đã dùng thuốc của ta như thế này. Kim Ngưu bật dậy như lò xò chạy đến bên cạnh nhìn đống chai lọ muốn bật khóc.

"À, ta muốn giúp ngươi hồi phục nhanh nên dùng hết tất cả thuốc rồi. Nếu ngươi muốn điều chế lại, ta có thể đưa ngươi đi hái thảo dược."

"Vâng..." Kim Ngưu kiềm nén tiếng gào thét lòng mình đáp ứng.

"Không có việc gì ta rời đi nhé?"

"Vâng..."

"Hả?" Song Tử bất ngờ thu lại nụ cười của bản thân. Thái độ của Kim Ngưu như vậy là sao? Bình thường không phải ơn cứu mạng lấy thân báo đáp sao? Cậu nói thế cô liền 'vâng' để cậu rời đi? Đáng lẽ phải giữ lại uống trà hay cảm ơn gì đó chứ, cô cứ như vậy mà 'vâng'???

"Hả?" Kim Ngưu ngước lên nhìn Song Tử  không hiểu vì sao cậu ngạc nhiên như vậy. Không phải cậu rất thích việc người khác thuận theo ý mình sao? Cậu đòi đi, cô đồng ý thì có gì mà ngạc nhiên mà bày ra cái bộ mặt bất ngờ như vậy chứ?

"Hừ! Ngu xuẩn!"

Song Tử tức giận rời đi, cậu còn dằn mặt Kim Ngưu bằng cách đóng mạnh cửa lại khiến Kim Ngưu ngơ ngác càng thêm ngơ ngác.

Kim Ngưu chuẩn bị xong xuôi thì sang phòng Ma Kết, dùng một chút ma lực thăm dò bên trong. Gương mặt Kim Ngưu kinh ngạc, nội tạng Ma Kết cơ bản đã hồi phục gần một nửa, tuy vẫn rất yếu ớt nhưng nếu có thể tỉnh lại thì sẽ không còn nguy hiểm nữa. Nhớ lại hôm qua, khi Song Ngư đau đớn vì cảm nhận thay cơn đau của Ma Kết, Kim Ngưu cảm thấy có chút tội nghiệp. Cứu một người sắp chết, vừa phải mất đi tuổi thọ, lại vừa chịu đau đớn thay họ. Như vậy chi bằng...

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Kim Ngưu đang đăm chiêu suy nghĩ liền đáp.

"Tôi đang nghĩ nếu để Ma Kết chết đi có phải tốt hơn không."

"Ý ngươi là sao?" Giọng Song Tử lạnh đi vài phần, Kim Ngưu nhận ra lời của mình không rõ ràng liền giật mình, thấy Song Tử thì cô sợ đến suýt ngất.

"Không...không phải, ý tôi không phải như thế đâu. Chỉ là tôi thấy tội cho Nhân Ngư công chúa."

"Tội?"

"Thật ra, chỉ là tôi suy nghĩ như thế thôi nhé. Khi cứu người, dù sống hay chết thì cô ấy cũng sẽ mất đi một phần tuổi thọ của mình. Nhưng nếu Ma Kết chết đi, cô ấy có thể cứu Ma Kết khỏe lại nhanh hơn, bản thân cô ấy cũng sẽ không phải chịu tác dụng của Ảo Giác Thật. Tôi...tôi chỉ là nghĩ như vậy thôi...ngài...ngài đừng có hiểu lầm tôi." Kim Ngưu ấp úng, không dám nhìn mặt Song Tử. Song Tử lướt qua người Kim Ngưu, nhìn Ma Kết vẫn đang hôn mê bất tỉnh, không biết khi nào có thể tỉnh lại, và Song Ngư thật sự phải chữa trị thêm vài lần nữa. Hơn nữa, mỗi lần Song Ngư chịu đau đớn, Tử Viêm Xích phong ấn có vẻ bị mất đi một tầng phong ấn. Suy nghĩ một lúc lâu, Song Tử triệu hồi ra một viên đá trong suốt, bên trên có những đốm sáng như chòm sao trên trời, cậu nhắm mắt, bàn tay siết lại thành quyền, viên đá đang lơ lửng vỡ tan, Ma Kết mở to mắt, miệng nôn ra máu, co giật liên tục rồi bất động. Kim Ngưu nhìn một màn này mà chỉ biết tròn mắt kinh ngạc, miền như muốn nói gì đó lại mấp máy không nói nên lời. Song Tử như vậy mà nghe theo ý kiến của cô.

Một lúc sau, Song Ngư lại được đưa đến cứu Ma Kết, cô bất ngờ thăm dò sự sống của Ma Kết một lúc, vẫn không tin rằng cậu đã chết. Song Ngư triệu hồi nguyên thần của bản thân, tách một phần ra, luyện hóa lại thành hình viên đá trong suốt có nhưng ánh sao lúc nãy đưa vào trong người Ma Kết. Song Ngư choáng váng, ngồi bệt xuống đất một cách yếu ớt, cô đưa mắt quan sát Ma Kết, ngón tay không yên phận mà nghịch phá mái tóc tím huyền của cậu. Bỗng bàn tay của cô bị giữ lại, Ma Kết lạnh nhạt, mày hơi nhíu lại nhìn Song Ngư. Gương mặt Song Ngư vui vẻ, nhưng sau đó vì kiệt sức mà gục xuống.

Ma Kết thoáng giật mình, sau đó cảm nhận sự mềm mại nơi lòng bàn tay đang nắm giữ, nghĩ đến gương mặt vui vẻ của Song Ngư lúc nãy, lồng ngực có chút xao xuyến. Song Tử bước vào, Ma Kết vội buông tay Song Ngư đứng lên chấp tay lên ngực cúi người chào. Song Tử phất tay, nhìn Song Ngư ngất ngay cạnh giường Ma Kết, cất giọng nói.

"Ngươi đưa Nhân Ngư công chúa về phòng giam đi. Ngươi mới bình phục, không cần luyện tập gì đâu, ở cạnh canh chừng nàng ta đi. Tháng sau chúng ta sẽ tổng tiến công, ta sẽ thông báo cho ngươi sau."

"Dạ!"

Tại phòng làm việc của Bạch Dương, Thiên Yết đứng ngay cạnh giúp cậu sắp xếp một số loại sách lên trên kệ sách thì một tiếng gõ cửa bước vào. Một binh lính mặc giáp bước vào, quỳ một chân xuống lên tiếng.

"Báo, con của đại tướng Leo, Sư Tử cầu kiến."

"Cho vào."

Bạch Dương không quá để tâm, mắt vẫn đọc giấy tờ lạnh nhạt đáp. Thiên Yết nghe tên Sư Tử có chút sững người, thật ra cả hai là thanh mai trúc mã, hôn ước cũng lập nên từ nhỏ, nói cô không thích Sư Tử thì là nói dối. Nhưng khi biết phụ vương cơ bản là muốn chiếm đoạt Lục Khí Ngọc của gia tộc Sư Tử, cô không muốn như thế. Đến khi phụ vương muốn gả cô sang Thú Nhân tộc để chiếm đoạt lãnh thổ Thú Nhân, cô cũng không đồng tình. Cô tự cảm thấy bản thân không xứng có địa vị công chúa này, cô muốn làm một người dân bình thường, sống một cuộc sống bình thường bên cạnh người mình thương.

Sư Tử bước vào có chút ngạc nhiên nhìn Thiên Yết đang đứng bên cạnh Bạch Dương, Bạch Dương nhanh chóng nhận ra sự bất thường nhưng cũng không làm khó Sư Tử, chỉ từ tốn nhìn Sư Tử hành lễ rồi phất tay.

"Ta có nghe quốc vương Scorpio nhắc qua việc sẽ để ngươi cùng đại tướng Leo ra trận với tư cách là tiên phong. Tuy nhiên, ta có nhận được một vài thông báo ở chiến trường, ba tuần nữa Song Tử, quốc vương Huyết tộc sẽ chính thức ra trận, đây sẽ là một trận chiến khốc liệt."

"Ta không sợ chiến đấu."

"Elf trước nay đều ưa chuộng hòa bình, sống trung lập hàng ngàn năm qua. Việc Scorpio gả công chúa Elf qua đây với mục đích gì ta có thể đoán ra được, một Elf bình thường như ngươi sao lại thiện chiến như vậy?" Bạch Dương buông đống giấy tờ trên tay xuống, đôi mắt xanh lục khẽ động quan sát gương mặt cương trực của Sư Tử.

Sư Tử đột nhiên quỳ một chân xuống, giọng nói có chút gấp gáp.

"Liệu nếu như thắng trận này, chúng ta có được xem là trên tay Nhân tộc không thưa quốc vương?"

Bạch Dương ngả người ra sau, ánh mắt nhìn Sư Tử như đoán được vài phần mong muốn của cậu.

"Tuy Nhân tộc liên minh với Huyết tộc nhưng nhân số đưa qua không nhiều, chỉ là đưa vài phát minh khó chịu cho Huyết tộc mà thôi. Dù trận chiến này thắng bại thuộc về ai, Nhân tộc cũng sẽ là ngư ông đắc lợi. Tuy nhiên, nếu chỉ là một Nhân tộc thì cũng không quá khó để đoạt lấy, chỉ là người đó có địa vị như thế nào mà thôi."

Thiên Yết đưa đôi mắt màu đen quan sát thái độ lạnh nhạt của Bạch Dương. Hai bàn tay đan vào nhau siết chặt lại, lồng ngực có chút gì đó đau nhói. Ý của Bạch Dương, với trình độ của bản thân Thiên Yết đương nhiên hiểu được, chỉ là bản thân cô không thể chấp nhận Sư Tử như vậy mà muốn một nữ tử Nhân tộc?

"Là...vương hậu Nhân tộc."

Ánh mắt Bạch Dương nheo lại, Thiên Yết tròn mắt nhìn Sư Tử, không kiềm được mà thốt lên.

"Sư Tử, huynh điên rồi!"

"Ta nghe nói tình cảm giữa quốc vương và vương hậu Nhân tộc rất tốt, bọn họ còn sắp chào đón người thừa kế. Ngươi thật sự muốn đoạt nàng ta?"

"Cái gì? Tình cảm tốt? Người thừa kế?" Sư Tử như không muốn tin vào tai của chính mình. Nhân Mã đã nói là yêu cậu, nhưng bây giờ liền tình cảm rất tốt với tên Xà Phu kia?

"Ha ha ha. Là ta thất lễ rồi, xin phép quốc vương." Sư Tử cười lên vài tiếng không biết là tự cười chế giễu bản thân hay là cười để xoa đi nỗi đau trong lòng.

"Ừm."

"Điện hạ, thần thiếp có chút chuyện muốn nói với Sư Tử."

"Ừm."

Bạch Dương không quá để tâm đến hai người bọn họ, có thể cơ bản vì cậu không có tình cảm với Thiên Yết, nên việc cô với Sư Tử có gì với nhau hay không cậu không quá để tâm. Cái bây giờ cần quan tâm đương nhiên là trận chiến sắp tới. Song Tử đích thân ra trận, Bạch Dương đương nhiên cũng sẽ như thế, nếu không với thương thế của Song Thiên như thế không ai có thể cản được Song Tử ngoài cậu. Có lẽ đây sẽ là trận chiến cuối cùng của bọn họ.

"Sư Tử!"

Sư Tử đang bước đi trên hành lang thì có một giọng nói gọi lại. Thiên Yết với mái tóc đen búi cao, đội chiếc vương miện vàng xinh xắn, cô mặc một chiếc váy dạ hội xòe màu đỏ đất chạm sàn, có chút gấp gáp tiến về phía cậu.

"Công chúa...à...vương hậu có việv gì sao?"

"Huynh...thật sự thích hoàng hậu của Nhân tộc như vậy sao?"

"Thích? Thần không nghĩ bản thân chỉ đơn giản là thích nàng ấy." Sư Tử cười chua chát, cậu đưa mắt nhìn về phía mặt trời đang dần lên cao.

"Nàng ta...là lí do huynh vắng mặt hôm đó sao?"

"..."

"Huynh...có từng thích ta không? Dù chỉ một chút?"

"..."

"..."

"Những tình cảm thời thơ ấu, không thích hợp để nói lúc này nữa thưa vương hậu. Thần mạn phép!"

"Sư Tử!"

Nhìn bóng lưng Sư Tử rời đi, Thiên Yết có chút mất lực dựa vào lan can để có thể đứng vững, khóe mắt đọng nước trông cô rất mỏng manh nhưng nhanh chóng bị cô gạt đi.

'Thân là công chúa Elf, con không được bộc lộ ra bộ mặt yếu kém như vậy.'

Ở trong một ngục tối, một cô gái với mái tóc hồng người có chút cháy xém đang đau đớn nằm dưới mặt đất. Xung quanh vang lên âm thanh lộp cộp của bước đi, một bóng đen xuất hiện sau song sắt, Xử Nữ đưa đôi mắt đỏ rực ngước lên nhìn người con trai cao lãnh trước mặt rồi khó chịu gục xuống. Xà Phu cười lạnh, nhấc tay quăng một ống gỗ xuống bên cạnh Xử Nữ, nhìn thoáng qua thấy nắp còn dính một thứ chất lỏng màu đỏ.

"Hắn đâu?"

"..."

"Ngươi không nói cũng không sao, dù sao giá trị của ngươi cũng chỉ để ra điều kiện sau này với Song Tử mà thôi." Xà Phu dựa lưng vào cửa, đôi mắt thờ ơ nhìn vào Xử Nữ đang chật vật với những vết thương.

Xử Nữ khó khăn ngồi dậy, dựa lưng vào tường một cách khó nhọc, khinh bỉ nở nụ cười nửa miệng, đôi mắt đỏ thẫm nhìn Xà Phu.

"Vương sẽ không vì một quân cờ như ta mà thỏa hiệp với bất kỳ ai. Một kẻ tạp chủng như ngươi, cũng xứng?"

Xà Phu nheo đôi mắt, đồng tử chuyển sang sắc đỏ sáng rực lên, nhanh nhứ chớp cậu xuất hiện ngay trước mặt Xử Nữ, bóp chặt cổ của cô, vết thương do mặt trời thiêu đốt của cô cũng khiến lòng bàn tay cậu đau rát nhưng sự tức giận đã lấn át đi điều đó.

"Ngươi có vẻ biết nhiều hơn tên Song Tử đó nhỉ?"

"Mẹ của ngươi, đã phản bội Huyết tộc, chỉ vì một Nhân tộc thấp kém. Chính mẹ của ngươi, đã nói ra điểm yếu của màn sương, khiến Aries có thể chiếm đóng lâu đài, giết hại tiên vương Gemini của bọn ta. Ả ta...hực..."

"Câm miệng!"

Xà Phu gằn lên, lực đạo ở tay cũng mạnh hơn. Trong kí ức của cậu, mẹ là một người vô cùng dịu dàng. Chính vì Huyết tộc ngăn cấm tình cảm của cha và mẹ, bên dồn bọn họ vào chỗ chết. Trong trận chiến 20 năm trước, mẹ cậu đã...

"Vương!" Giọng Nhân Mã gấp gáp như đánh thức nội tâm đang hỗn loạn của Xà Phu, cậu thả lỏng bàn tay, gương mặt trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, đôi mắt tím không thèm nhìn Xử Nữ đang ho khan, gấp gáp hít từng ngụm không khí vào phổi. Xà Phu đi lướt qua Nhân Mã, Nhân Mã đưa mắt nhìn cậu một cái rồi lại gần Xử Nữ cho cô một vài lời khuyên.

"Đứa bé trong bụng của ngươi, nếu ngươi không muốn thế giới lụi tàn thì hãy giết chết nó đi."

"Ý của ngươi là sao?"

"..."

"Trả lời ta?"

"..."

"Này!"

Trước khi Nhân Mã rời đi, Xử Nữ lạnh lùng buông một cậu rồi nhắm mắt, dựa đầu vào tường như không nghe thấy những lời thắc mắc của Nhân Mã bên ngoài.

Ma Kết từ bên ngoài bước vào, Song Ngư đã tỉnh giấc đợi cậu từ bao giờ, thấy cậu, cô khẽ cười thay cho lời chào hỏi. Ma Kết lạnh nhạt không đáp lại, đứng dựa lưng vào cửa tiếp tục canh gác. Song Ngư đưa hai cánh tay đẩy cơ thể ra ngoài, hóa thành hình dáng con người với chiếc váy xanh lam nhạt bằng ma thuật tạo thành, mái tóc ướt nước dính vào khuôn mặt, vào cổ, vào vai khiến cô trông rất mị hoặc. Song Ngư lại gần Ma Kết, cẩn thận ngắm nghía một lúc lâu rồi cất giọng hỏi.

"Trông ngươi có vẻ khỏe lại rồi nhỉ?"

"..." Ma Kết không trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn Song Ngư có lâu hơn một chút.

"Ngươi không thắc mắc vì sao quốc vương của ngươi để ngươi canh gác ta sao?"

"Suy nghĩ của vương, ta không có quyền phán đoán."

"Hửm...Ngươi thật cứng nhắc. Ngươi có biết cười không? Ngươi cười thử một cái ta xem." Song Ngư ghé sát khuôn mặt lại gần Ma Kết, gương mặt xinh xắn tỏ ý bất mãn. Ma Kết có chút tròn mắt, nín thở tầm vài giây, cậu lạnh nhạt đuổi cô đi.

"Xin công chúa tự nhận thức được hành động của bản thân."

Song Ngư phồng má, sau đó giận dỗi quay lưng đi đến bên cạnh cửa sổ. Nhìn hành động của Song Ngư, Ma Kết khẽ nhếch môi cười, chỉ là không ai thấy được và chính bản thân cậu cũng không ý thức được nụ cười đó. Song Ngư nhìn ra ngoài màn sương dày qua ô cửa sổ, nhìn càng lâu thì cũng chỉ thấy được hình bóng mờ ảo cửa bản thân phản chiếu lại. Song Ngư đưa tay chạm vào cửa kính, lạnh buốt, gương mặt có chút buồn.

"Nè, quý tộc. Ta...có thể gọi ngươi là Ma Kết không?"

"Ta tưởng đã nói với ngươi rồi, chỉ vương mới có quyền gọi tên của ta." Ma Kết lạnh nhạt đáp.

"Ờ..."

"..."

"..."

Cả hai rơi vào trầm lặng, con ngươi màu đỏ sẫm của Ma Kết dán chặt vào bóng lưng Song Ngư như sợ rằng chỉ rời mắt đi một chút sẽ có kẻ đến cướp cô đi mất, nhưng lại vô tình thấy gương mặt đầy muộn phiền của cô, trong lòng Ma Kết bỗng dâng lên một cảm giác không nỡ.

"Tại sao ngươi lại muốn gọi tên của ta?"

"Ta...cũng không biết nữa. Người bắt ta là ngươi, ngươi canh gác cho ta lúc đầu là ngươi, người chăm sóc cho ta là ngươi, người đáp ứng mấy thứ nhảm nhí của ta cũng là ngươi. Tuy ngươi lạnh lùng một chút, ít nói một chút, nhưng ta cảm thấy ngươi cũng không phải người xấu. Đối với ta, có lẽ ta đã xem ngươi là một người bạn rồi. Bạn bè, không phải nên được gọi tên của nhau sao?" Song Ngư chậm rãi trả lời, rồi quay lại nhìn Ma Kết nở một nụ cười dịu dàng. Cô rất đẹp! Một vẻ đẹp ngây thơ, mong manh, khiến người khác nhịn không được mà dâng lên một cảm giác muônd bảo vệ, nhất định phải bảo vệ!

"Tại sao lại cứu ta?"

"Ta không biết, chỉ là không muốn ngươi chết thôi."

"Ta sẽ không chết!"

"Thật sao?"

"Ừm! Huyết tộc không thể chết." Nhìn gương mặt vui vẻ của Song Ngư, Ma Kết không nhịn được mà thốt ra lời nói dối cậu từng rất xem thường. Thế gian sinh lão bệnh tử, đó là quy luật tất yếu, mọi sinh vật tồn tại trên đời, dù có mạnh mẽ, cường đại đến đâu, dù có thoát được lão, được bệnh cũng không thoát được sinh tử.

"Qua...vậy là người đời đồn đại là thật sao? Chỉ có mặt trời và vũ khí bạc mới có thể giết được người của Huyết tộc."

"Mặt trời thiêu thành tro bụi, vũ khí bạc chỉ phong ấn năng lực tái sinh mà thôi. Ngu ngốc!" Ma Kết tiến tới một bước, hơi cúi đầu nói nhỏ vào tai Song Ngư khiến nụ cười của cô đông cứng.

"Ngu...ngu ngốc?"

Ma Kết quay lưng, không để Song Ngư thấy được bản thân mình cười, cậu vội bước ra ngoài, dựa lưng vào cửa một lúc, nghe những lời mắng chửi của Song Ngư mà trong lòng thoải mái.

"Ta có thể nghe thấy tiếng của ngươi đó, Nhân Ngư công chúa."

"Ta...ta có nói gì đâu chứ."

"..."

"Quý tộc đáng ghét." Song Ngư lẩm bẩm.

"Ngươi có thể gọi tên của ta." Ma Kết bỗng dưng mở cửa, thấy Song Ngư cúi đầu nhịp nhịp chân thì nhỏ giọng nói.

"Hả?" Song Ngư ngước lên nhìn, Ma Kết cũng đang nhìn cô nhưng trong đôi mắt cậu có thể thấy rõ sự bối rối.

"Chỉ khi có ta và ngươi, ngươi có thể gọi tên của ta?"

"Thật sao? Ma Kết." Song Ngư mừng rỡ nở nụ cười, thuận miệng gọi tên cậu. Ma Kết nhanh tay đẩy đầu Song Ngư xuống nhìn mặt đất, một tay che đi gương mặt có chút ửng hồng của bản thân.

'Mình điên thật rồi!'

Sau một hồi bắt Song Ngư cúi đầu nhìn đất, Ma Kết lấy lại bình tĩnh vác Song Ngư lên vai rồi ném vào trong thùng nước thủy tinh.

"Ma Kết, ngươi làm cái gì vậy!"

"Hừ...cái miệng nhỏ này của ngươi gọi tên ta cũng thuận miệng quá nhỉ?" Ma Kết đi sát về phía Song Ngư, gương mặt không biết từ bao giờ lại bắt chước Song Ngư nở nụ cười ranh ma khiến Song Ngư có chút ngây người, rồi ngại ngùng lặn xuống bên dưới, hai tai cá không ngừng vẫy vẫy. Ma Kết ngạc nhiên quay người che mặt, không phải vì ngại mà vì ý thức được bản thân vừa cất giọng trêu ghẹo nữ nhân, cậu thầm trách bản thân vừa làm trò điên khùng gì vậy, chỉ mới vài câu nói lại mất khống chế như vậy.

'Nhưng...cũng không hẳn là vô vị!'

Quay lưng nhìn hai tai cá của Song Ngư vẫn không ngừng vẫy vẫy, Ma Kết bày ra bộ mặt lạnh nhạt nhưng vẫn không giấu được sự thỏa mãn, cậu đứng dựa lưng vào góc tường, cảm nhận được trái tim truyền đến cảm giác ấm nóng mà rất lâu rồi cậu chưa cảm nhận được.

Trong khu rừng Tiên, một người con trai mặc áo choàng đen bước ra, gương mặt lạnh lùng hướng về phía ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, bàn tay cậu siết chặt.

"Tỷ."

Bảo Bình cùng Xử Nữ vừa định rời đi theo Sư Tử, thì không biết vì lý do gì cả người Xử Nữ hiện ra một vòng tròn ma pháp màu trắng bao lấy thân thể của cô rồi biến mất. Không cần nghĩ cũng biết được chuyện gì đã xảy ra, Bảo Bình từ chối đi chung với Sư Tử mà nói sẽ trở về nhà, nhưng thật sự cậu muốn quay về lâu đài của Xà Phu. Nơi đó, rất có thể Xử Nữ đã bị đưa về đó, có thể là Bảo Bình suy đoán sai, nhưng dù có hay không có Xử Nữ, thì cậu cũng sẽ quay lại đó cứu Nhân Mã ra.

"Tỷ, đợi đệ."

Bảo Bình đưa tay kéo nón áo choàng kín người một chút rồi nhanh chóng bước đi.

Trong lâu đài, Nhân Mã ngồi bên cửa sổ nhìn về phía xa xa mà suy nghĩ. Cô lo lắng không biết Sư Tử và Bảo Bình liệu có trốn thoát được hay không, nếu trốn được cô rất mong họ sẽ bình an sống tiếp. Bàn tay bất giác đặt lên chiếc bụng còn chưa nhô lên, nhớ về lời nói của Xử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net